Chương 54
Tác giả: Phi Thanh Súc Thì | Editor: Chan
Bởi vì hành tung của quân đội đã bị nội gián tiết lộ cho bọn trùng tộc, nên các thiết bị dò xét bề ngoài là để giám sát tình hình bên trong hành tinh Geraldine, nhưng thực chất bên trong thiết bị lại được nhồi đầy thuốc nổ, chúng được dùng như pháo laser để ném xuống Geraldine.
Nghĩ đến việc Tô Nặc hiện giờ đang ở trong một trong những thiết bị đó, một luồng cảm xúc dữ dội trào dâng trong lòng Lục Ngộ. Ngón tay cơ giáp đột nhiên siết chặt, mạnh mẽ bóp lấy cổ Chu Cảnh. Mặt Chu Cảnh tím tái, lưỡi thè ra không kiểm soát, hai chân điên cuồng giãy dụa, mắt hắn chuyển động khó khăn nhìn về phía Trùng Vương như cầu cứu.
Trùng Vương cụp mí mắt, chẳng thèm nhìn hắn.
Ngay khoảnh khắc tiếp theo, tiếng “rắc” vang lên, xương cổ bị bẻ gãy, máu tươi trào ra từ năm khiếu, đầu hắn mất lực đổ ngửa ra sau.
Xác chết bị Lục Ngộ ném ra xa một cách thô bạo.
Sắc mặt Ramon tối sầm, đe dọa: “Chỉ cần chúng ta ra một mệnh lệnh, lũ côn trùng trên Geraldine sẽ xé xác bạn đời của ngươi ra thành từng mảnh! Lục Ngộ, nếu ngươi thả Trùng Vương ra, chúng ta cũng sẽ thả người của ngươi!”
Lục Ngộ đáp lại: “Bây giờ là lúc ta ra điều kiện với các ngươi, chứ không phải các ngươi với ta.”
Vừa dứt lời, một nhóm binh sĩ cơ giáp đã vây chặt lấy Trùng Vương và Ramon.
Lục Ngộ tiếp: “Nếu Tô Nặc gặp bất cứ chuyện gì trên Geraldine, ta sẽ băm Trùng Vương thành thịt băm rồi rải xuống Geraldine!”
Nói xong, anh điều khiển cơ giáp nhanh chóng rời đi.
Trùng Vương và Ramon bị binh sĩ giáp khống chế, nhốt vào phòng biệt giam, chuẩn bị đưa về Đế Quốc để Lục Hạnh xử lý.
Vừa trở về Samuel, Lục Ngộ lập tức điều người trích xuất dữ liệu giám sát. Trong đoạn ghi hình chiều hôm đó, bóng dáng Tô Nặc biến mất phía sau một tòa nhà. Những đoạn giám sát khác thì bị cố ý phá hoại. Từ đó trở đi không còn thấy tung tích Tô Nặc nữa.
Nghĩ đến câu nhắn “bình an” mà Tô Nặc gửi trên quang não trước khi đi, anh lập tức hiểu đó là hành động cố tình đánh lừa của Chu Cảnh và đồng bọn.
Đáng lẽ ra, anh nên tự mình đưa Tô Nặc lên phi thuyền.
Nỗi hối hận như bùn cát lấp đầy lồng ngực, khiến anh nghẹt thở. Dù siết chặt tay, anh vẫn cảm thấy ngón tay run rẩy âm ỉ. Nhìn về phía Tô Nặc biến mất trong đoạn video, anh lẩm bẩm trong kẽ răng: “Giờ thì hối hận vì theo anh đến đây rồi đúng không…”
Chiến trường không chỉ là ánh đao bóng kiếm, mà còn đầy rẫy âm mưu và phản trắc. Bước vào rồi, mỗi bước đều hiểm nguy.
Ngay khi Lục Ngộ chuẩn bị ra lệnh cho binh giáp lên đường đến Geraldine, thì trên màn hình giám sát xuất hiện một bóng người quen thuộc, chính là người từng trò chuyện với Tô Nặc gần đây. Lục Ngộ từng nghi ngờ hắn là Đàm Sâm, đã cho điều tra thân phận.
Người đó tên là Lâm Vũ, 26 tuổi, xuất thân từ gia đình trung lưu ở khu Thượng Thành, cha mẹ là giáo viên, giới tính beta, từ nhỏ đã nhập ngũ, một năm thăng cấp đến vị trí trợ lý bên cạnh Quan Lâm. Mọi thông tin đều đầy đủ, không có sơ hở nào.
Tạm thời chuyện này được gác lại.
Trong video, mười phút sau khi Tô Nặc biến mất sau tòa nhà, Lâm Vũ cũng bước theo hướng đó, từ đó về sau cũng không thấy bóng dáng hắn nữa.
Lục Ngộ lập tức bảo Quan Lâm liên lạc với Lâm Vũ, nhưng không có tín hiệu hồi đáp.
Quan Lâm cau mày: “Kỳ quái thật, bình thường Lâm Vũ chưa từng tự ý rời vị trí, trừ khi hắn cũng đã gặp chuyện gì rồi…”
Đúng lúc này, sĩ quan tuần tra từ xa đột nhiên gọi đến. Lục Ngộ lập tức bắt máy.
Từ loa truyền đến giọng đầy kinh ngạc của viên sĩ quan: “Thượng tướng Lục! Tô… Cậu Tô dẫn người đánh sập một tổ côn trùng trên Geraldine rồi!”
Lục Ngộ: “……”
Binh sĩ gửi đến một đoạn hình ảnh toàn tức, cảnh tổ côn trùng trên Geraldine nổ tung.
“Chúng tôi vừa phát hiện tại vị trí kinh độ 150 độ Đông, vĩ độ 40 độ Bắc, phía Bắc hành tinh Geraldine xảy ra nổ lớn. Chính là nơi chúng ta đã thả thiết bị dò. Nhưng nút kích nổ không phải do chúng tôi điều khiển. Qua giám sát đám mây, chúng tôi thấy hình ảnh của cậu Tô và mấy người nữa, chính họ đã cho nổ tổ côn trùng…”
Nghe xong lời binh sĩ, Lục Ngộ sững người hai giây, sau đó lập tức phản ứng, ra lệnh: “Phái đội tuần tra gần đó đến đón họ! Gửi vị trí của Tô Nặc cho tôi!” Nói xong, như chợt nhớ ra điều gì, anh hỏi tiếp: “Còn ai đang ở cùng cậu ấy?”
Binh sĩ trả lời: “Có Phó quan Lâm Vũ và Ý thiếu gia nữa.”
Lục Ngộ: “……”
Tâm trạng lên xuống như cơn sóng, cuối cùng anh nghiến răng ken két.
Rất tốt!
Tô Nặc đúng là giỏi tỏ ra anh hùng, dẫn theo Lâm Vũ và Viên Giản Ỷ đi đánh sập tổ côn trùng mà lại không nói cho anh – bạn đời alpha danh chính ngôn thuận của cậu – một lời nào!
**
Sáu tiếng trước.
Trong một thiết bị dò xét ngụy trang hình trùng Sakelu, Tô Nặc bị trói cả tay lẫn chân, ngồi ở góc.
Cậu bình tĩnh quan sát tên binh sĩ gác trước mặt, là một alpha, trên người không có dấu hiệu côn trùng biến dị, có vẻ giống Chu Cảnh, chỉ đơn thuần là kẻ phản bội loài người.
Tô Nặc thử bắt chuyện, nhưng đối phương hoàn toàn lờ cậu đi, thậm chí chẳng buồn nhìn.
Cho đến khi Tô Nặc hỏi: “Sau khi thiết bị hạ cánh xuống Geraldine, anh định quay về Samuel kiểu gì?”
Trên mặt hắn hiện lên nụ cười lạnh kỳ quái: “Quay về? Không, tôi sẽ không quay về nữa. Tôi muốn ở lại đó, kết hợp với một tướng côn trùng Sakelu, trở thành kẻ có quyền lực nhất ở phía Bắc Geraldine. Không, phải là con trùng có quyền lực nhất!”
Tô Nặc hỏi: “Nhưng đến lúc đó ý thức của anh sẽ bị côn trùng khống chế. Bị điều khiển như vậy, còn là anh nữa sao?”
Ánh mắt hắn cụp xuống, lóe lên tia giễu cợt: “Cậu nghĩ bây giờ tôi có thể quyết định cuộc đời mình à? Tôi sống một đời bị giật dây, thất bại ê chề, mọi thứ đều không như ý. Thay vì sống như vậy, tôi thà sống theo cách khác. Dù gì thì, chỉ cần tôi kết hợp với côn trùng, khuôn mặt này, cơ thể này, sẽ đứng trên vạn người, sẽ là cơn ác mộng của Đế Quốc!” Hắn bật cười hoang dại, đắm chìm trong ảo tưởng: “Chỉ cần nghĩ đến chuyện những kẻ từng coi thường tôi sẽ phải quỳ xuống gọi tôi là thượng tướng, tôi đã thấy hả hê không tả nổi, ha ha ha…”
Nghe hắn nói như vậy, Tô Nặc biết không thể khuyên can được nữa. Cậu lập tức đổi chiến thuật, phụ họa: “Nghĩ vậy thật là oai phong, cũng khiến người ta ngưỡng mộ. Nếu tôi cũng có thể kết hợp với một con trùng quyền lực, chắc chắn tôi sẽ trở về Đế Quốc báo thù, giẫm đạp lên những kẻ từng ức h**p tôi!”
Tên kia im lặng, nhướng mày như muốn hỏi: Ai mà dám ức h**p cậu chứ?
Tô Nặc nhẹ nhàng nói tiếp: “Tôi là một beta, từ nhỏ đã bị gia đình ghét bỏ, sau trở thành cô nhi, làm nô lệ trong Nguyên Cung. Nửa đời đầu toàn sống trong uất ức và lệ thuộc. Sau đó lại gả cho Lục Ngộ…”
Nói đến đây, Tô Nặc cúi đầu, nước mắt rơi xuống, không nói thêm.
Dáng vẻ đau khổ đó khiến tên kia tò mò: “Lục Ngộ đối xử với cậu không tốt à?”
Tô Nặc đáp qua quýt: “Anh từng nghe những lời đồn về Lục Ngộ chưa?”
“…Có nghe.”
“Thực tế còn kinh khủng hơn lời đồn. Không những không được, anh ta còn là một kẻ b**n th**.”
“…”
“Anh ta cưới tôi chỉ để coi tôi là món đồ chơi mà tra tấn. Tôi bị anh ta hành hạ đến sống không bằng chết. Nếu anh không tin, có thể xem vết thương trên người tôi.”
Đối phương hơi cau mày.
“Những vết thương đó… rất kinh khủng…” Tô Nặc thấy hắn không phản ứng gì, dường như càng tủi thân hơn, giọng nức nở: “Anh không tin tôi nói sao?”
“… Không phải.”
Đối phương im lặng một chút, rồi thử cởi nút áo Tô Nặc. Cởi hai cúc đầu tiên, chỉ thấy xương quai xanh trắng mịn của một beta, chẳng thấy vết thương nào cả.
Tô Nặc nói: “Phía dưới nữa cơ.”
Thế là hắn lại cởi thêm hai cúc nữa. Lúc này, toàn bộ phần ngực của beta đã lộ ra, làn da trắng muốt không tì vết, mọi thứ đều rõ ràng.
Đối phương lúng túng quay mặt sang chỗ khác.
“Vết thương ở đâu?”
Tô Nặc đưa cằm chỉ một hướng: “Còn thấp hơn nữa.”
Lần này, đối phương nhìn về phía được chỉ, không thể tin nổi: “Thượng tướng Lục Ngộ hành hạ cậu ở chỗ đó?”
Tô Nặc gật đầu.
Trong mắt đối phương lập tức hiện lên một vẻ phức tạp tột độ, ban đầu là nghi ngờ, rồi lại nhớ tới những lời đồn bên ngoài, cảm thấy chuyện đó không phải không thể. Hắn cau mày, như đang thương xót Tô Nặc, lại như đang thầm khinh bỉ Lục Ngộ.
Không ngờ một vị thượng tướng alpha ngoài mặt nho nhã cao quý, sau lưng lại là kẻ b**n th** đến vậy!
“Haiz, tôi cũng giống như anh thôi, cuộc đời này chẳng suôn sẻ gì cả. Dù là công việc hay hôn nhân, đều chịu đủ mọi đau khổ. Có lẽ là vì tôi quá yếu đuối, ai cũng có thể giẫm lên tôi một cái. Nếu thật sự có thể hợp thể với côn trùng, tôi chỉ hy vọng nó có thể thay tôi báo thù.”
Đối phương không nói gì, rơi vào trầm mặc.
Tô Nặc cũng không tiếp lời. Một lúc lâu sau, bỗng nhiên hắt hơi một cái: “Anh có thể giúp tôi cài lại cúc áo được không?”
Đối phương quay đi, mặt đỏ bừng, vụng về giúp Tô Nặc cài nút lại.
Tô Nặc liền thừa cơ lại gần, nói bằng giọng tội nghiệp: “Tay tôi hình như mất cảm giác rồi, anh có thể giúp tôi tháo còng tay ra không?”
“Không được…”
“Tôi chỉ là một beta, không cao to khỏe mạnh như anh, cũng chẳng đe dọa gì đến anh…”
Trên mặt đối phương lộ rõ vẻ do dự.
Tô Nặc tiếp tục tấn công tâm lý: “Tay tôi thực sự rất đau, bị trói ngược thế này mấy tiếng rồi, giờ chẳng còn cảm giác nữa… Anh xem, chúng ta đã trên đường tới hành tinh Geraldine, chỉ còn một tiếng nữa là hạ cánh. Anh nghĩ tôi còn có cơ hội nào để trốn không?”
Nghe Tô Nặc nói vậy, đối phương ngẫm lại cũng thấy có lý.
Một beta yếu ớt như Tô Nặc thì có thể tạo ra mối đe dọa gì? Làm sao có thể trốn thoát khỏi đây?
Hơn nữa, đối diện với ánh mắt long lanh nước mắt đáng thương kia, yết hầu hắn chuyển động, trong lòng không kìm được khởi lên vài ý nghĩ khác.
Hắn lấy chìa khóa, vừa mở còng tay cho Tô Nặc, vừa nói: “Đợi tới Geraldine, hay là chúng ta cùng tìm một đôi côn trùng để ăn chúng ta đi, làm một cặp côn thể…”
Lời còn chưa nói xong, Tô Nặc đã được tự do, lập tức chộp lấy chiếc còng tay, dùng phần cứng nhất của nó đập thẳng vào đầu hắn một cú trời giáng. Hắn lập tức ngã vật xuống đất, đang định gượng dậy, thì lại bị Tô Nặc đập thêm hai ba lần nữa vào mặt, khiến hắn chỉ còn thoi thóp, hấp hối.
Hắn nằm đó, đầu bê bết máu, một bên mắt đầy máu trừng trừng nhìn Tô Nặc.
Ánh mắt đó chứa đầy kinh hoàng và sững sờ.
Có lẽ hắn hoàn toàn không ngờ rằng cái tên beta trước mặt này lại có sức mạnh lớn đến vậy, ra tay cũng tàn nhẫn đến thế, chẳng hề giống với dáng vẻ hiền lành vô hại, yếu đuối đáng thương như đã thể hiện trước đó!
**
Chan: Lục Hạnh từng nói “Nó làm gì có mặt mũi mà mất!”
Tàn canh gió lạnh Tô Nặc đợt này, vừa cùng 2 tình địch đi chiến đấu. Vừa nói xấu chồng không được =)))))
Hết chương 54