Alpha Đỉnh Cấp Lại Vểnh Môi Rồi

Chương 53

Chương 53

Tác giả: Phi Thanh Súc Thì | Editor: Chan

Hai giọng nói đó, Tô Nặc đều đã từng nghe qua. Sau khi nhận ra kỹ càng, cậu phát hiện người đang đặt câu hỏi là tên binh sĩ cơ giáp đeo mặt nạ, nửa khuôn mặt đã bị hủy hoại; người trả lời là Chu Cảnh, vị quan phụ trách việc tuần tra trên hành tinh Geraldine.

Không trách được đội tuần tra lại không phát hiện ra điều bất thường ở Geraldine, thì ra Chu Cảnh chính là nội gián của bọn trùng tộc. Cũng chẳng lạ gì việc tên binh sĩ cơ giáp bị hủy dung lại hồi phục nhanh đến vậy, thì ra hắn đã bị côn trùng biến dị.

Khi đang nghĩ về những gì hai người kia nói, nhận ra đây là một thông tin vô cùng quan trọng, Tô Nặc xoay người định rời đi thì bất ngờ một bàn tay đâm xuyên lớp đất, từ dưới đất vươn lên siết chặt lấy mắt cá chân của cậu.

Những ngón tay đen dài giống như cành cây khô héo, men theo cổ chân siết lên trên, giữ Tô Nặc chặt tại chỗ. Trong lúc hoảng hốt, Tô Nặc rút súng laser ra, nhưng còn chưa kịp nổ súng thì khẩu súng đã bị những ngón tay đen đó đánh rơi.

Sau đó, bàn tay ấy lập tức kéo Tô Nặc xuống lòng đất. Lớp đất như có tri giác, bị một sức mạnh vô hình đẩy ra. Khi rơi xuống, Tô Nặc mới phát hiện bên dưới là một không gian ngầm kín hoàn toàn.

Còn chưa kịp nghĩ nhiều, những ngón tay ấy liền siết chặt lấy cổ cậu, khiến cậu không thể phát ra một âm thanh nào. Đám bụi xám lơ lửng quanh người dần rơi xuống, tầm nhìn trở nên rõ ràng hơn, và trước mặt Tô Nặc là hai bóng người, Chu Cảnh và tên đeo mặt nạ.

Tên bị hủy dung vẫn giữ hình dạng người, nhưng cánh tay đang bóp cổ Tô Nặc lại giống như đất sét cao su có thể kéo dài kỳ dị.

Chu Cảnh nhìn Tô Nặc, lộ vẻ tiếc nuối, lắc đầu nói: “Đang yên đang lành, sao lại đi nghe lén? Ban đầu còn định để cậu lên phi thuyền, chờ gần đến Đế Quốc rồi mới giết, để cậu có thể sống thêm vài ngày. Giờ thì hay rồi, buộc phải giết ngay tại đây.”

Tô Nặc không thể lên tiếng, chỉ hung dữ trừng mắt nhìn Chu Cảnh.

Không ngờ tên này lại là nội gián, vậy chẳng phải tình hình của Samuel đã hoàn toàn bị trùng tộc nắm rõ rồi sao?

Lực bóp ngón tay của tên đeo mặt nạ càng lúc càng mạnh, khiến Tô Nặc nghẹt thở, ý thức mờ dần, động mạch cổ phập phồng. Đúng lúc đó, ánh mắt của hắn lướt qua chiếc huy hiệu rơi cạnh chân Tô Nặc, con ngươi hắn lập tức vặn vẹo kỳ quái, thần kinh trong đầu như bị co giật, cơn đau khiến hắn ném mạnh Tô Nặc xuống đất.

Chu Cảnh ngạc nhiên hỏi: “Sao vậy?”

Tên đeo mặt nạ ôm đầu, khuôn mặt dần trở lại bình thường, đồng tử lại mở to dị thường: “Tôi nghĩ ra một cách tốt hơn, cơ thể của nó có thể làm vật chứa.”

“Nhưng Trùng Vương lại không ưng cơ thể nó mà?”

“Không phải để cho Trùng Vương, mà cho lũ côn trùng ở Geraldine.”

“Geraldine? Làm sao chúng ta đưa nó tới đó?”

Tên đeo mặt nạ nhìn Tô Nặc đang ho dữ dội dưới đất, thu lại ngón tay dài, cười lạnh lẽo.

**

Lúc này, trên bãi đất trống.

Bốn thiết bị dò hình côn trùng và hai thiết bị hình cầu đã được đưa lên tàu. Hai tiếng nữa, sáu thiết bị này sẽ được thả xuống hành tinh Geraldine.

Ở phía khác, con tàu trở về Đế Quốc cũng đã khởi hành, thoáng chốc đã khuất trong tầng mây.

Trong khoang thuyền dưới mặt đất, sáu con trùng Sakelu đang bao quanh một Trùng Vương già nua, chăm sóc nó rất cẩn thận. Tên đeo mặt nạ vẫn giữ hình dạng con người, quỳ trên đất, dùng giọng nói khàn đặc như bị nước sôi dội qua, thì thầm thứ ngôn ngữ của trùng tộc.

Đó là tần số hertz cực thấp, tai người không thể nghe rõ.

Không biết hắn nói gì, nhưng Trùng Vương quay mắt một cách khó khăn, râu khẽ rủ xuống như đang tỏ vẻ tán thưởng.

Chúng đã phản bội Chu Cảnh, lợi dụng hắn để côn trùng biến dị nhiều binh binh sĩ ở căn cứ Samuel, nhờ vậy nắm rõ toàn bộ tình hình. Trước đó chúng đã phái hơn mười con trùng đến thành phố loài người để ăn thịt, mục đích là giúp Trùng Vương tích lũy kinh nghiệm côn trùng biến dị.

Trùng Vương đã sống hơn 500 năm, các chức năng cơ thể đã suy yếu, không thể tự mình tiến vào thành phố loài người nên chúng mới bắt bạn thân của Tô Nặc, lợi dụng chuyến trở về của cậu để đi nhờ một chuyến.

Thân thể mà Trùng Vương nhắm tới chính là cơ thể của Lục Hạnh, alpha có quyền thế nhất, chiến lực mạnh nhất trong nhân loại, trẻ trung và tràn đầy sức sống. Nếu chiếm được thân thể ấy, nó chắc chắn sẽ lấy lại uy phong thời trai trẻ.

Đến lúc đó, đừng nói là thành phố loài người, ngay cả cả vũ trụ cũng sẽ nằm gọn trong tay nó.

Một bầy côn trùng đang mơ về việc tới Đế Quốc để nuốt chửng lãnh đạo loài người – Lục Hạnh. Đúng lúc này, giọng Chu Cảnh vang lên từ phía trên.

Chu Cảnh lúc này đã cải trang trà trộn vào trong phi thuyền để làm tai mắt cho bọn chúng.

“Không ổn rồi! Trùng Vương, phi thuyền đột nhiên đổi hướng, không bay về phía Đế Quốc nữa!”

“Cái gì?”

Vài con trùng lập tức bất an, râu trên đầu dựng đứng lên, cảm nhận sự thay đổi phương hướng. Trùng Vương dường như cũng nhận ra điều gì đó, đồng tử tràn đầy sát khí đen, lớp vảy trên người rung lên, âm thanh nó phát ra giống như dao cạo cào trên kim loại khiến người nghe dựng tóc gáy.

“Nhìn hướng này có vẻ là đang bay tới một hành tinh hoang gần thành phố loài người nhất.”

“Sao lại chuyển hướng tới hành tinh hoang?”

Tên đeo mặt nạ nói: “Không đúng lắm, chẳng lẽ chúng đã phát hiện ra sự tồn tại của chúng ta?”

Đúng lúc bọn chúng đang hoảng loạn, khoang phi thuyền ngầm bất ngờ tách khỏi phi thuyền, khiến trọng lực mất đột ngột, vài con trùng bên trong va chồng lên nhau, Trùng Vương bị đè dưới cùng, suýt nữa thì tắt thở.

May mà tên đeo mặt nạ phản ứng kịp, đưa tay cào toang nóc tàu bằng móng vuốt nhọn, mở ra một lối thoát.

“Ra ngoài nhanh!”

Phi thuyền kia đã bay xa dần.

Ở hướng ngược lại, một chiến hạm khổng lồ đang bay đến. Các nòng pháo dày đặc chĩa thẳng về phía khoang tàu, rõ ràng là đã bố trí sẵn từ lâu.

Chu Cảnh khi thấy chiến hạm đó, toàn thân run rẩy, cố gắng trốn sau lũ côn trùng để che giấu thân phận.

Sao có thể như vậy?

Chẳng lẽ từng hành động của bọn họ đều đã bị quân đội nắm bắt?

Trong phòng chỉ huy, Lục Ngộ đứng trong khoang kính trong suốt, nhìn cảnh tượng hỗn loạn từ xa, khóe miệng cong lên, nói với Lục Hạnh qua loa truyền âm: “Trùng Vương đã bị dụ ra rồi, bên cạnh nó chỉ có sáu con trùng, à, còn có hai tên phản bội loài người. Anh không cần cử người đến, bên em xử lý được.”

Quân đội đã biết Chu Cảnh phản bội từ lâu, cũng hiểu rõ ý đồ của Geraldine, liền tương kế tựu kế, vờ như không hay biết để dụ Trùng Vương lộ mặt. Như vậy, có thể tiêu diệt thủ lĩnh Sakelu với cái giá thấp nhất.

Lục Hạnh “Ừ” một tiếng, dặn Lục Ngộ hành sự cẩn thận.

**

Tên đeo mặt nạ cùng hai con trùng lao lên phía trước, biến thân thành hình dạng khổng lồ, cố gắng ngăn cản chiến hạm. Các con trùng còn lại thì bảo vệ Trùng Vương thoái lui.

Lục Ngộ thấy bọn chúng tháo chạy trong bộ dạng nhếch nhác, ra hiệu tay, chiến hạm lập tức khai hỏa. Pháo laser mang theo khói lửa dày đặc lao thẳng tới.

Bọn côn trùng lập tức tản ra tránh né.

Khoang phi thuyền bị đánh trúng, phát nổ dữ dội, khói đen bốc lên, mảnh vỡ bay tung tóe.

Tầm nhìn bị cản trở, pháo tạm ngừng. Tám chiếc cơ giáp hạ xuống, tốc độ cực nhanh, chỉ chớp mắt đã xuyên qua khói lửa, áp sát bọn côn trùng.

Những con trùng này thuộc hàng chiến lực cao trong Sakelu, nhưng trước quân đội đã có chuẩn bị, chúng vẫn bị áp đảo. Trên cơ giáp được bôi dịch từ hoa Khắc Đằng, chất này k*ch th*ch mạnh khứu giác của lũ côn trùng, chỉ cần cơ giáp đến gần là chúng như nuốt lửa vào bụng, rít lên đau đớn.

Không dám đánh lâu, chúng vừa phát tín hiệu cầu cứu Geraldine, vừa hộ tống Trùng Vương rút lui. Nhưng cơ giáp không cho cơ hội, chặn hết lối đi.

Tứ phía đều là kẻ địch.

**

Mười lăm phút sau, tiếng chém giết lắng xuống. Sáu con trùng đều bị cơ giáp tiêu diệt, xác đen hóa thành vụn, trôi nổi trong vũ trụ vô tận.

Tên đeo mặt nạ còn dẫn Trùng Vương chạy trốn, nhưng chiến hạm đã yên lặng áp sát từ trên cao, thả lưới đặc chế xuống, trói chặt hai con trùng lại.

Tên đeo mặt nạ định xé lưới để liều mạng thì Trùng Vương giơ râu ngăn cản.

Lục Ngộ điều khiển giáp hạ xuống trước mặt, ánh mắt phức tạp nhìn tên đeo mặt nạ.

Tên này tên là Ramon, từng là binh sĩ cơ giáp xuất sắc, nhưng trong lần tuần tra gần đây bị côn trùng tấn công, nửa mặt và nửa thân bị hủy.

Nỗi đau khủng khiếp khiến hắn lạc lối, nghe lời Chu Cảnh, chọn côn trùng biến dị để đổi lấy thân thể khỏe mạnh.

Con trùng ăn Ramon có lẽ là một tướng côn trùng cao cấp trong Sakelu.

Lục Ngộ dời mắt nhìn Trùng Vương sau lưng Ramon, lạnh lùng hừ: “Trùng Vương, ngươi to gan thật, dám muốn nuốt lấy thân thể anh trai ta. Ngươi chắc chắn mình có thể áp chế được ý chí của anh ấy à?”

Gen của Trùng Vương chưa đột biến, nó chỉ nghe được lời Lục Ngộ, nhưng không thể dùng ngôn ngữ loài người. Râu nó khẽ động, truyền suy nghĩ tới Ramon.

Ramon đáp lại: “Ý chí của loài người và sức mạnh của họ đều yếu ớt. Các người chỉ mạnh ở trí tuệ mà thôi.”

“Trí tuệ…” Cơ giáp gật đầu, giọng Lục Ngộ truyền tới chậm rãi: “Chính là sức mạnh lớn nhất.” Giáp bên phải chuyển động, lộ ra họng pháo, chiến hạm cũng nhắm vào Ramon và Trùng Vương.

Lục Ngộ vừa định ra lệnh, Trùng Vương lại ghé tai Ramon thì thầm.

Ramon quay sang hỏi: “Ngươi có biết bạn đời Beta của ngươi hiện đang ở đâu không?”

Câu nói này khiến sắc mặt Lục Ngộ cứng đờ, không chút nghi ngờ, lập tức gọi liên lạc cho Tô Nặc. Không ai bắt máy, anh lại gọi thẳng lên phi thuyền. Chẳng mấy chốc, một binh sĩ trên tàu trả lời: “Đội trưởng Chu Cảnh nói cậu Tô không cần đi phi thuyền này, bảo chúng tôi cứ khởi hành trước.”

Lục Ngộ cúp máy.

Từ xa, Chu Cảnh bị mất một chân do pháo kích, bị binh giáp bắt sống.

Lục Ngộ siết chặt nắm tay, nhẫn nhịn cơn giận muốn giết người, dùng cơ giáp nâng Chu Cảnh lên cao, cảm giác mất trọng lực khiến hắn nôn mửa, hoảng sợ cầu xin tha mạng.

“Tô Nặc đâu?”

Ramon trả lời: “Tính thời gian thì giờ này nó đã bị đưa xuống hành tinh Geraldine rồi.”

Hôm nay quân đội đưa sáu thiết bị dò hình vào Geraldine.

Chẳng lẽ Tô Nặc nằm trong một trong số các thiết bị đó?

Hết chương 53

Bình Luận (0)
Comment