Alpha Đỉnh Cấp Lại Vểnh Môi Rồi

Chương 57

Chương 57

Tác giả: Phi Thanh Súc Thì | Editor: Chan

Mười phút sau.

Sau một hồi truy đuổi dữ dội, trùng tướng vẫn không bắt được Tô Nặc và đồng đội, nó đã phát điên vì tức giận.

Thấy vậy, Đàm Sâm điều khiển cơ giáp dụ trùng tướng chú ý về phía mình. Khi nó vừa tóm lấy phần đầu cơ giáp, chuẩn bị ra đòn kết liễu, thì khoang lái đột nhiên bật mở, Tô Nặc từ bên trong ném ra một quả bom nữa.

Quả bom bay thẳng vào cái miệng đang gào thét của nó. Vừa định nhả ra thì ở phía bên kia, Viên Giản Ý phát động tấn công, bản năng khiến nó nghiêng người né tránh, nhưng chính vì chút chần chừ đó, nó không kịp nhả bom, nửa gương mặt còn nguyên vẹn cũng bị nổ tung.

Tiếng rít chói tai đau đớn như ma chú vang vọng khắp nơi. Trong màn khói mù mờ của vụ nổ, tiếng kêu thảm dần lắng xuống. Nửa phút sau, thân thể to lớn của trùng tướng mất đi trọng lực, rơi ầm xuống từ giữa không trung.

Cùng lúc đó, trên bầu trời dần hiện rõ hình bóng một con quái vật khổng lồ —chiến hạm của quân đội đã đến kịp thời.

Có thể do trùng tướng đã chết, bọn trùng tộc con như mất đi thủ lĩnh, hoặc cũng có thể vì e ngại hỏa lực của chiến hạm, chúng không dám tấn công tiếp mà vội vàng đổ về chỗ trùng tướng, gọi tên nó, tiếng rít than khóc vang khắp nơi.

Tô Nặc nhào ra trước cửa kính, nhìn về hướng tổ côn trùng. Tiếng nổ đã dừng, một góc tổ côn trùng dưới làn khói đen đặc quánh không còn thấy rõ hình dạng ban đầu, rõ ràng là đã bị phá hủy triệt để.

Không ngờ thuốc nổ bên trong thiết bị dò lại có sức công phá khủng khiếp đến thế.

Có lẽ trong thời gian ngắn, bọn trùng tộc Sakelu khó có thể phục hồi.

“Viện binh đến rồi, chúng ta rút thôi.”

Cả ba đều đã bị thương, nếu không có cơ giáp bảo vệ thì đã bỏ mạng từ lâu. Giờ đây không còn khả năng tiếp tục chiến đấu, họ thu hồi giáp và trở lại chiến hạm.

Quân y lập tức kiểm tra vết thương cho cả ba.

Người bị thương nặng nhất là Đàm Sâm, một chân cơ giáp bị gãy, khiến chân thật của anh cũng bị thương.

Tô Nặc chỉ bị thương ngoài da, đã được băng bó, liền đi theo quân y, đứng bên quan sát quân y điều trị cho Đàm Sâm. Trong lúc trùng tướng tấn công, Đàm Sâm vẫn luôn bảo vệ cậu, không để trùng tướng chạm tới người cậu. Trong lòng Tô Nặc vừa cảm kích, vừa có chút áy náy.

“Có tổn thương đến xương không?”

Quân y: “Không tổn thương đến xương, chỉ là vết thương khá sâu. Tôi sẽ cầm máu tạm thời, khi về đế quốc sẽ điều trị thêm.”

Đàm Sâm thấy nét mặt Tô Nặc đầy lo lắng thì cười: “Tôi không sao.” Nói rồi, anh ta ra hiệu cho Tô Nặc nhìn sang phía Viên Giản Ý.

Viên Giản Ý lúc này đang ngồi lặng lẽ trên ghế, cánh tay phải quấn băng, mặt trắng bệch vì mất máu, các đường nét gần như trong suốt, giống như một món đồ sứ dễ vỡ, cô đơn ngồi nơi góc phòng.

Tô Nặc bước đến, Viên Giản Ý ngẩng đầu nhìn cậu.

Tô Nặc đang định nói gì đó thì đột nhiên chiến hạm dừng lại, phía sau vang lên giọng của binh sĩ cơ giáp: “Thượng tướng Lục Ngộ đến rồi!”

Nghe đến tên đó, Tô Nặc liền xoay người định ra đón, đi được vài bước lại khựng lại vì chột dạ.

Chắc chắn Lục Ngộ đang rất tức giận.

Bước chân cậu lùi lại, do dự vài giây, cậu vội vã nhặt cuộn băng chưa dùng hết của quân y, quấn qua đầu hai vòng, sau đó lục thùng rác tìm khăn giấy dính máu, bôi chút máu lên băng, rồi ngồi phịch xuống ghế, làm bộ yếu ớt, tái nhợt.

Viên Giản Ý và Đàm Sâm thấy toàn bộ cảnh đó: “…”

Cửa khoang mở ra, thân hình alpha hiện ra trong ánh sáng đèn, ngay sau đó là khí lạnh tràn vào theo tiếng giày gõ cộp cộp trên sàn tàu. Tô Nặc giống như học sinh làm sai bị gọi vào phòng hiệu trưởng, tim đập như trống trận nhưng mặt vẫn cố tỏ ra bình thản, lặng lẽ chờ cơn thịnh nộ.

Khuôn mặt lạnh lùng của alpha bước vào tầm mắt. Quả nhiên như Tô Nặc đoán, khi Lục Ngộ nhìn thấy băng gạc trên đầu và tay cậu, ánh mắt lập tức trở nên lo lắng. Anh sải bước về phía Tô Nặc, hỏi quân y: “Thương thế của em ấy thế nào?”

Quân y vừa định trả lời, liếc thấy ánh mắt Tô Nặc ra hiệu, lời vừa tới miệng lại đổi ngay: “May mà băng bó kịp thời, nếu không thì…” Không nói tiếp, để Lục Ngộ tự tưởng tượng phần còn lại.

Mức độ nghiêm trọng thế nào, tùy thuộc vào trí tưởng tượng của Lục Ngộ.

Rõ ràng, Lục Ngộ tưởng tượng rất nghiêm trọng. Lông mày anh nhíu chặt, nhìn Tô Nặc đầy lo lắng.

Tô Nặc bị nhìn đến chột dạ, mắt đảo qua đảo lại: “Không sao đâu, đầu em không bị nặng lắm…”

Lục Ngộ cúi người, Tô Nặc đang ngồi nên hai người rất gần, gần đến mức thấy được bóng hình mình trong mắt đối phương.

Tô Nặc vô thức siết chặt tay vịn ghế để giấu đi căng thẳng.

Lục Ngộ dường như nén lại cảm xúc: “Em có từng nghĩ đến hậu quả không?”

Dĩ nhiên là cậu từng nghĩ. Nhưng đây là cơ hội hiếm có để giáng đòn nặng vào bọn trùng tộc, cậu thật sự không thể bỏ qua. Tô Nặc hé môi định giải thích thì Lục Ngộ bất ngờ nắm lấy cổ tay cậu kéo đi.

Viên Giản Ý định đứng lên ngăn cản nhưng bị người giữ lại.

Lục Ngộ kéo Tô Nặc vào phòng bên cạnh, đóng cửa lại. Trong phòng không bật đèn, chỉ có ánh sáng lờ mờ để thấy được hình dáng của nhau.

“Lục Ngộ, anh đừng giận…”

Câu nói còn chưa dứt, Lục Ngộ đột nhiên đẩy Tô Nặc vào cánh cửa phía sau, chưa để Tô Nặc phản ứng đã ôm lấy đầu cậu, cúi xuống hôn mạnh lên môi cậu.

Hơi thở cuồng loạn, nóng bỏng quấn lấy nhau trong khoảnh khắc.

Pheromone alpha lan tỏa khắp phòng như cơn lốc, rồi theo khe cửa len ra ngoài, lan sang cả phòng bên.

Viên Giản Ý là omega, cực kỳ nhạy với pheromone alpha, lập tức ngửi thấy mùi ấy, sắc mặt trở nên khó chịu. Đàm Sâm không ngửi được, nhưng cũng cảm nhận được luồng uy áp mơ hồ trong không khí, lờ mờ đoán ra chuyện gì đang xảy ra.

Sắc mặt hai người đều không mấy dễ coi.

Ngược lại, những người khác thì liếc nhau, cười thầm.

“Thượng tướng với cậu Tô quan hệ tốt thật đấy, chả giống lời đồn trên mạng chút nào.”

“Đúng vậy, trên đường tới đây ngài ấy lo lắng đến mức đứng ngồi không yên, lần đầu tiên tôi thấy ngài ấy như thế.”

**

Vài phút sau, Lục Ngộ mạnh mẽ cắn lên tuyến thể của Tô Nặc rồi mới chịu buông ra.

Hai chân Tô Nặc mềm nhũn, suýt ngã xuống, may mà bám vào cánh tay Lục Ngộ mới đứng vững. Lúc này, đầu óc cậu choáng váng, toàn thân mềm nhũn, từ miệng đến ngực, toàn bộ cơ thể đều bị pheromone hương trầm bao phủ. Mặc dù không ngửi thấy rõ, nhưng cảm giác nó ngấm vào từng tấc da thịt một cách dữ dội và chiếm hữu.

Cậu th* d*c, nhìn Lục Ngộ.

Ánh sáng mờ ảo che khuất ánh mắt của Lục Ngộ, nhưng vẫn cảm nhận được cơn giận chưa tan hết.

“Tại sao lại liều lĩnh như thế?”

Phải rồi, tại sao lại liều lĩnh đến vậy?

Điều đó hoàn toàn không giống tính cách của Tô Nặc. Nhưng cậu vẫn làm thế, bởi vì — Kiếp trước, Lục Ngộ đã chết ở chiến trường Samuel. Mỗi khi nghĩ đến chuyện đó, một nỗi chấp niệm vượt lên trên lý trí khiến cậu nhất định phải liều mạng tiêu diệt bọn trùng tộc, để chúng không còn cơ hội làm tổn thương Lục Ngộ.

Nếu số phận bắt buộc phải có một người chết ở Samuel để bảo vệ đế quốc, thì người đó tuyệt đối không thể là Lục Ngộ nữa.

Tô Nặc cẩn trọng nói: “Lần sau em sẽ không làm thế nữa.”

“Lúc gặp nguy hiểm, em chỉ liên lạc với Viên Giản Ý và Đàm Sâm?”

Tô Nặc nghe vậy, nhận ra Lục Ngộ đang ghen, trong lòng bỗng thấy buồn cười. Cậu kể lại toàn bộ những gì đã trải qua, cuối cùng trịnh trọng nói thêm một câu: “Nếu quang não của em không bị Chu Cảnh phá hỏng, người em muốn liên lạc nhất là anh.”

Lục Ngộ đưa một tay lên che miệng, quay mặt đi, khẽ “hừ” một tiếng.

Không rõ là tin hay không tin.

Nhưng cái dáng ghen tuông kia thì đã dịu đi không ít.

Tô Nặc cẩn thận chuyển đề tài: “Bắt được Trùng Vương rồi sao?”

“Ừm.”

“Vậy thì tốt rồi.”

Trùng Vương bị bắt, tổ côn trùng lớn nhất cũng bị tiêu diệt. Giờ đây, thế bị động là bọn trùng tộc, còn đế quốc thì có thể thở phào, nắm thế chủ động trong các vòng đàm phán tiếp theo.

Sau vài giây im lặng, Tô Nặc tính ra ngoài, vừa chạm tay vào tay nắm cửa thì Lục Ngộ đột nhiên vươn tay ngăn lại.

Cảm thấy vẫn chưa đủ, dường như còn dư âm lo sợ, Lục Ngộ lại cúi đầu, nâng mặt Tô Nặc lên, hôn lần nữa.

Như thể chỉ có sự gắn kết giữa môi và lưỡi mới giúp anh xác nhận người trước mặt thật sự còn sống, mới có thể xoa dịu nỗi lo và sợ hãi suốt dọc đường.

Tô Nặc mở mắt, ngơ ngác nhìn alpha đang hôn mình. Khi cơ thể họ áp sát, cậu cảm nhận được trái tim Lục Ngộ vẫn đập rất nhanh.

Có lẽ lần này thật sự khiến Lục Ngộ hoảng sợ.

Nghĩ vậy, Tô Nặc nhẹ nhàng vòng tay ôm lấy eo anh. Động tác đó khiến Lục Ngộ siết chặt vòng tay, hôn sâu hơn.

Anh muốn nuốt trọn hơi thở của Tô Nặc, khắc sâu pheromone của mình vào tận xương tủy, để cả thế giới biết Tô Nặc là của anh.

**

Phòng bên cạnh.

Khi lại ngửi thấy pheromone lan ra, Viên Giản Ý không kiềm được siết chặt tay, sắc mặt căng cứng. Đàm Sâm bóp sống mũi, viện cớ ra ngoài hít thở.

Chẳng bao lâu, Viên Giản Ý cũng bước ra, hai người đứng bên nhau, không nói câu gì.

Một lúc sau, Viên Giản Ý lên tiếng: “Lần này anh liều mình cứu Tô Nặc, thân phận e rằng đã khiến Lục Ngộ nghi ngờ rồi.”

Ngay từ cái nhìn đầu tiên, Viên Giản Ý đã nhận ra thân phận của Đàm Sâm, họ đã quen nhau hơn mười năm trong Nguyên Cung. Nhưng hai người ngầm hiểu nhau, Viên Giản Ý giả vờ không nhận ra, Đàm Sâm cũng giả vờ không quen biết.

Đàm Sâm: “Đến đâu hay đến đó.”

Viên Giản Ý cười nhẹ: “Hay là thế này, tôi cho anh một thân phận mới, giúp anh rời khỏi Samuel, tôi đảm bảo Lục Ngộ sẽ không tìm được anh đâu.”

Đàm Sâm hiểu rõ suy nghĩ của Viên Giản Ý, anh liếc nhìn dối phương: “Cậu sợ nếu tôi ở lại, thì sẽ thêm một tình địch?”

“Là tôi có ý tốt thôi.”

Đàm Sâm ngẩng đầu nhìn về phía xa, Tô Nặc và Lục Ngộ đang cùng nhau bước ra khỏi phòng. Mặt Tô Nặc đỏ bừng, ánh mắt lấp lánh nhìn về phía Lục Ngộ, nụ cười rạng rỡ, không còn chút dáng vẻ lén lút sợ sệt lúc bị kéo đi.

Đàm Sâm nhẹ giọng nói: “Ý thiếu gia, cậu là người thông minh, không nên tự giam mình vào một cái lồng.”

Lời này, Viên Giản Ý sao lại không hiểu?

Kiếp trước, anh từng cho rằng Tô Nặc chỉ là một người tình. Nhưng khi Tô Nặc chết đi, nỗi nghẹt thở, tuyệt vọng như nhấn chìm cả linh hồn, khiến anh đau đớn không thể tự thoát ra được.

Lúc đó anh mới hiểu, có những tình cảm vượt qua cả lý trí.

Không thể nói rõ bằng lời hay lý lẽ.

Viên Giản Ý cũng xoay người nhìn theo hướng của Đàm Sâm. Trông thấy cảnh Tô Nặc và Lục Ngộ cùng bước ra, họ đang nói gì đó, Tô Nặc nghe xong thì bật cười rất vui, nụ cười hồn nhiên, không chút e ngại như trước.

Nỗi ghen tuông và không cam lòng bỗng dâng lên mãnh liệt từ sâu trong lòng Viên Giản Ý, như thể vẽ một vòng xiềng xích quanh tim, khiến anh không thể thoát ra, cũng không thể buông bỏ.

Hết chương 57

Bình Luận (0)
Comment