Alpha Đỉnh Cấp Lại Vểnh Môi Rồi

Chương 56

Chương 56

Tác giả: Phi Thanh Súc Thì | Editor: Chan

Bầy côn trùng đã vây kín thiết bị dò.

Vô số xúc tu đen sì từ khắp nơi tràn đến, dường như đang thăm dò xem thiết bị dò là thứ gì. Tô Nặc khẽ thở ra một hơi, mở cửa khoang, xách theo tên binh sĩ đầy máu bước ra ngoài.

Vừa xuất hiện, lập tức có một con trùng tiến về phía cậu, mặt đất vang lên những tiếng ầm ầm do bụi cát bị hất lên, tầm nhìn trước mắt bị che khuất. Khi lớp bụi lắng xuống, hiện ra trước mặt Tô Nặc là hai cái vuốt trước khổng lồ của con trùng, móng vuốt đen sì sắc như dao, tựa như chỉ cần nhấc lên một chút là có thể đâm xuyên ngực cậu.

Từ phía trên đầu, vài con trùng phát ra những tiếng rung động kỳ lạ, không rõ là đang đe dọa Tô Nặc hay đang truyền tín hiệu giao tiếp cho đồng bọn.

Côn trùng cũng có phân cấp bậc. Nhìn từ lớp vảy trên cơ thể những con trùng này, có thể đoán chúng là những con trùng binh cấp thấp nhất, chưa chắc biết việc tên binh sĩ kia đã giao dịch với trùng tướng.

Nghĩ đến đây, Tô Nặc chỉ vào tên binh sĩ, ra hiệu để chúng dẫn đường.

Mấy con trùng nhìn chằm chằm vào cậu, có lẽ chưa từng thấy con người nào lại ngang nhiên ra lệnh cho chúng như thế. Một lúc sau, vài con trùng liếc nhau, rồi chia ra đứng hai bên, xúc tu hướng về phía trước như ra hiệu Tô Nặc đi theo.

Xem ra chúng đã tin lời Tô Nặc.

Tên binh sĩ đầy máu bị một con trùng ngậm lấy bằng miệng, vừa mới ngậm vào đã khiến hắn sợ đến mức ngất lịm. Thân hình bọn trùng tộc quá lớn, mỗi bước chân dài ít nhất hai trăm mét, Tô Nặc chỉ còn cách chạy lúp xúp theo sau, còn thiết bị dò thì bám sát ngay phía sau cậu.

Ngày càng nhiều côn trùng từ bốn phương tám hướng đổ về. Thân hình khổng lồ của chúng như mọc lên từ mặt đất, vươn tận mây xanh, che khuất nửa bầu trời. Cả không gian trở nên ngột ngạt, áp lực như đè ép lấy trái tim người ta.

Lúc này, quang não của Tô Nặc lóe sáng, cậu cúi đầu nhìn thì thấy là tin nhắn từ Đàm Sâm.

[Nếu thấy có gì bất thường, ra hiệu tay nhé.]

Tô Nặc đoán có lẽ Đàm Sâm thấy đám trùng này quá đáng sợ nên lo lắng cho cậu. Cậu giả vờ gãi đầu, thực ra là ra dấu tay “ok” về phía sau.

Chạy được một đoạn, Tô Nặc thở hồng hộc, vài con trùng phía trước bất ngờ dừng bước. Cậu còn tưởng chúng đang đợi mình, nhưng lại thấy chúng cúi đầu quỳ gối, dường như đang hành lễ với ai đó.

Đi thêm một đoạn, cậu mới phát hiện trước mặt không phải là trùng, mà là con người!

Hai người đàn ông cao lớn, vóc dáng cường tráng, ngũ quan đoan chính, có vẻ là Alpha. Nhìn trang phục họ mặc, có thể đoán họ là đồng đội của Seamus, thuộc nhóm chiến binh cơ giáp đầu tiên bị côn trùng biến dị.

Nghĩ đến điều đó, Tô Nặc vội cúi thấp đầu.

Sau khi bị côn trùng biến dị, trí nhớ của bản thể người sẽ bị bọn trùng tộc giữ lại. Dù cậu chưa từng gặp hai người này, nhưng sợ rằng họ có thể đã thấy tin tức về cậu trên mạng.

Hai người bước chậm rãi đến trước mặt Tô Nặc, cúi đầu ngửi ngửi.

Tô Nặc chỉ đành cứng rắn ngẩng đầu, cố gắng làm ra vẻ tự nhiên.

Một trong hai người quan sát Tô Nặc, giọng khàn khàn cất tiếng: “Không đúng, mùi con người quá nồng? không chỉ có một người tới…”

Nói rồi, ánh mắt hắn chuyển sang thiết bị dò phía sau.

Tim Tô Nặc đập thình thịch, không ngờ bọn chúng lại có thể ngửi ra hơi người. Thấy hắn định tiến về phía thiết bị dò, Tô Nặc lập tức chỉ tay về phía con trùng đang ngậm tên binh sĩ.

Con trùng như nhớ ra điều gì, há miệng nhả tên binh sĩ ra.

Một mùi hôi thối từ nước dãi lập tức lan ra xung quanh.

Tô Nặc bỗng thấy có chút tội nghiệp cho tên binh sĩ kia, may mà đã ngất đi.

Thấy người đó, “người” vừa nói cau mày, tròng mắt máy móc xoay chuyển, rồi quay sang hỏi Tô Nặc: “Người này bị thương là do ngươi đánh? Tại sao lại đánh hắn?”

“Hắn không nghe lời trên đường, còn định tập kích ta, ta không còn cách nào khác nên mới đánh hắn một trận, sau đó hắn mới chịu im.”

“Thứ ‘giả trùng’ phía sau là thiết bị dò của loài người, sao ngươi lại mang theo nó?”

“Bên trong có vật mà tướng quân Chu Cảnh gửi tặng cho tướng quân.”

“Vật gì?”

Tô Nặc lấy lại bình tĩnh, đối mặt ánh mắt của hắn, từ tốn nói: “Tướng quân chưa nói cho các ngươi sao? Nếu chưa nói, thì điều này không phải chuyện các ngươi nên biết.”

“Người” kia bị Tô Nặc chặn họng, ánh mắt âm trầm nhìn cậu, định nói thêm gì đó, nhưng người còn lại ra hiệu bảo dừng lại, rồi dùng sâu ngữ nói nhỏ: “Động tĩnh của căn cứ Samuel vẫn nằm trong tay ta, kẻ trước mặt này chẳng gây nổi sóng gió gì. Hơn nữa, ta không ngửi thấy gì bất thường trong thiết bị dò, chắc là không sao.”

“Nhưng ta cứ thấy…”

“Đừng quá đa nghi, lỡ làm hỏng việc lớn.”

“Ừ.”

Hai “người” trao đổi xong, giơ tay ra hiệu, đám sâu lại tiếp tục di chuyển.

Tô Nặc âm thầm thở phào, biết chắc hai kẻ đó chưa nhận ra thân phận của mình. Chỉ là cậu không chú ý rằng “người” vừa bênh vực mình lại nhìn chằm chằm vào cậu thêm vài giây.

Mười lăm phút sau, họ đến tổ côn trùng. Sáu thiết bị dò cũng từ các hướng khác nhau bao vây tổ.

Trước mắt là một tổ côn trùng khổng lồ, như một ngọn núi đá khổng lồ do vô số đá tảng xếp chồng tạo thành. Trên núi có hàng trăm hàng nghìn hang động nhỏ li ti, trông như một tổ ong vĩ đại mọc lên từ lòng đất. Trước đây từng xem ảnh tổ côn trùng, nhưng không thể nào so với cảnh thực tế đang hiện ra trước mắt này.

Áp lực đè nặng trong lòng, khiến tim Tô Nặc đập thình thịch, hai tay buông thõng siết chặt.

Mặt đất dưới chân bất ngờ rung lên, cát bụi tung mù mịt. Từ dưới chân núi, một con trùng đen khổng lồ chậm rãi bước ra, nó lớn gấp đôi những con trùng binh bình thường.

Mỗi bước chân như giẫm lên xương sống người ta, khiến chân mềm nhũn, chỉ muốn quỳ rạp cầu xin.

Bầy côn trùng xung quanh đều đã quỳ rạp xuống, phát ra tiếng rít lạ, như đang bái lạy vị sâu tướng này.

Đây là một trong ba sâu tướng của Geraldine, cũng là kẻ mạnh nhất, được Trùng Vương yêu thích nhất. Bộ quân sự từng đặt cho nó một cái tên rất dài, Tô Nặc chỉ nhớ chữ cuối cùng: Tư

Tư cúi đầu xuống: “Ngươi là người Chu Cảnh chọn cho ta?” Dường như không hài lòng với vóc dáng nhỏ bé của Tô Nặc, hai vuốt trước của nó cắm xuống đất, cào ra vài rãnh sâu bằng nửa thân người.

Tô Nặc không ngờ Tư có thể nói tiếng người. Có lẽ nó còn trẻ, thuộc nhóm sâu được cải tạo gen, nên mới có khả năng này. Cậu mỉm cười, làm ra vẻ bình tĩnh: “Phải, tướng quân Chu Cảnh chọn tôi là vì tôi có năng lực khác biệt với người thường.”

“Ồ? Năng lực gì?”

Tô Nặc ra hiệu bảo nó cúi đầu xuống.

Tư cúi đầu, cái đầu của nó còn lớn hơn cả người Tô Nặc, mí mắt nửa khép nửa mở, rõ ràng không xem cậu ra gì. Nếu không vì Trùng Vương cần người, cần công nghệ và trí tuệ loài người, nó cũng chẳng muốn hóa thành hình người làm gì.

Tô Nặc bước đến trước mặt nó: “Bởi vì tôi có cái này…”

“Cái gì?”

Tư vừa quay đầu, Tô Nặc đột nhiên rút một vật từ ngực ra, ném thẳng vào tai nó với tốc độ cực nhanh.

Tô Nặc không chọn ném vào miệng vì sợ nó sẽ nhả ra, còn ném vào tai thì nó không kịp lấy ra ngay.

Đúng lúc ấy, quang não rung nhẹ, Đàm Sâm bên trong thiết bị dò đã phát tín hiệu. Gần như cùng lúc, một tiếng nổ vang lên trong tai sâu tướng, thiết bị dò như bò tót điên lao thẳng vào giữa đàn sâu.

Đàm Sâm nhảy ra, mở cơ giáp, lập tức ôm lấy Tô Nặc nhét vào buồng lái. Dưới mặt đất, tiếng nổ vang rền không ngớt, tiếng rít của bọn trùng tộc cùng khói bụi bốc thẳng lên trời.

Cơ giáp lao vút lên, để lại sau lưng đám khói mịt mù.

Tưởng rằng kế hoạch thành công, có thể thở phào, thì một móng vuốt sâu khổng lồ đột nhiên tấn công từ phía sau. Đàm Sâm vội điều khiển cơ giáp né tránh, nhưng cũng suýt bị chấn động bởi luồng khí mạnh hất tung.

Máu đen từ nửa mặt của sâu tướng nhỏ xuống, khuôn mặt nó vặn vẹo đáng sợ. Không đánh trúng cơ giáp, nó lập tức vung hai vuốt và xúc tu tấn công tiếp.

Tô Nặc không ngờ quả bom chỉ khiến Tư bị thương nửa mặt chứ không giết được nó.

Các con trùng khác không bị thương cũng ùa lên vây kín.

Hai người không dám ở lại chiến đấu, chỉ nghĩ đến việc trốn thoát, nhưng số lượng côn trùng quá nhiều, bọn chúng nhanh chóng bao vây cả hai người.

Ngay lúc nguy cấp, một chiếc cơ giáp màu lam từ xa xuyên qua mây mù, lao thẳng đến, phá vỡ vòng vây cứu họ ra ngoài.

Trong buồng lái.

Đàm Sâm kích động: “Ý thiếu gia, cậu dẫn người tới rồi à?!”

“Có!”

“Người đâu?”

Đối phương im lặng vài giây: “Cơ giáp của tôi nhanh nhất nên đến trước, bọn họ theo không kịp, chắc phải hơn mười phút nữa mới tới nơi.”

Nghe cuộc đối thoại, Tô Nặc: “…”

Chỉ còn biết cầu mong mình có thể cầm cự được mười phút nữa.

**

Chan: Chấp nhận đi, hiểu sao 2 bây là nam phụ rồi đó~

Hết chương 56

Bình Luận (0)
Comment