Alpha Đỉnh Cấp Lại Vểnh Môi Rồi

Chương 52

Chương 52

Tác giả: Phi Thanh Súc Thì | Editor: Chan

“Thuốc trị kỳ ph*t t*nh.” Viên Giản Ý kiếm đại một cái cớ để lấp l**m, ánh sáng u ám trên mái hiên phủ xuống đôi mày của anh, khiến ánh mắt trở nên mờ mịt, xa xăm.

Như thể đang nhìn Tô Nặc, lại như thể đang nhìn vào nơi xa vô định.

Tô Nặc lúc này mới sực nhớ: “Đây là doanh trại quân sự. Nếu anh có chỗ nào không tiện, có thể tìm bác sĩ hỗ trợ.”

“Ừm.”

Tô Nặc không hỏi gì thêm. Thật ra vừa hỏi ra câu đó, cậu đã có chút hối hận, đúng là không nên xen vào chuyện người khác. Cậu quay người đi xa, thấy Viên Giản Ý và Sở Khâm vẫn còn đang giằng co. Sở Khâm cố gắng khuyên nhủ với bộ dạng đầy chân thành, nhưng Viên Giản Ý thì không có nhiều phản ứng.

Gió đêm như thể từ dưới chân bốc lên, cuốn tung bụi đất đầy mặt đất.

Ánh trăng lộ ra một chút lành lạnh của mùa thu.

Tô Nặc kéo chặt cổ áo, dạo một vòng giải tỏa tâm trạng rồi quay trở lại. Nhưng khi vừa xoay người thì bị một bóng đen chắn trước mặt.

Sở Khâm với gương mặt nghiêm nghị ra hiệu mời cậu sang một bên: “Cậu Tô, có thể phiền ngài một hai phút được không?”

Tô Nặc gật đầu.

Trong góc khuất, Sở Khâm hỏi thẳng với vẻ mặt không cảm xúc: “Cậu Tô, Ý thiếu gia thích ngài. Ngài nghĩ thế nào về chuyện này?”

Tô Nặc cười nhạt trong lòng: “Tôi không cho là anh ta thật sự thích tôi.” Viên Giản Ý chẳng qua chỉ là bị lòng chiếm hữu thôi thúc, là vì không cam tâm mà thôi. Người từng theo sau anh ta từng bước, bây giờ lại đứng bên người khác, chuyện đó mới là điều hắn không nuốt trôi được.

Câu trả lời vượt ngoài dự đoán khiến Sở Khâm cau mày, chăm chú nhìn Tô Nặc mấy giây, thấy không giống đang nói dối, anh ta lại tiếp lời: “Nếu đã nghĩ như vậy, xin ngài đừng để cậu ấy nuôi hy vọng nữa. Hãy từ chối dứt khoát để cậu ấy hoàn toàn từ bỏ.”

Tô Nặc lạnh nhạt đáp: “Tôi nghĩ anh hiểu lầm rồi. Tôi chưa từng cho anh ta hy vọng. Hơn nữa, hiện tại tôi đã có bạn đời, mối quan hệ của chúng tôi vô cùng tốt đẹp. Thay vì đến đây thuyết phục tôi, chi bằng anh nên đi khuyên Viên Giản Ý đừng luôn giữ tâm lý làm kẻ thứ ba mà gây rối nữa.”

Lời nói này khiến sắc mặt Sở Khâm tái xanh, trắng bệch xen lẫn, hết sức khó coi.

Tô Nặc thấy bộ dạng của anh ta, khẽ cong khóe môi. Trong lòng nghĩ, Lão Sở à, nể tình kiếp trước anh từng ở cạnh tôi lâu như vậy, tôi đã khách khí lắm rồi. Vậy mà anh lại che giấu giỏi đến mức tôi chẳng nhận ra anh là người của Viên Giản Ý.

Sở Khâm mấp máy môi: “Thế, thế thì càng tốt!”

Đúng lúc này, giọng Viên Giản Ý vang lên từ phía sau: “Sở Khâm, anh vừa nói gì với Tô Nặc?” Tiếng bước chân vội vã tiến lại gần, Viên Giản Ý đứng chắn giữa hai người, ánh mắt lạnh lẽo trừng về phía Sở Khâm. Không đợi anh ta trả lời, anh tiếp lời: “Ai cho phép anh can thiệp chuyện của tôi? Anh thật sự nghĩ mình có thể thay ông ngoại quản tôi à?”

“Ý thiếu gia, tôi không có ý đó, tôi chỉ…”

“Đủ rồi! Biến đi! Đừng bám theo tôi nữa, tôi không muốn nhìn thấy anh!”

Sở Khâm không ngờ Viên Giản Ý lại phản ứng gay gắt như vậy. Thấy tình hình như thế, đành cúi đầu đáp: “Rõ.”

Trước khi rời đi, anh ta còn định nhắc Viên Giản Ý đừng uống thuốc nữa. Nhưng Viên Giản Ý dường như đã đoán được, ánh mắt anh lạnh băng, như hóa thành thực thể chặn nơi cổ họng của Sở Khâm.

Sở Khâm thấy thế, đành nuốt lời, lặng lẽ rời đi.

Sau khi anh ta đi xa, Viên Giản Ý quay sang nhìn Tô Nặc: “Nặc Nặc, những gì anh ta nói, em đừng để trong lòng.”

Người omega xinh đẹp nói ra những lời này với ánh mắt lộ rõ vẻ yếu đuối.

Tô Nặc thì không nhìn anh ta, chỉ nghĩ đến chuyện nếu để Lục Ngộ thấy cảnh hai người đứng nói chuyện riêng thế này, chắc chắn lại ghen. Cậu nói qua loa: “Tôi không sao. Anh ta cũng chẳng nói gì.”

Nói xong, Tô Nặc liền quay người rời đi.

Viên Giản Ý đứng yên một lúc, sau đó lặng lẽ đuổi theo.

Có lẽ cảm nhận được Tô Nặc đang cố ý giữ khoảng cách, nên anh cũng không lên tiếng nói thêm gì.

Khi họ đi ngang bộ phận hậu cần, bên trong vang lên một trận hỗn loạn. Hành lang chật kín nhân viên y tế và thương binh.

Tô Nặc chen vào đám người quan sát. Hai bác sĩ đang hợp lực khiêng một người đầy máu lên cáng cứu thương, đưa vào phòng cấp cứu. Người này Tô Nặc từng gặp vài hôm trước, khi đó nửa bên mặt đã bị hủy, đang trong quá trình điều trị. Lúc đó đứng xa nhìn không kỹ, bây giờ mới phát hiện không chỉ gương mặt, mà nửa thân người cũng…

“Sao cấy ghép xương cơ giới lần trước lại xảy ra phản ứng đào thải? Cậu ta không được tiêm thuốc mê, chẳng khác gì bị bắt đi một chuyến qua quỷ môn quan. Chả trách chịu không nổi, muốn tự tử.”

“Đời người còn sống là còn hy vọng, cần gì phải nghĩ quẩn như vậy.”

“Haiz, người ngoài không chịu khổ thay, thì đừng khuyên người ta cố gắng. Nếu là mình, có khi cũng không chịu nổi.”

Người trên cáng đã nhảy từ trên tầng cao xuống để tự sát, nhưng không chết, lại bị đưa vào cấp cứu. Lần này, thậm chí không còn sức để r*n r*. Cánh tay buông thõng bên mép cáng gầy trơ xương, giống như một nhánh cây khô.

Trên cánh tay là những nếp nhăn nhăn nhúm, như ghi lại từng chút từng chút quá trình sự sống dần cạn kiệt.

Tô Nặc thu lại ánh nhìn, tâm trạng nặng nề.

**

Đêm hôm đó, nội bộ Đế quốc lại xảy ra nhiều vụ côn trùng biến dị. Một trong số đó diễn ra ngay tại khu thương mại sầm uất, gây nên hoang mang lớn. Dù Lục Hạnh kịp thời cử người xử lý, vẫn có người quay được video và đăng lên tinh võng, dẫn đến làn sóng bàn tán sôi nổi.

Trong chớp mắt, lòng dân hỗn loạn. Không khí tuyệt vọng và sợ hãi lan tràn như trước ngày tận thế. Một số kẻ thất thế tranh thủ trà trộn, gây rối khắp nơi, khiến tình hình thêm bất ổn.

Tại chiến trường Samuel, trời còn chưa sáng, Lục Hạnh đã gọi điện tới, triệu tập toàn bộ sĩ quan vào phòng họp, bầu không khí căng thẳng bao trùm.

Hình ảnh 3D của Lục Hạnh chiếu lên vị trí chủ tọa. Trên màn hình, anh lạnh lùng chất vấn Lục Ngộ về công tác tuần tra tại Samuel.

Lục Ngộ giải thích: “Mấy ngày nay, chúng tôi đã tổ chức tuần tra liên tục 24/24 quanh Geraldine, không phát hiện bất kỳ sâu nào rời khỏi đó. Vì vậy, con trùng xuất hiện tối qua rất có thể là trùng đã ẩn nấp sẵn trong nội bộ Đế quốc từ trước.”

Lục Hạnh: “Ý cậu là tôi thất trách sao?”

Lục Ngộ im lặng. Phòng họp cũng im phăng phắc.

Không ai ngờ Lục Hạnh lại nổi giận đến vậy.

Một lúc sau, Chu Cảnh, người phụ trách đội tuần tra ngồi cạnh Quan Lâm, không nhịn được mở miệng bênh vực: “Tinh chủ, Thượng tướng Lục mấy ngày nay vẫn luôn chỉ huy sát sao việc tuần tra. Người của chúng tôi cũng đều tận tâm tận lực, chắc chắn không xảy ra sai sót.”

Lục Hạnh: “Tôi không cần ‘chắc chắn’, tôi cần xác định rõ ràng.”

Chu Cảnh lúng túng cúi đầu.

Ánh mắt Lục Hạnh quét qua một vòng, hầu như người nào anh cũng phê bình một lượt. Khi ánh mắt dừng lại trên mặt Tô Nặc, cậu vội cúi đầu tránh đi.

Cậu luôn có cảm giác hôm nay Lục Hạnh như ăn phải thuốc nổ, tâm trạng cực kỳ thất thường. Chắc là chuyện côn trùng biến dị trong Đế quốc khiến anh ta đau đầu.

Tô Nặc cứ ngỡ mình cũng sẽ bị gọi tên, không ngờ Lục Hạnh không nói gì thêm, chỉ “bụp” một tiếng, tắt hẳn ảnh chiếu 3D.

Hình ảnh tan biến, phòng họp vẫn im lặng, mọi người nhìn nhau không biết nên nói gì.

Cuối cùng, Chu Cảnh chủ động lên tiếng: “Thượng tướng Lục, những ngày tới tôi sẽ tăng cường tuần tra, bổ sung thêm quân số, đảm bảo không để con trùng nào thoát khỏi Geraldine.”

Lục Ngộ liếc nhìn anh một cái: “Ừ.”

**

Còn một bên khác.

Ánh nắng xuyên qua khe cửa chiếu vào, khiến cả căn phòng trở nên sáng sủa rạng rỡ. Thẩm Miểu cảm thấy giấc ngủ này thật sâu, đến khi tỉnh dậy đầu óc vẫn còn choáng váng, cánh tay phải tê dại nhức nhối, như thể bị cái gì đó đè ép cả đêm.

Cậu xoa bóp cánh tay, vén chăn ra, bên phải chẳng thấy gì, liền nghĩ chắc do mình nằm đè lên tay, lại gặp ác mộng mà thôi.

Thẩm Miểu vừa vươn vai xuống giường vừa mở cửa sổ cho thoáng khí, rồi đột ngột quay đầu lại như vừa nhớ ra điều gì.

Hoa Khắc Đằng đâu rồi?

Đêm qua mấy người binh sĩ đã mang đến nhiều chậu hoa Khắc Đằng, vậy mà giờ chẳng thấy đâu. Cậu áp mặt xuống cửa sổ nhìn xuống dưới, dưới đất trống trơn, không có lấy một chậu hoa nào.

Mấy chậu hoa đó biến đi đâu rồi?

Một cảm giác bất an len lên trong lòng. Nhớ lại lời dặn của Tô Nặc, Thẩm Miểu vội bật quang não định gọi báo cậu.

Đúng lúc đó, trong nhà vệ sinh vang lên tiếng động. Thẩm Miểu dừng tay lại, đi về phía đó.

Cánh cửa gấp chỉ khép hờ, qua khe cửa có thể thấy một bóng người mờ mờ đang cử động bên trong. Cậu nghĩ chắc là con mèo hoang nào lẻn vào, liền đẩy cửa ra, nhưng cảnh tượng trước mắt khiến cậu kinh hoàng tột độ.

Đậu Đậu đang quay lưng lại với cậu, cúi đầu nhai ngấu nghiến một khối thịt không rõ nguồn gốc, máu chảy dọc theo cánh tay nhỏ, tí tách nhỏ xuống nền. Nghe tiếng động, Đậu Đậu quay đầu lại, khuôn mặt loang lổ máu me nhìn thẳng vào Thẩm Miểu, sau đó bỗng nhe răng nở một nụ cười trẻ thơ mà quái dị.

Thẩm Miểu sợ hãi lùi lại hai bước, chân mềm nhũn, ngã ngồi phịch xuống đất.

Đậu Đậu vứt miếng thịt đi, tứ chi cứng nhắc bò về phía Thẩm Miểu như một con robot hỏng.

Nó bò đến bên chân Thẩm Miểu, bàn tay đẫm máu nắm lấy ống quần của cậu. Thẩm Miểu sợ tới mức không dám nhúc nhích, mở to mắt nhìn chằm chằm bé.

Dấu máu từ ống quần lan dần lên trên, dừng lại ở thắt lưng.

Đậu Đậu dí sát mặt vào Thẩm Miểu, đôi con ngươi đen sì không thấy tròng trắng, nhìn chằm chằm vào cậu. Ánh mắt khiến sống lưng Thẩm Miểu lạnh toát, toàn thân như bị đóng đinh tại chỗ, không cử động nổi, nỗi sợ bủa vây khắp người.

Đậu Đậu từ từ vươn tay ra.

Ngay lúc đó, quang não trên cổ tay Thẩm Miểu lóe sáng.

Động tác của Đậu Đậu khựng lại, hơi nghiêng đầu như đang chờ phản ứng.

Thẩm Miểu nén sợ hãi, mở thiết bị, thấy cuộc gọi đến là Tô Nặc.

Vừa kết nối, giọng Tô Nặc vang lên: “Miểu Miểu, sao lâu vậy mới bắt máy?”

“Tớ…”

Đậu Đậu đột nhiên giơ một ngón tay lên.

Thẩm Miểu nhanh chóng nói: “Tớ đang dọn dẹp nhà cửa.”

“Cậu có thấy tin tức hôm nay không? Dạo này xảy ra nhiều vụ côn trùng ăn thịt người. Nếu chỗ làm có thể xin nghỉ thì tốt nhất đừng ra ngoài. Không thì tạm nghỉ đi. Bên tớ vẫn còn tiền.”

Không biết là vì cảm động hay vì sợ hãi, Thẩm Miểu nghẹn giọng: “Cảm, cảm ơn cậu, Nặc Nặc.”

“Đứa bé cậu cứu mấy hôm trước trông có vẻ kỳ lạ.”

Thẩm Miểu nhìn Đậu Đậu trước mặt, đáp nhẹ: “Ừm…”

Không phải “có vẻ” kỳ lạ, mà là cực kỳ kỳ lạ.

“Nó có đến tìm cậu nữa không?”

Dường như Đậu Đậu nghe hiểu câu này, cổ nó quay một cách cơ học, đôi mắt đen như mực dán chặt lấy Thẩm Miểu. Hơi thở tanh nồng mùi máu phả ra từ mũi nó. Bàn tay đang đặt nơi eo của Thẩm Miểu siết chặt hơn, như thể đang đe dọa.

Thẩm Miểu nuốt nước bọt, vội vàng nói: “Không có, Nặc Nặc, tớ tạm dừng nhé, lát nữa tớ sẽ gọi điện xin nghỉ ở tiệm sách.”

“Tiệm sách”? Tô Nặc nghe thế liền khựng lại.

Thẩm Miểu âm thầm nghĩ, mình đã để lại manh mối, giờ chỉ trông Tô Nặc có hiểu được hay không.

 **

Vừa cúp máy, Tô Nặc lập tức nhận ra sự bất thường.

Thẩm Miểu làm ở quán cà phê, đâu phải ở tiệm sách, giờ lại nói dối như vậy, chắc chắn là có vấn đề.

Chẳng lẽ Đậu Đậu vẫn còn ở bên Thẩm Miểu?

Tô Nặc lập tức gọi cho Lục Hạnh cầu cứu. Lục Hạnh đáp rằng sẽ lập tức phái người đến kiểm tra.

Tô Nặc thấp thỏm chờ tin.

Hai tiếng sau, Lục Hạnh gọi lại, nói rằng khi binh sĩ đến nơi, không thấy Thẩm Miểu, cũng không thấy đứa trẻ nào. Trong nhà vệ sinh phát hiện vết máu loang lổ, nhưng may mắn là sau khi kiểm tra, đó là máu động vật, không có ADN của Thẩm Miểu.

“Anh đã ra lệnh tìm kiếm Thẩm Miểu. Có tin gì sẽ lập tức báo lại.”

Sau chuyện này, Tô Nặc rơi vào trạng thái hoảng loạn, tự trách mình sâu sắc.

Nếu cậu ở bên Thẩm Miểu, thì có lẽ chuyện này đã không xảy ra.

Tại sao người gặp côn trùng lại là Thẩm Miểu chứ…

**

Vài ngày trôi qua, vẫn không có tin tức gì về Thẩm Miểu.

Lục Ngộ an ủi: “Không tìm thấy Thẩm Miểu, chính là bằng chứng cậu ấy vẫn còn an toàn. Nếu côn trùng muốn giết cậu ấy thì bây giờ phải có xác, hoặc đã bị phát hiện côn trùng biến dị rồi.”

Lời thì là vậy, nhưng Tô Nặc vẫn cảm thấy bất an.

Cậu quyết định trở về Đế Quốc, đích thân đi tìm Thẩm Miểu.

Nói ý định với Lục Ngộ, người kia nhìn cậu vài giây rồi gật đầu đồng ý.

Vì lo lắng, Tô Nặc không nhận ra nét khác thường trong ánh mắt của Lục Ngộ.

Thế nhưng, vào đêm trước khi lên đường, vẫn xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Sau khi họp xong, Tô Nặc không đi ăn, trở về phòng thu dọn đồ. Ở khúc quanh hành lang, vô tình đụng phải một người, từ người đó tỏa ra mùi máu tanh nồng đậm, bên dưới còn lẫn chút hương gì đó lạ lạ. Chưa kịp phân biệt rõ, đối phương đã bước lùi lại một khoảng.

Tô Nặc ngẩng đầu: “Xin lỗi.”

Đối phương đeo mặt nạ, che kín toàn bộ khuôn mặt, chỉ lộ ra một khe hẹp để lộ đôi mắt, có thể thấy con ngươi chuyển động dưới lớp mặt nạ.

Người đó không trả lời, chỉ chống gậy rồi lặng lẽ rời đi.

Tô Nặc nhìn bóng lưng hắn, đột nhiên nhớ ra, chẳng phải là người binh sĩ bị phá hủy nửa mặt, nhảy lầu tự sát mấy hôm trước hay sao?

Sao hồi phục nhanh như vậy? Mà còn có thể đi lại?

Tô Nặc cúi đầu thấy trên đất rơi một chiếc ghim áo khắc quân huy, chắc là rơi ra khi va chạm. Cậu nhặt lên, đuổi theo. Người kia chống gậy, nhưng bước chân lại không chậm, chớp mắt đã khuất bóng ở hành lang cuối, biến mất sau tòa nhà lớn.

Tô Nặc bước nhanh đuổi theo, vòng qua tòa nhà, nhưng chẳng thấy ai cả.

Người đó đi đâu rồi?

Chẳng lẽ bốc hơi luôn?

Mặt đất không có dấu vết gì rõ ràng, chỉ có một mảng đất ẩm ướt lạ thường, khác hẳn phần còn lại. Tô Nặc bước tới, sờ thử đất, có lẫn cát vụn, hơi ẩm chưa bay, như thể vừa bị xới lên không lâu.

Cậu định rời đi, nhưng lúc đứng dậy, bất ngờ thấy choáng váng, cả người ngã xuống đất. Tai dán sát mặt đất, cậu nghe thấy tiếng nói chuyện nhỏ xíu vang lên từ nơi sâu dưới lòng đất, xuyên qua lớp cát sỏi, rì rào lọt vào tai.

“Chuyện chuẩn bị thế nào rồi?”

“Trùng Vương đã vào phi thuyền, đêm nay sẽ theo tàu tiến vào thành phố của loài người.”

Hết chương 52

Bình Luận (0)
Comment