Alpha Đỉnh Cấp Lại Vểnh Môi Rồi

Chương 50

Chương 50

Tác giả: Phi Thanh Súc Thì | Editor: Chan

“Hắn trốn về Đế Quốc rồi liền vứt cơ giáp và quang não, tung tích hoàn toàn biến mất. Hiện tại Tinh chủ Lục Hạnh đang ra lệnh cho người âm thầm tìm kiếm hắn.”

“Ba người bị phát hiện có hiện tượng côn trùng biến dị kia, có liên quan đến hắn không?”

“Chưa rõ.”

Nếu có liên quan đến tên đào binh kia, thì vấn đề vẫn còn trong tầm kiểm soát. Nhưng nếu không liên quan, thì chứng tỏ nội bộ Đế Quốc đã bị tộc trùng thâm nhập, không biết còn bao nhiêu mối họa tiềm ẩn.

Nghĩ đến đây, cả phòng họp rơi vào yên lặng.

Lục Ngộ cúi đầu nhìn tài liệu được gửi đến từ quang não, sắc mặt trở nên nghiêm trọng.

Trước kia trí tuệ của lũ trùng đó không cao, điểm đáng sợ chỉ nằm ở thân thể mạnh mẽ và sức lực kinh hoàng. Nhưng giờ đây một phần sâu đã mang gen loài người, sở hữu khả năng tư duy. Dựa theo dữ liệu từ phòng thí nghiệm, những con trùng này có năng lực suy nghĩ không thấp, ít nhất tương đương trẻ em trên tám tuổi.

Không rõ chúng có còn tiếp tục tiến hóa hay không.

Lục Ngộ nói: “Tăng cường lực lượng tuần tra tại hành tinh Geraldine. Bất kỳ động tĩnh nào cũng phải lập tức báo cáo.” Dừng một chút, anh lại tiếp lời: “Bất kỳ một con trùng nào rời khỏi Geraldine, lập tức tiêu diệt toàn bộ.”

“Rõ!”

Lúc này, binh sĩ gác đi vào, ghé vào tai Lục Ngộ thì thầm điều gì đó.

Không rõ là chuyện gì, Lục Ngộ ngẩng đầu, nhìn về phía Tô Nặc.

Tô Nặc đang hiếu kỳ, thì ngay khoảnh khắc đó, Viên Giản Ý bước vào từ cửa.

Sự xuất hiện của Viên Giản Ý lập tức thu hút toàn bộ ánh mắt trong phòng. Anh ta chẳng liếc nhìn ai, đi thẳng đến bên cạnh Tô Nặc, kéo ghế ngồi xuống. Một luồng khí rất nhẹ dao động theo động tác của anh ta, thoảng qua như mùi hoa mộc lan mờ nhạt lướt nhẹ qua mặt Tô Nặc.

Lục Ngộ đóng tập tài liệu lại cái “bốp”: “Ý thiếu gia nói có phát hiện mới muốn chia sẻ. Không biết là phát hiện gì?”

Viên Giản Ý đi thẳng vào vấn đề: “Trùng Sakelu không lây nhiễm loài người qua đường máu, mà là thông qua việc nuốt chửng thân thể con người, chiếm đoạt ký ức, sau đó biến thành hình dạng vật chủ để thay thế họ.” Vừa nói, anh ta giơ tay ra, Quan Lâm đưa bút laser cho anh. Viên Giản Ý điều khiển bút xoay hình ảnh 3D trước mặt rồi tiếp tục, “Vì vậy, ba người trong ảnh không phải bị lây nhiễm từ tên đào binh, mà là ba con trùng đã nuốt chửng họ, cố gắng ký sinh vào cơ thể. Dựa theo tình hình, quá trình côn trùng biến dị cần mất vài giờ, cho nên bọn chúng chưa kịp hoàn tất thì đã bị phát hiện.”

Giả Tự trợn mắt: “Nuốt xác, chiếm ký ức. Trùng Sakelu đã tiến hóa đến mức này rồi sao?”

Quan Lâm tiếp lời: “Nếu việc này là thật thì cũng có một điểm tốt, chứng tỏ quá trình côn trùng biến dị chỉ có thể xảy ra giữa một con trùng và một người, không thể lây lan như virus. Nhưng Ý thiếu gia, sao cậu biết chuyện này?”

Hiện giờ, việc nghiên cứu trùng Sakelu chưa có kết quả, hơn nữa thông tin này vẫn đang được bảo mật. Viên Giản Ý sao có thể biết?

Viên Giản Ý nghe vậy, xoay cây bút trong tay, cười hờ hững: “Hôm qua tôi dọn dẹp đồ cũ ở Nguyên cung, tình cờ phát hiện một bản ghi chép thí nghiệm trong thư phòng. Kết hợp nội dung trong đó, tôi suy đoán côn trùng biến dị chính là quá trình như tôi vừa nói.”

“Ghi chép trong thư phòng?” Lục Ngộ bật cười lạnh. “Nguyên cung đã bị lục soát sạch sẽ, sao có thể còn sót tài liệu gì? Ghi chép đó đâu?”

“Không may tôi làm mất rồi.”

“Đây không phải là sân chơi, càng không phải nơi để tỏ tình. Nếu không có bằng chứng, mời cậu rời khỏi đây.”

Câu nói đó khiến bầu không khí trong phòng họp trở nên căng thẳng, ai nấy đều thấy gượng gạo. Nhưng đương sự Viên Giản Ý chẳng hề thay đổi sắc mặt, còn quay sang nhìn Tô Nặc: “Nặc Nặc, em tin lời tôi nói không?”

Lời đột ngột chuyển hướng về phía Tô Nặc, mọi ánh mắt cũng dồn về cậu, chờ xem phản ứng.

Tô Nặc ngẩng đầu, đối mặt ánh mắt Viên Giản Ý, thấy anh ta nháy mắt một cái, trong lòng cảm thấy bất đắc dĩ.

Kiếp trước, hình như cũng từng xảy ra hiện tượng côn trùng biến dị trong Đế quốc. Nhưng khi đó Tô Nặc đã kiệt sức, chỉ mơ hồ thấy vài bản tin mờ nhạt, chẳng rõ thật giả. Nếu trí nhớ không sai, thì những việc đó là thật. Mà Viên Giản Ý sống lâu hơn cậu, chắc chắn hiểu rõ hơn. Lời anh ta nói, thật sự là có căn cứ….

Còn bản ghi chép trong thư phòng e rằng chỉ là cái cớ. Bởi Viên Giản Ý cũng giống cậu, không thể tiết lộ chuyện mình đã sống lại một lần.

Nghĩ vậy, Tô Nặc đáp: “Lời Ý thiếu gia nói… thiếu bằng chứng chứng minh, khó làm người khác tin. Nhưng theo dữ liệu hiện tại từ viện nghiên cứu, đã loại trừ khả năng lây nhiễm qua máu và khí. Vậy chúng ta cứ tạm dựa theo lời Ý thiếu gia mà chuẩn bị, có thêm một phương án phòng bị cũng không có gì sai.”

Giả Tự gật đầu: “Ừ. Thà bắt nhầm còn hơn bỏ sót. Làm như thượng tướng đã dặn, giám sát chặt chẽ Geraldine, không để Trùng Sakelu nào có cơ hội tiếp cận con người.”

Nếu côn trùng biến dị cần nuốt chửng cơ thể người, thì cách hiệu quả nhất là cách ly triệt để giữa sâu và người.

 **

Sau cuộc họp. Viên Giản Ý thì thầm với Tô Nặc vài lời, cả hai không rời khỏi cùng mọi người mà đi về hành lang sâu bên trong trò chuyện riêng.

Tô Nặc: “Có chuyện gì anh có thể nói với Lục Ngộ.”

Viên Giản Ý thở dài: “Lục Ngộ có thành kiến với tôi, em cũng thấy đấy. Anh nói gì, chắc anh ta cũng chẳng tin.”

Tô Nặc: “…Vậy anh muốn nói gì?”

Viên Giản Ý: “Nặc Nặc, kiếp trước, sau khi em rời đi không lâu, Đế quốc liền bùng phát côn trùng biến dị. Tình hình còn nghiêm trọng hơn bây giờ, suýt chút nữa khiến nhân loại diệt vong. Đáng tiếc khi đó tôi… chẳng mấy bận tâm, tất cả hiểu biết chỉ đến từ tin tức. Những trùng Sakelu đột biến này, tuy có thể chiếm đoạt ý chí con người, nhưng không hoàn toàn áp đảo, đôi khi ý chí loài người vẫn chiếm ưu thế.”

Tô Nặc: “Khi nào thì ý chí con người thắng?”

“Còn tùy thuộc vào tinh thần lực. Đó là lý do Seamusn trong phòng thí nghiệm chưa hoàn toàn côn trùng biến dị.” Cậu ta có tinh thần lực đứng đầu nhóm binh sĩ cơ giáp. Nhưng chính vì thế mà phải chịu đựng đau đớn hơn gấp bội.

Nhắc đến Seamusn, tâm tình Tô Nặc trùng xuống: “Có cách nào ngăn quá trình côn trùng biến dị không?”

Viên Giản Ý lắc đầu: “Thật ra, một khi bị Trùng Sakelu nuốt chửng, họ đã chết rồi… Ý chí còn sót lại chỉ là nhờ trái tim trùng Sakelu duy trì tạm thời, sớm muộn gì cũng bị chiếm đoạt.”

“Còn nữa, sau khi biến thành người, nhiều thói quen của sâu không giống con người. Chúng điều khiển tay chân rất giỏi, nhưng lại khó điều khiển… con ngươi. Cho nên ánh mắt của chúng thường bất thường.” Mắt người tuy nhỏ, nhưng cực kỳ tinh vi, với trùng Sakelu to lớn và chậm chạp thì đây là điểm yếu.

Tô Nặc gật đầu: “Tôi hiểu rồi. Cảm ơn anh.”

Viên Giản Ý mỉm cười nhẹ, không nói gì thêm.

Sau khi Tô Nặc rời đi, Viên Giản Ý nhìn ra xa.

Chiến trường Samuel luôn mù mịt, tầm nhìn rất thấp. Những tòa kiến trúc to lớn hiện ra lờ mờ giữa sương mù, như lâu đài lơ lửng trên trời. Các binh sĩ cơ giáp bận rộn qua lại truyền lệnh.

Chiến tranh như sắp bùng nổ.

Nghĩ đến đây, ánh mắt anh ta trầm xuống. Kiếp trước, Lục Ngộ đã chết tại nơi này.

Dòng thời gian có thể thay đổi, nhưng kết cục dường như đã định.

Anh không phải người tốt bụng gì. Anh đến Samuel lần này không phải vì muốn cứu Đế quốc. Ngược lại, nhiều lúc anh còn muốn cùng thế giới mục nát này đồng quy vu tận. Nhưng Tô Nặc vẫn còn sống, vẫn còn yêu thế giới này, anh không thể không thỏa hiệp.

Việc cung cấp bao nhiêu thông tin lần này, chỉ là cái cớ để được ở cạnh Tô Nặc.

Trở về phòng, Tô Nặc kể lại toàn bộ những gì Viên Giản Ý nói cho Lục Ngộ nghe.

Lục Ngộ xem tài liệu, mặt không cảm xúc, chẳng biết có nghe lọt hay không. Tô Nặc tưởng anh không chú ý, đang định nói lại lần nữa, thì Lục Ngộ bất ngờ lên tiếng: “Em tin thằng đó nói thật đến vậy sao?”

Tô Nặc sững người, ngồi xuống bên cạnh, nhìn Lục Ngộ một lúc rồi cúi đầu cười nhẹ.

Lúc này Lục Ngộ mới ngẩng lên nhìn cậu.

“Thượng tướng Lục, xin đừng vì ghen tuông mà hành xử bốc đồng.”

Lục Ngộ: “……” Có chút cảm giác như bị bắt tại trận, lúng túng rõ rệt. Anh nghiến răng, nói: “Người như Viên Giản Ý từng có tiền án, anh chỉ là không quá tin tưởng hắn thôi.”

Tô Nặc đáp: “Anh ta có thể lừa anh, nhưng chắc chắn sẽ không lừa em.”

Nghe vậy, Lục Ngộ nghẹn một hơi bực tức ngay tại ngực, há miệng định phản bác, nhưng nghĩ lại thì logic của Tô Nặc dường như cũng không có vấn đề gì. Viên Giản Ý cầu được để được lòng Tô Nặc còn không được, sao có thể đưa tin giả cho cậu?

Nghĩ tới lúc tan họp trước đó, hai người này còn lén lút ra góc nhỏ thì thầm to nhỏ với nhau, Lục Ngộ tắt quang não, xoay ghế lại, đối mặt với Tô Nặc: “Tô Nặc, giữa em và hắn, có phải đang giấu anh chuyện gì không?”

Không chỉ vì lúc tan họp hai người có vẻ mờ ám, mà còn vì trong cuộc họp, Viên Giản Ý đột nhiên hỏi Tô Nặc có tin hắn không.

Rốt cuộc là từ khi nào, hai người họ lại có thể ngầm hiểu và tin tưởng nhau đến mức ấy?

Tô Nặc đón lấy ánh mắt của Lục Ngộ, nhịp tim đột nhiên khựng lại một nhịp. Trong lòng thầm nghĩ, ai nói Lục Ngộ tứ chi phát triển, đầu óc đơn giản?

Anh ấy căn bản chẳng đơn giản chút nào, vẫn có thể từ những chi tiết nhỏ nhặt mà nắm bắt được đầu mối.

Tô Nặc đang định tìm lý do để chống chế qua chuyện, may mà đúng lúc này, quang não vang lên. Mở ra xem, thì thấy là cuộc gọi video từ Thẩm Miểu. Tô Nặc chỉ tay vào quang não: “Để em nói chuyện với Miểu Miểu một lát.”

Cậu quay đầu lại, nhận cuộc gọi. Trên màn hình quang não hiện lên khuôn mặt Thẩm Miểu đang ngáp.

“Ưm, Nặc Nặc, cậu còn chưa ngủ à? Bên cậu bây giờ là mấy giờ rồi?”

“Mười hai giờ trưa.”

“Chiến trường sao rồi? Cậu có quen không?”

Tô Nặc khẽ cười: “Ừm, cũng tạm ổn. Còn cậu thì sao? Dạo này thế nào?” Gần đây Thẩm Miểu mới tìm được công việc mới, nhìn hoạt động tài khoản có vẻ khá bận rộn.

“Tớ cũng ổn. À đúng rồi, Nặc Nặc, hôm qua tớ nhặt được một đứa trẻ.”

Thẩm Miểu xoay camera, hướng về phía đứa bé đang ngồi trên giường: “Thật là tội nghiệp, ba mẹ nó không cần nó nữa, ném nó tr*n tr**ng ra đường, mặc kệ sống chết. Đêm qua trời lạnh như vậy, may mà tớ phát hiện kịp, chứ không thì không biết nó có qua nổi không…”

Trong màn hình là một đứa trẻ khoảng chừng năm sáu tuổi đang ngồi trên giường, má trắng nõn nà, mắt to tròn, tròng đen sáng rực, đôi má phúng phính còn mang rõ nét trẻ con, nhìn rất dễ thương, giống hệt như những ngôi sao nhí trên truyền hình.

Trong thời đại liên sao, tỷ lệ sinh rất thấp, những gia đình chịu sinh con đều xem con cái như báu vật, sao lại có chuyện bỏ rơi trẻ con?

Tô Nặc cảm thấy hơi kỳ lạ: “Cậu có biết ba mẹ đứa bé này không?”

Thẩm Miểu lắc đầu: “Không biết.”

“Vậy cậu đã báo cảnh sát chưa? Có đi tìm ba mẹ nó không?”

“Chưa. Đứa nhỏ nói nếu báo cảnh sát thì nó sẽ bị đưa về chỗ ba mẹ, mà lúc đó sẽ bị họ đánh chết. Tớ thấy trên người nó có vài vết sẹo, chắc là bị đánh đập thường xuyên. Nên tớ liên hệ với tình nguyện viên, định tìm các tổ chức liên quan để cùng giải quyết chuyện này.”

Thẩm Miểu có vẻ rất thích đứa nhỏ, trong lúc nói chuyện còn không nhịn được mà chơi đùa với nó.

Tô Nặc nói: “Được rồi, dạo này cậu phải cẩn thận một chút, cố gắng đừng ra ngoài.”

Chuyện biến dị côn trùng, phía quân đội vẫn chưa công bố, Tô Nặc chỉ có thể nói một cách mập mờ: “Bên ngoài xảy ra một số chuyện, rất nguy hiểm.”

Thẩm Miểu ngoan ngoãn gật đầu: “Ừm.”

“Vài ngày nữa, tớ sẽ cho người mang hoa Khắc Đằng đến cho cậu, nhớ làm thành túi thơm mang theo bên mình nhé.”

Khi nói câu này, Tô Nặc chợt chú ý đến đứa trẻ vốn đang chơi đùa với Thẩm Miểu bỗng quay đầu lại, ánh mắt xuyên qua màn hình, nhìn thẳng vào cậu. Có lẽ vì còn nhỏ nên tròng mắt rất lớn, thoạt nhìn như chiếm trọn cả hốc mắt. Ánh mắt đen thăm thẳm ấy khiến tim Tô Nặc thắt lại, da gà nổi lên, sống lưng lạnh buốt.

Hết chương 50

Bình Luận (0)
Comment