Chương 49
Tác giả: Phi Thanh Súc Thì | Editor: Chan
Tô Nặc đứng chết trân tại chỗ.
Tựa như có một cơn gió lạnh vô hình xuyên thấu toàn thân, tứ chi lạnh buốt, tê rần, hầu như không còn cảm giác gì nữa. Cậu ngây người nhìn Seamus trước mặt, trong lòng chỉ còn duy nhất một ý nghĩ, mình phải nói với Nam Y thế nào đây?
Nam Y vẫn đang chờ vị hôn phu của cậu ấy quay về.
“Sao lại thành ra như vậy?”
Tống Minh Huyền tiếp lời: “Có thể là trong lúc chiến đấu, nhóm chiến sĩ cơ giáp đó đã đụng độ với côn trùng Sakuru, trong quá trình giao chiến, máu có thể bị nhiễm khuẩn…” Anh ta ngừng lại một chút: “Cũng có thể là nguyên nhân khác, dẫn đến biến dị gen.”
Nghĩ đến những gì đã nghe trước đó, dù đã biết việc biến dị không thể cứu chữa, Tô Nặc vẫn không cam lòng: “Không còn cách nào cứu được sao?”
Tống Minh Huyền lắc đầu.
Sự tàn khốc và đẫm máu của chiến tranh lúc này đã được hé lộ một góc. Chỉ cần một góc như thế đã đủ khiến người ta khó chịu đến buồn nôn. Sắc mặt Tô Nặc tái nhợt, tiếng ù ù vọng từ lồng ngực đến tai, như một hồi âm hỗn loạn không dứt.
Lục Ngộ nhìn Tô Nặc: “Nhóm chiến sĩ cơ giáp mất tích gần hành tinh Geraldine, hiện quân bộ mới chỉ tìm được hai người. Một người đã hoàn toàn biến dị và bị tiêu diệt. Seamus là người thứ hai. Chuyện xảy ra ở đây đã vượt khỏi quy luật thông thường, nguy hiểm không thể đoán trước. Đó cũng là lý do vì sao trước kia anh không muốn em đến Geraldine.”
Trận chiến lần này, sẽ còn khốc liệt hơn bất kỳ trận nào trước đây.
Đối thủ là côn trùng biến dị không thể kiểm soát.
Tô Nặc như nghĩ ra điều gì đó, hỏi: “Có phải liên quan đến thí nghiệm gen của nhà họ Viên không?”
“Ừm.”
Tống Minh Huyền mở quang não, trình chiếu toàn bộ số liệu cơ thể của Seamus. Một loạt văn bản được chiếu lơ lửng trong không trung, chữ dày đặc như văn cổ khó hiểu.
Trong khi họ đang trò chuyện, Tô Nặc lại lạc vào mây mù, vô thức bước về phía trước, đứng sát hàng rào chắn trong suốt, nhìn vào bên trong.
Seamus bị trói bằng xích sắt, tứ chi không thể giang ra. Cậu ta liên tục dùng đầu đập vào tường chắn. Khi thấy Tô Nặc đến gần, cậu ta gập người như thú hoang, tiếng gầm gừ trong cổ họng như tiếng gọi của quái vật sắp chết. Đột nhiên, cậu ta quay người, vung chiếc đuôi to như cột trụ về phía Tô Nặc, nhưng rất may tấm chắn vẫn đủ vững chắc để chặn lại.
Dù cú đánh bị cản, luồng chấn động trong không khí vẫn xuyên qua, như tơ lụa cuốn lấy toàn thân Tô Nặc, khiến da thịt run rẩy từng hồi.
Lục Ngộ kéo Tô Nặc ra sau, nhìn thần sắc trong mắt cậu, dường như hiểu rõ những gì cậu đang nghĩ, dịu giọng: “Hắn không thể cứu được nữa.”
Tô Nặc thấp giọng: “Vậy… anh bảo em phải nói với Nam Y thế nào?”
Nói với cậu ấy rằng, mình đã tìm thấy vị hôn phu của cậu ấy rồi, nhưng người đó đã biến thành quái vật và sắp bị quân bộ tiêu diệt?
Lời nói tàn nhẫn như vậy, cậu không sao thốt nổi.
Lục Ngộ nghe một câu mơ hồ như vậy, đoán được phần nào, nhẹ giọng: “Không phải lỗi của em, Tô Nặc.”
**
Rời khỏi phòng thí nghiệm, Lục Ngộ cùng vài người khác vội vã đi họp.
Tô Nặc do chưa quen khí hậu hành tinh lạ nên được đưa về khu ký túc xá nghỉ ngơi, điều kiện ở đây đơn sơ, cả cấp tướng cũng chẳng khác là bao.
Nhắm mắt lại, Tô Nặc lại hiện lên hình ảnh Seamus đầy hung tợn, nửa người nửa trùng, cùng những tiếng gầm gừ như thú dữ…
Cậu trằn trọc trở mình, nhìn vào bóng tối.
Trong không khí đầy bụi, từng hạt bụi như hiện rõ hình dạng, nhảy múa trước mắt cậu, khiến đầu óc rối tung, không sao ngủ được. Đúng lúc ấy, quang não báo có tin nhắn mới, là từ Nam Y.
Hôm nay truyền thông đã đưa tin về việc Lục Ngộ và Tô Nặc đến căn cứ Samuel, có lẽ Nam Y đã đọc được.
[Xin lỗi làm phiền ngài khuya thế này, nhưng ngài có tin tức gì về Seamus chưa ạ?]
Tô Nặc nhìn khung tin nhắn, lặng lẽ tắt màn hình.
Giấc ngủ đã hoàn toàn xa rời cậu.
Cậu khoác áo, hít một ngụm dưỡng khí rồi bước ra ngoài. Ánh trăng trải khắp căn cứ, đổ bóng dài xuống mặt đất. Gió lạnh cuốn bụi cát bay lượn dưới chân. Tô Nặc đi lang thang không mục đích, ánh mắt dò xét khắp nơi.
Binh binh sĩ tuần tra đi ngang sẽ gật nhẹ chào cậu.
Khi đi ngang một tòa nhà sáng đèn, cậu nghe thấy tiếng r*n r* kìm nén từ bên trong. Cậu dừng bước, rồi đi theo âm thanh đó, đây là khu quân y hậu cần, nơi trước đó cậu muốn đến.
Mùi máu nồng nặc len lỏi trong không khí, cậu dừng trước cửa phòng phẫu thuật, nhìn vào bên trong.
Âm thanh vội vã của nhân viên y tế vang lên bên tai.
“Cậu bị dị ứng với thuốc gây mê, bây giờ chỉ có thể trực tiếp phẫu thuật, cố chịu chút.”
Một người binh sĩ với nửa khuôn mặt gần như bị hủy hoại đang nằm trên giường bệnh, máu tươi thấm đẫm tấm ga trắng bên dưới. Theo từng động tác của bác sĩ, cổ họng anh ta không ngừng phát ra những âm thanh đau đớn, hai cánh tay căng lên co giật, cố gắng chịu đựng cơn đau dữ dội.
Cơn đau như thể lan tỏa, lặng lẽ bò lên khuôn mặt của Tô Nặc.
Tô Nặc theo bản năng đưa tay ôm lấy nửa khuôn mặt mình, quay người rời đi. Chỉ đến khi đi thật xa, nhịp tim mới dần ổn định trở lại.
Lúc rời đi, cậu để ý thấy các phòng bệnh khác cũng đều có thương binh, mỗi người đều mang những vết thương khác nhau trên cơ thể.
Sự khủng khiếp của chiến trường lại một lần nữa hé lộ một góc với cậu.
Ánh trăng dần trở nên mờ ảo, đi một vòng rồi, tâm trạng lại càng thêm nặng nề.
Bất tri bất giác đi đến một nơi tối tăm, không biết đây là đâu, cậu định quay lại, vừa đi được vài bước thì đột nhiên nhận ra tiếng bước chân khác thường.
Phía sau có người đang theo dõi cậu.
Từ khóe mắt, Tô Nặc thấy một bóng người bị ánh trăng kéo dài, rập ràng theo sát phía sau. Cậu đi nhanh, người đó cũng đi nhanh; cậu đi chậm lại, người đó cũng chậm theo. Đến chỗ rẽ, Tô Nặc đột ngột tăng tốc, người kia cũng định đuổi theo, vừa bước lên một bước, thì một khẩu súng laser nhỏ nhắm thẳng vào ngực từ trong bóng tối.
Người kia không hề sợ hãi, ngược lại còn phối hợp giơ tay lên, bóng dáng dần bị Tô Nặc từng bước ép đến chỗ ánh trăng sáng tỏ.
Dưới ánh trăng, Tô Nặc nhìn rõ gương mặt đối phương, một khuôn mặt tuy đã từng gặp nhưng vẫn thấy xa lạ.
“Đàm…” Chữ “Sâm” phía sau chưa kịp thốt ra, Tô Nặc lập tức mím chặt môi.
Tô Nặc hỏi: “Sao anh lại ở đây?” Hỏi xong mới nhớ ra chiến trường Samuel chính là một trong những căn cứ của khu vực phía Đông, chỉ không ngờ lại trùng hợp như vậy, nơi Đàm Sâm phải đến cũng chính là nơi này.
Đàm Sâm hạ tay xuống, khóe môi dường như khẽ mỉm cười: “Câu này phải là tôi hỏi cậu mới đúng, cậu đến đây làm gì?”
Vừa rồi có người báo rằng có một kẻ lén lút khả nghi quanh căn cứ, Đàm Sâm đến kiểm tra, không ngờ lại là Tô Nặc. Ban đầu còn định trêu cậu một chút, ai ngờ mới quay đầu đã bị phát hiện.
Tô Nặc thu súng lại: “Tôi đến đây để mở mang tầm mắt.”
Ánh mắt Đàm Sâm dừng lại trên gương mặt của Tô Nặc. Nửa khuôn mặt của Tô Nặc chìm trong bóng tối, ánh mắt trông sâu thẳm và tối đen. Như thể vừa nghĩ đến điều gì đó, Đàm Sâm giả vờ tùy ý mở lời: “Lại định phát huy năng lực ‘tiên đoán’ của cậu để giúp Lục Ngộ à?”
Tô Nặc sững người, tưởng Đàm Sâm phát hiện ra gì đó, ngẩng đầu nhìn lên, thì thấy ánh mắt Đàm Sâm đã rời đi chỗ khác.
Đàm Sâm nói: “Anh ta cũng nỡ lòng đồng ý để cậu theo đến đây.” Trước đó, bên căn cứ có nói Lục Ngộ sẽ đưa bạn đời cùng tham chiến, Đàm Sâm còn tưởng chỉ là lời đồn, không ngờ Lục Ngộ lại thật sự để Tô Nặc mạo hiểm như vậy.
“Anh ấy không muốn, là tôi tự yêu cầu đi theo.”
Nghe thấy Tô Nặc bênh vực Lục Ngộ, Đàm Sâm khẽ hừ một tiếng, không tỏ thái độ rõ ràng.
Tô Nặc hỏi: “Anh đến Samuel làm gì?”
“Tôi là trợ lý phụ trách căn cứ Samuel.”
Tô Nặc dò xét hỏi: “Thân phận giả này, anh chuẩn bị từ lâu rồi đúng không?”
“Ừ.”
Nếu Samuel là nơi Đàm Sâm đã cài người từ sớm, vậy kiếp trước Lục Ngộ chết ở đây, liệu có dính dáng đến Đàm Sâm không?
Nghĩ đến điều đó, lông mày Tô Nặc khẽ nhíu lại, ánh mắt nhìn Đàm Sâm trở nên phức tạp. Đàm Sâm nhanh chóng bắt được sự thay đổi trong cảm xúc của cậu, định nói gì đó thì phía sau vang lên tiếng giày quân đội nện trên mặt đất.
Người còn chưa tới, cái bóng đã đến trước, bóng đen như lưỡi kiếm rơi xuống mặt đất, chắn giữa hai người họ.
“Tô Nặc.”
Giọng alpha trầm thấp như nước vang lên trong màn đêm.
Tô Nặc nhìn về phía Lục Ngộ, lại nhìn sang Đàm Sâm, theo bản năng lên tiếng che giấu: “Cảm ơn anh đã chỉ đường, tôi đi trước đây.”
Đàm Sâm cũng phối hợp: “Chỉ là chuyện nhỏ thôi.”
Nói xong, Đàm Sâm nhẹ nhàng gật đầu chào Lục Ngộ, thực hiện một nghi lễ quân đội.
Ánh mắt Lục Ngộ lướt qua Đàm Sâm từ trên xuống dưới, không nói gì, quay người cởi áo khoác trên người choàng lên người Tô Nặc, đưa tay ôm lấy Tô Nặc rời đi.
“Cơ thể không khỏe sao còn ra ngoài đi lại?”
“Không ngủ được.”
Hai bóng người dần khuất xa, tiếng trò chuyện cũng nhạt dần.
Phía sau, Đàm Sâm dõi theo hướng họ rời đi một lúc lâu mới thu lại ánh mắt, quay người rời đi.
Có lẽ do đổi sang một nơi xa lạ nên Tô Nặc không buồn ngủ chút nào, cuối cùng phải nhờ đến thuốc mới chìm vào giấc ngủ trước khi trời sáng. Sau khi cậu ngủ say, Lục Ngộ ngồi bên nhìn cậu một lúc, rồi đứng dậy đi ra ngoài, gọi liên lạc cho Giả Tự, bảo anh ta điều tra alpha đã nói chuyện với Tô Nặc tối nay.
Alpha đó có gương mặt trông xa lạ, nhưng vóc dáng lại rất quen thuộc, giống Đàm Sâm.
Trước đó không lâu, Tô Nặc đã chất vấn anh: “Là Thẩm Miểu? Đàm Sâm? Hay là ai?”
Lúc đó anh không để tâm, nhưng càng nghĩ lại càng thấy nghi ngờ, nghi ngờ rằng Đàm Sâm vẫn còn sống.
Bằng không, một người đã chết rồi, sao Tô Nặc lại nhắc đến anh ta?
**
Bên phía kia.
Trên con hẻm nhỏ hẹp, Thẩm Miểu đeo túi vừa đi vừa nghêu ngao hát, nhàn nhã bước dưới ánh trăng trở về nhà.
Hai bên là cây cối rậm rạp, cành lá đan xen tạo thành những bóng đổ chằng chịt, gió từ khắp nơi thổi tới khiến bóng đổ lay động không ngừng, như thể những xúc tu của quái vật trong bóng đêm vươn ra.
Những xúc tu đó lắc lư như đang cố bắt lấy cổ chân của Thẩm Miểu.
Không hiểu sao khiến Thẩm Miểu cảm thấy bất an trong lòng.
Cảm giác này khiến cậu nhớ lại cảnh tượng đêm đó khi bị Hoắc Lợi Tư bắt được.
Đúng lúc này, trong ngõ vang lên tiếng động sột soạt, Thẩm Miểu lạnh sống lưng, vội siết chặt túi xách, muốn chạy nhanh nhưng đôi chân lại không nghe lời, chỉ có thể từ từ nhích bước.
Hoắc Lợi Tư đã chết rồi, xác anh ta cậu đã từng thấy qua, không thể nhầm được.
Chẳng lẽ bây giờ là hồn ma của Hoắc Lợi Tư quay về?
Khi cậu còn đang miên man suy nghĩ, cuối con hẻm đột nhiên thò lên từ mặt đất một bàn tay nhỏ đẫm máu. Cậu hoảng sợ đến mức há hốc miệng, nhưng vì quá sợ mà lại không phát ra tiếng nào, chỉ biết siết chặt túi xách, run cầm cập.
May mà rất nhanh sau đó, đối phương từ dưới đất chui ra nguyên vẹn, là một đứa trẻ toàn thân dính đầy máu.
Bên chân đứa bé còn rơi xuống một cái bóng nhỏ.
Có bóng người thì chắc không phải ma rồi.
Nghĩ vậy, Thẩm Miểu lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.
Tuy không phải ma, nhưng đứa bé chết tiệt này nhìn còn đáng sợ hơn cả ma.
“Này, nhóc là con nhà ai thế? Mấy tuổi rồi? Tên gì?”
Đứa bé không trả lời, chỉ mở to đôi mắt nhìn chằm chằm vào Thẩm Miểu. Đúng lúc đó, một cơn gió đêm thổi tới, đứa bé đột nhiên lao vọt lên, nhào tới chỗ Thẩm Miểu.
**
Tại Samuel, trong phòng họp.
Giả Tự: “Ý anh là, bên trong đế quốc bây giờ đã có bọn côn trùng đột biến trà trộn vào rồi?”
Quan Lâm: “Ừ. Lúc đầu chúng tôi tưởng toàn bộ đội cơ giáp đi tuần ở Geraldine, trừ Seamus ra thì đều đã chết. Nhưng hôm qua, khi thu thập dữ liệu hành trình cơ giáp, chúng tôi phát hiện có một binh sĩ cơ giáp đã bị côn trùng hóa vẫn còn sống. Chúng tôi suy đoán là anh ta đã phát hiện ra cơ thể mình có vấn đề, sau đó vi phạm mệnh lệnh, lén lút quay về đế quốc. Hiện tại tôi đã báo cáo chuyện này với Tinh Chủ. Mới vừa rồi cũng vừa nhận được tin từ phía Tinh Chủ, đêm qua đã phát hiện ba vụ biến dị côn trùng, ba người này đã được đưa vào phòng thí nghiệm nghiên cứu, và thông tin đã bị phong tỏa hoàn toàn với bên ngoài.”
Vừa nói, Quan Lâm vừa bật màn hình chiếu toàn ảnh 3D, chiếu ra hình ảnh của vài người có mức độ biến dị khác nhau. Những hình ảnh đột ngột hiện ra khiến trong phòng họp vang lên vài tiếng buồn nôn kìm nén.
“Gớm quá…”
“Cha con nhà họ Viên chết như thế vẫn còn nhẹ. Tội nghiệt bọn họ gây ra, phải bị phanh thây mới trả đủ!”
…
Tô Nặc vốn còn đang hơi buồn ngủ, nhưng sau khi nghe Quan Lâm nói, lập tức tỉnh táo hẳn. Ánh mắt không rời khỏi những bức ảnh kia.
Tình hình đã nghiêm trọng đến mức này rồi sao?
“Người binh sĩ cơ giáp kia đã trốn về chỗ nào?”
Hết chương 49