Alpha Đỉnh Cấp Lại Vểnh Môi Rồi

Chương 6

Chương 06

Tác giả: Phi Thanh Súc Thì | Editor: Chan

Tô Nặc mở khung hội thoại, một tin nhắn đập vào mắt.

[Cậu có thể chế tạo Kha đằng thảo xua đuổi tộc Côn Trùng sao?]

Chữ trên màn hình dường như trở nên mơ hồ, cảnh vật trước mắt cũng bắt đầu nhòe đi.

Cậu lau mắt mới nhận ra không phải hình ảnh mờ đi, mà là mắt mình mờ đi, nước mắt không thể kiểm soát đã đọng nơi khóe mắt, tận sâu trong tim dường như cũng chứa đầy những giọt lệ mằn mặn.

Cậu cố gắng gõ chữ, ngón tay run rẩy, phải mất một lúc lâu mới gõ ra được một chữ [Đúng], nhưng lại chần chừ chưa gửi đi.

Lục Ngộ.

Thật sự là Lục Ngộ.

Thời gian như quay ngược lại, cậu trở về thế giới nơi Lục Ngộ vẫn còn sống. Nỗi đau chua xót tận đáy tim như tan chảy thành từng viên kẹo bông gòn phồng to, từng sợi từng sợi ngọt ngào bao bọc lấy cậu.

Cậu lấy hết dũng khí, gửi tin nhắn đi, rồi lại tìm tài khoản của Chiêm Đình, không thể chờ đợi để chia sẻ tin tốt này với Chiêm Đình.

[Chiêm Đình! Lục Ngộ đã chấp nhận lời mời kết bạn của tôi rồi!]

[Ừ.]

[Dù sao cũng muốn nói với anh một tiếng cảm ơn, người điều khiển cơ giáp màu xanh hôm nay là anh đúng không?]

[Ừm.]

[Ngầu thật đấy.]

[Hừ.]

Tô Nặc tắt khung trò chuyện với Chiêm Đình, phát hiện Lục Ngộ vẫn chưa trả lời tin nhắn, không nhịn được đi qua đi lại trong phòng. Tiếc là phòng quá nhỏ, cậu gần như chỉ đi lòng vòng tại chỗ.

Hơn mười phút sau, Lục Ngộ gửi tin nhắn phản hồi.

[Tại sao lại tìm tôi?]

Tô Nặc định gõ một đoạn đầy chính nghĩa, nghĩ đi nghĩ lại rồi xóa sạch, chỉ để lại một câu:

[Vì tôi muốn giúp anh.]

[Tôi không thể vô cớ tin tưởng một người lạ. Cậu là ai?]

[Phó tướng Lục, thân phận của tôi hiện tại chưa thể tiết lộ, nhưng tôi tuyệt đối không hại anh. Xin hãy tin tôi.]

[Không muốn nói tôi biết cậu là ai, ít nhất hãy cho tôi thấy dáng vẻ của cậu.]

Tô Nặc tất nhiên không thể gửi ảnh chụp khuôn mặt, nếu gửi ảnh thì chẳng khác gì nói ra thân phận. Bây giờ cậu vẫn chỉ là người hầu trong Nguyên Cung, nếu bị Lục Ngộ phát hiện, chắc chắn anh ấy sẽ không tin tưởng cậu.

Cậu rơi vào giằng co, lại sợ mình cứ úp úp mở mở sẽ khiến đối phương mất kiên nhẫn, nên đành nghĩ ra một cách thỏa hiệp.

[Không gửi ảnh mặt, gửi ảnh khác được không?]

[Ừ.]

Tô Nặc bắt đầu chọn ảnh, chọn một đống ảnh không lộ mặt, nhưng không tấm nào khiến cậu hài lòng. Cuối cùng cậu dứt khoát mở camera, định chụp một tấm mới.

Ống kính lấy nét vào thân người, bỗng nhiên cậu nhớ lại chuyện kiếp trước.

Có một thời gian cậu không thích mang tất, dù sao đôi chân cũng không còn cảm giác, cậu mặc kệ, tự buông thả.

Một lần, Lục Ngộ đến, đúng lúc nhìn thấy cảnh cậu để chân trần.

Lục Ngộ cúi người xuống, nắm lấy bàn chân cậu.

Khoảnh khắc ấy, Tô Nặc gần như tưởng rằng đôi chân mình đã khôi phục cảm giác, cậu thật sự cảm nhận được sự ma sát thô ráp từ đầu ngón tay của Lục Ngộ nơi cổ chân.

Lục Ngộ giúp cậu mang tất: “Cẩn thận kẻo cảm lạnh.”

Từ sau lần đó, Lục Ngộ thường xuyên nhắc nhở cậu phải mang tất. Trước khi đến chiến trường Samuel, anh cũng đặc biệt dặn dò.

Tiêu điểm của máy ảnh dần hạ thấp, cuối cùng dừng lại ở đôi chân cậu.

“Tách” một tiếng vang lên.

Cậu chụp một bức ảnh, gửi đi.

Lúc này, ở phía bên kia, trong phòng họp.

“Phó tướng Lục, cậu thấy sao?”

“Khá dễ thương.”

Lục Ngộ đang nhìn bức ảnh vừa được gửi tới trên quang não, đôi chân nhỏ nhắn, bắp chân thon gọn cân đối, các ngón chân trắng trẻo, móng chân có màu nhạt được cắt tỉa vuông vức. Cả bàn chân nhìn tổng thể nhỏ xinh, rất dễ thương.

Nói xong, cả phòng họp im phăng phắc.

Lục Ngộ nhận ra có điều không ổn, lập tức tắt quang não, ngẩng đầu nhìn vào khuôn mặt lạnh tanh của Lục Hạnh, rồi nhanh chóng dời ánh mắt lên màn hình lớn trước mặt.

Trên màn hình là hình ảnh chiếu ra một đám ấu trùng Sakelu vừa mới nở, không ngừng ngọ nguậy.

“Ọe—”

Đột nhiên có một sĩ quan nôn khan, những người khác mặt mày cũng tái xanh, nhìn mấy con ấu trùng rồi lại liếc nhìn Lục Ngộ, muốn nói gì đó nhưng lại thôi.

Lục Hạnh hỏi: “Dễ thương lắm à?”

Lục Ngộ kịp hoàn hồn, khẽ cười: “Không dễ thương sao?”

“Ọe—” Lại thêm một sĩ quan bịt dạ dày nôn khan.

Lục Ngộ: “……”

Lục Hạnh liếc nhìn Lục Ngộ một cái, rồi tiếp tục phân tích tình hình ấu trùng Sakelu: “Bộ não của những ấu trùng này khác với cấu trúc thông thường của loài Sakelu, cũng không giống với loài hai đầu. Hiện chưa thể xác định chúng là do tiến hóa hay biến dị. Tôi đã cử một đội khoa học ở lại hành tinh để theo dõi chúng.”

Cuộc họp kết thúc.

Lục Ngộ đi theo sau Lục Hạnh rời khỏi phòng họp.

Lục Hạnh: “Dạo này vết thương hồi phục thế nào rồi?”

“Rất ổn.”

“Người phá tiệc mừng công của Nguyên Cung là em đúng không?”

Chủ đề bất ngờ chuyển hướng, Lục Ngộ theo bản năng định phủ nhận, nhưng khi liếc nhìn khuôn mặt nghiêng của Lục Hạnh, anh đổi ý: “Anh, lần này tuy em không tìm thấy món đồ Viên Giản Ý muốn đưa cho em, nhưng em đã phát hiện tung tích của Tần Triều.”

“Và em liền giết hắn luôn?”

“Hắn đáng chết.”

“Hắn nên bị đưa ra đình thẩm phán để chịu phán xét, chứ không phải xử lý theo kiểu tư pháp riêng.”

“Giao cho đình thẩm phán à? Hắn đủ lý do để thoát tội. Với loại người như hắn, cách tốt nhất là bắn nổ tan xác. Tiếc là em lại để hắn còn nguyên xác.”

“……”

“Vậy sao cậu còn khuấy đảo long trời nở đất cả đội Bính Nhất lên?”

Nguyên Cung đã phong tỏa thông tin khẩn cấp, không muốn chuyện mất mặt này bị lan truyền. Nhưng chiếc cơ giáp màu xanh kia có thiết bị ghi hình, và Lục Ngộ đã tải video quay lại sự việc từ góc nhìn thứ nhất lên mạng, lập tức gây chấn động.

Các diễn đàn lớn giờ đây toàn là tin về đội Bính Nhất bị đánh, Nguyên Cung bị đánh bom.

Nguyên Cung cố gắng xóa video trên toàn mạng, nhưng vẫn không thể kiểm soát nổi diễn biến sự việc.

“Viên Nghiêu muốn đánh bóng danh tiếng cho đội Bính Nhất, vậy thì em sẽ để công chúng nhìn thấy bộ mặt thật vô dụng của bọn họ.”

Lục Hạnh liếc Lục Ngộ bằng ánh mắt tối sầm, như thể hoàn toàn hết cách với người em này.

Lục Ngộ cười vô tư: “Anh à, anh không cần lo cho em đâu, em biết mình đang làm gì.”

Lục Hạnh không phản bác, chỉ tức giận được chưa tới ba giây, rồi lại trở về vẻ mặt lạnh tanh: “Tối nay về nhà ăn cơm, anh dâu em nấu món em thích.”

“Không được rồi, em còn có việc.”

“Danh Tông nhớ em.”

Nhắc đến đứa cháu nhỏ này, Lục Ngộ lập tức đổi giọng: “Vậy được.”

Tô Nặc gửi ảnh xong, cứ thỉnh thoảng lại liếc nhìn khung trò chuyện, nhưng vẫn chưa thấy hồi âm.

Ban đêm, lúc gần đi ngủ, khung hội thoại đột nhiên lóe sáng.

Lục Ngộ đã trả lời.

[Cậu hiểu bao nhiêu về Kha đằng thảo?]

Tô Nặc chìm vào hồi tưởng. Ở kiếp trước, cậu tình cờ đọc được một tin tức trên mạng, nói rằng Kha đằng thảo tỏa ra một mùi hương kỳ lạ, là loại cỏ duy nhất có thể xua đuổi tộc Côn Trùng, nhưng đáng tiếc đã tuyệt chủng từ nhiều năm trước.

Cậu nhìn hình ảnh Kha đằng thảo, rồi ngẩng đầu nhìn ra cửa sổ, phát hiện loại cỏ ấy giống hệt chậu cây nhỏ không mấy nổi bật đặt nơi bệ cửa sổ nhà mình.

Đó là một chậu cây mà cậu từng tùy tiện ghép từ hai loài thực vật, không ngờ lại vô tình tạo ra Kha đằng thảo.

Chỉ tiếc là cậu không còn nhớ hai loài cây ban đầu là gì.

Về sau, cậu không bao giờ tái tạo ra được Kha đằng thảo nữa.

[Tôi có chút hiểu biết, hiện tại tôi biết nó cần được ghép từ hai loài thực vật.]

Gửi tin xong, cậu vội vàng bổ sung:

[Gần đây tôi đang tra cứu các tài liệu, nếu có manh mối hay tiến triển gì, tôi sẽ báo cho anh ngay.]

Lục Ngộ nhìn đoạn trả lời, khẽ bật cười thành tiếng.

Tra cứu tài liệu?

Anh đâu thấy cậu ta tra cái gì gọi là tài liệu?

Rõ ràng tối nào cũng chỉ toàn tra tin đồn và các loại bát quái liên quan đến anh.

Nghĩ đến việc Tô Nặc vì tiếp cận mình mà còn phải nghĩ ra lý do như thế, Lục Ngộ cũng không nỡ truy hỏi thêm.

Anh chỉ đơn giản nhắn lại một câu: [Ngủ đi.]

Sau khi nhận được dòng hồi âm như dự đoán: [Chúc ngủ ngon], Lục Ngộ mới tắt quang não và thực sự đi ngủ.

Nguyên Cung.

Tô Nặc nhắm mắt, cố gắng nhớ lại những chậu cây mà Lục Ngộ từng tặng mình.

Muôn hình vạn trạng, nhiều vô kể.

Kiếp trước cậu đối mặt với chúng mỗi ngày mà vẫn không tìm ra được loại cây đó, kiếp này lại chẳng có mẫu thật trong tay, càng khó hơn gấp bội.

Vì vậy, ngày mai vẫn phải ra ngoài mua cây cảnh, bắt tay vào làm. Nếu không được thì cứ thử từng loài một, ghép từng cái, biết đâu sẽ thành công.

Kiếp trước thất bại trong việc ghép cây, có lẽ không chỉ vì chọn sai giống, mà còn có thể do sai ở quy trình.

Sau hơn một tháng điều trị tại nhà họ Viên, vị hôn phu trên danh nghĩa của Viên Giản Ý, Từ Ngao, cuối cùng cũng xuất hiện.

Trong phòng bệnh.

Từ Ngao nắm lấy tay Viên Giản Ý, vừa nói vừa rơi nước mắt: “Giản Ý, người lớn trong nhà luôn gây áp lực cho anh. Anh là con cả của nhà họ Từ, phải gánh vác trách nhiệm gia tộc. Hôm qua, trưởng bối nhà họ Từ đã bàn bạc xong với Tinh Chủ, hôn ước của chúng ta từ nay hủy bỏ, đổi lại… anh sẽ kết hôn với em trai Viên Lộ của em.”

“Xin lỗi, Giản Ý. Người vợ lý tưởng trong lòng anh từ trước đến nay luôn là em, trong tim anh sẽ mãi có một vị trí dành riêng cho em.”

Kiếp trước, khi nghe những lời vô tình bạc nghĩa này của Từ Ngao, Tô Nặc không khỏi cảm thấy bất bình thay cho Viên Giản Ý. Nhưng ở kiếp này, cậu làm như không nghe thấy gì, quay lưng lại, tự lo chuyện của mình.

Là người trong cuộc, Viên Giản Ý sau khi tỉnh lại cũng chẳng mấy bận tâm đến sự phản bội của Từ Ngao, thậm chí còn chọn tái hợp với gã.

Vậy thì cậu cần gì phải tự rước lấy bực mình, lo chuyện bao đồng?

Từ Ngao v**t v* gương mặt Viên Giản Ý, sau một lúc thì cười khẽ: “Hồi trước em không cho anh chạm vào, bây giờ thì chẳng phải vẫn bị anh chạm vào rồi sao?”

Cái vẻ chân tình bỗng tan biến, dường như gã chợt nhớ ra rằng không cần phải giả vờ nữa, giọng nói liền chỉ còn lại sự trêu đùa và giễu cợt.

“Thật tiếc cho khuôn mặt này, ánh trăng trắng muốt của đế quốc. Dù từng khiến bao người rung động, giờ cũng chỉ còn nằm bất động ở đây như khúc gỗ.”

“Anh thì không ngại cưới cả Viên Lộ và em, một chồng hai vợ. Chỉ sợ nhà họ Viên… hừ, chắc là không đồng ý đâu.”

Tay Từ Ngao từ từ trượt xuống, lướt qua cổ Viên Giản Ý, rồi tới ngực anh ấy.

Tô Nặc thấy qua khóe mắt, lập tức bưng cháo loãng đến: “Từ thiếu gia, phiền ngài tránh ra, tôi phải đút cho Ý thiếu gia ăn.”

Từ Ngao rút tay về, liếc nhìn cháo loãng đen kịt trong tay Tô Nặc, cau mày lại, nhưng không rời đi mà đứng bên cạnh nhìn Tô Nặc đút cháo.

Một lát sau, dì Huyên đẩy bô vệ sinh đến, nói là để giúp Viên Giản Ý bài tiết.

Từ Ngao sợ đến mức vội vàng xoay người rời đi. Đi xa rồi vẫn còn nghe thấy tiếng gã “chậc chậc”, như thể đang tiếc nuối, cũng như đang khinh bỉ.

Người ta chỉ thích ngắm ánh sáng rực rỡ của châu báu ngọc ngà, chứ chẳng mấy ai muốn nhìn thấy sự mài giũa, đẽo gọt phía sau.

Tô Nặc ngồi xuống, nhìn Viên Giản Ý đang nằm trên giường bệnh.

Từ khi sống lại đến nay, đây là lần đầu tiên cậu nhìn anh kỹ như vậy. Hình như anh lại gầy hơn cả lúc mới hôn mê. Má hóp lại, làn da trắng bệch, như một bình hoa tinh xảo đã vỡ rồi được dán lại từng mảnh bằng keo, đẹp đẽ mà mong manh.

Tô Nặc khẽ thì thầm trong lòng: “Không hiểu vì sao anh lại thích Từ Ngao…”

Kiếp trước, sau lần đính hôn lại với Từ Ngao chưa được bao lâu, Từ Ngao gặp chuyện và chết. Sau đó, Viên Giản Ý lại đính hôn với người khác, nhưng chẳng hiểu vì lý do gì mà cuối cùng cũng tan vỡ.

Từ đó, Viên Giản Ý không bao giờ kết hôn nữa. Nghe nói là do không quên được mối tình đầu Từ Ngao.

Có lẽ chuyện tình cảm vốn chẳng cần lý do.

Viên Giản Ý thích chính là kiểu người như Từ Ngao.

Tô Nặc đứng dậy rời đi, không nhận ra rằng sau khi cậu đi, ngón tay Viên Giản Ý khẽ động đậy.

**

Việc Nguyên Cung và nhà họ Từ đổi người trong hôn ước vốn định âm thầm xử lý, sợ gây phản cảm trong dân chúng. Nhưng không ngờ Từ Ngao say rượu, cao hứng khoe khoang, chuyện này nhanh chóng lên hot search trên Tinh Võng, bị mắng te tua.

Nhà họ Từ buộc phải ra mặt, tuyên bố rằng việc đổi người là do họ chủ động đề xuất.

Dư luận liền chuyển hướng công kích nhà họ Từ, mắng họ vì lòng tham danh lợi mà vô tình tuyệt nghĩa.

Nhà họ Từ vẫn giữ bộ dạng lợn chết không sợ nước sôi, mặc cho bị chửi mắng, không thèm phản ứng.

Còn Nguyên Cung thì lặng lẽ tránh khỏi tâm bão dư luận.

Viên Cạnh rất hài lòng với sự biết điều của nhà họ Từ, dự định sẽ tổ chức một buổi tiệc đính hôn càng long trọng và xa hoa hơn cho Viên Lộ và Từ Ngao, mời tất cả quan chức cao cấp của Đế Quốc đến dự.

Kiếp trước, chính tại bữa tiệc đính hôn này, Tô Nặc và Lục Ngộ gặp nhau lần đầu tiên.

Ngày hôm đó, Tô Nặc được điều đến phụ giúp chuẩn bị yến tiệc, cùng Thẩm Miểu và những người khác sắp xếp mọi thứ.

Thẩm Miểu nhìn thấy Tô Nặc xuất hiện, liền đưa tay che miệng thốt lên: “Nặc Nặc, hôm nay cậu trông đẹp quá trời luôn á!”

Những người hầu xung quanh nghe thấy vậy liền đồng loạt nhìn về phía Tô Nặc.

Tô Nặc lập tức đỏ bừng tai, xấu hổ giải thích: “Tớ có trang điểm gì đâu.”

Thẩm Miểu dùng khuỷu tay huých vào Tô Nặc, cười cười trêu chọc: “Tóc thì chải gọn gàng, áo quần giặt thơm phức như vậy, còn nói khSở lão đầuẩn bị.”

“Tớ thật sự khSở lão đầuẩn bị gì mà, chỉ muốn trông tỉnh táo một chút thôi.”

“Ồ~ tỉnh táo ha, bảo sao hôm nay ánh mắt cậu cũng sáng lấp lánh, giống như sắp gặp người yêu…”

Câu nói tiếp theo còn chưa kịp thốt ra, Tô Nặc đã vội đưa tay bịt miệng Thẩm Miểu lại, thúc cậu ta đi làm việc.

Thẩm Miểu cười khúc khích rồi im bặt.

Tô Nặc thì giả vờ bận rộn, nhìn trái ngó phải, nhưng ánh mắt lại vô tình chạm phải Đàm Sâm ở phía xa.

Lúc này, Đàm Sâm đang cau mày, sắc mặt khó coi. Không rõ có nghe thấy đoạn đối thoại giữa cậu và Thẩm Miểu khi nãy hay không.

Tô Nặc khẽ cười với gã, nhưng thấy Đàm Sâm không phản ứng gì, liền thu lại nụ cười, quay đầu sang hướng khác.

Người này tính tình khó đoán.

Không biết lại chọc giận gã chuyện gì nữa rồi.

Buổi tiệc được bố trí cực kỳ mộng mơ, lãng mạn, hoàn toàn theo sở thích của Viên Lộ. Họ vận chuyển hàng vạn đóa hoa hồng pha lê từ ngoại tinh về, phủ kín cả hội trường.

Tô Nặc phụ trách kiểm tra những đóa hoa này, đảm bảo không có bông nào héo úa làm ảnh hưởng đến tâm tình của khách mời.

Cậu làm việc với vẻ mặt đờ đẫn, nhưng tai thì vểnh lên ngay khi nghe nhóm người hầu gần đó bàn tán về Lục Ngộ.

“Phó tướng Lục vẫn đang nằm viện, hôm nay có đến không nhỉ?”

“Nghe nói là không định đến.”

“Ôi, vậy thì cứ ở viện tĩnh dưỡng cho khỏe đi.” Người nói câu này khẽ lắc đầu, có vẻ tiếc nuối thay cho Lục Ngộ.

Với một thiên chi kiêu tử mà nói, có lẽ không gì tàn khốc hơn việc thất bại trong chiến đấu và mang thương tật suốt đời.

“Không biết tuyến thể của anh ấy sau này có còn…”

Đột nhiên có tiếng xoẹt xoẹt cắt ngang câu chuyện, người hầu vội ngoảnh đầu lại thì thấy một chiếc kéo lớn đang kẹp sát đến gần, sợ hãi im bặt.

Tô Nặc nở nụ cười gượng: “Ồ, xin lỗi nhé.”, rồi xoay chiếc kéo, cắt một cành hoa hồng sắp héo ở gốc. “Mấy người cứ nói tiếp đi.”

Người hầu định trấn tĩnh lại để tiếp tục nói chuyện thì xoẹt xoẹt, chiếc kéo lại kêu lên, lần nữa cắt xuống.

Cứ như vậy vài lần, chẳng ai còn tâm trạng buôn chuyện, tức tối tản ra mỗi người một ngả.

Khách mời lần lượt đến, đại sảnh bắt đầu náo nhiệt.

Lục Ngộ vẫn chưa đến.

Tô Nặc không ngừng liếc về phía cửa. Ngay lúc cậu tưởng rằng lời các người hầu nói là thật, Lục Ngộ sẽ không đến thì giữa tiếng người huyên náo, một tiếng kêu kinh ngạc vang lên:

“Lục nhị thiếu đến rồi!”

Trong nháy mắt, toàn thể khách khứa lập tức đứng dậy, quay đầu nhìn ra cửa.

Thời gian như chuyển sang chế độ chậm. Giữa bao ánh mắt mong chờ, người bên ngoài cuối cùng cũng bước vào.

Khi bóng đen ấy xuất hiện, đã có vô số người vây quanh.

Dù đang “mang tội trên mình”, dù lời đồn trên mạng nhắm vào anh không dứt, nhưng Lục Ngộ vẫn là một trong Song tử tinh của đế quốc, là sự tồn tại rực rỡ nhất. Được trò chuyện với anh, thiết lập mối quan hệ với anh, ai cũng cảm thấy vinh dự.

Tiếng ồn ào xung quanh dường như mờ đi, trong cái hỗn loạn ấy, ánh mắt Tô Nặc vẫn chăm chú dõi theo vạt áo đen kia.

Trái tim cậu đập thình thịch.

Sau vài câu xã giao, mọi người đưa Lục Ngộ đến chỗ ngồi.

Anh và Giả Tự vừa ngồi xuống đã có người lại gần kết thân.

Tô Nặc chẳng thể đến gần. Nhưng may là lúc này Lục Ngộ đang ngồi, từ góc của cậu vẫn có thể nhìn thấy góc nghiêng gương mặt anh. Không biết vì khoảng cách, hay vì đã qua thời gian, mà góc mặt ấy dường như phủ một lớp sương mờ, vừa trẻ trung lại vừa xa xăm.

Bất ngờ, Lục Ngộ nghiêng đầu, hình như nhìn về phía Tô Nặc.

Trái tim Tô Nặc chợt thắt lại, trong khoảnh khắc, cậu tưởng như mình đang đối diện với ánh mắt của Lục Ngộ!

Nhưng liền sau đó lại nghĩ, chắc chỉ là ảo giác. Tiệc đông người thế này, chắc anh chỉ nhìn lướt qua mà thôi.

Không rõ Lục Ngộ nói gì, mà đám người xung quanh anh bỗng tản ra, giữ một khoảng cách vừa phải.

Tô Nặc mới có cơ hội bước tới, tay cầm ấm trà.

Bước chân nhẹ nhàng như đạp trên mây, lòng cũng nhẹ hẫng.

Cách chừng năm bước, một giọng nói chói tai vang lên từ phía xa: “Phó tướng Lục có thể bớt thời gian đến Nguyên Cung tham dự lễ đính hôn hôm nay, trong lòng tôi thật sự vô cùng cảm động.”

Khách mời tự động dạt sang hai bên, Viên Nghiêu bước đến trong vòng vây của vài công tử quý tộc, tươi cười đứng bên cạnh Lục Ngộ.

Những tiếng trò chuyện vốn còn rôm rả lập tức im bặt, cả sảnh tiệc yên ắng đến mức có thể nghe được tiếng kim rơi.

Viên Nghiêu cúi xuống, từ trên cao nhìn xuống Lục Ngộ, tiếp tục nói: “Không biết tuyến thể của Phó tướng Lục hồi phục thế nào rồi?”

Ý tứ khiêu khích trong lời nói rõ ràng không che giấu.

Một số khách mời bắt đầu lộ vẻ khó xử, chẳng ai dám nhìn thẳng hai người, sợ vạ lây.

Giả Tự bên cạnh Lục Ngộ định mở lời, nhưng bị Lục Ngộ ngăn lại.

Lục Ngộ khẽ cười: “Nhờ phúc của Viên thiếu, vết thương của tôi khá hơn nhiều rồi, mới có thể tới góp vui, tiện thể… xem thử Nguyên Cung tu sửa thế nào.”

Dạo trước, tầng hầm của Nguyên Cung bị đánh bom, ảnh chụp sự việc lan truyền khắp Tinh Võng, không ít cư dân mạng đã nhân cơ hội này chế ảnh, mỉa mai, trút giận thay cho nỗi bất mãn với Nguyên Cung.

Nhắc đến chuyện này, sắc mặt Viên Nghiêu lập tức trầm xuống.

“Kiến trúc là đồ vật vô tri, có thể sửa được, nhưng tuyến thể thì khác, hỏng rồi chưa chắc chữa lành. Nhỡ đâu Phó tướng Lục anh xui xẻo, không chữa được thì sao bây giờ?” Viên Nghiêu nói liền một tràng, ra vẻ than thở, “Ôi chao, mọi người nói xem, không có tuyến thể nữa, thì còn được tính là Alpha không?”

Không một vị khách nào dám lên tiếng, chỉ có vài công tử quý tộc thân thiết với Viên Nghiêu cười hùa theo: “Thế thì chắc chắn không tính rồi.”

“Vậy sau này không cưới được Omega nữa à? Chẳng phải chỉ có thể tìm một Beta tạm bợ sống qua ngày sao?”

“Ha ha ha ha…”

Viên Nghiêu liếc nhìn xung quanh, bỗng phát hiện ra Tô Nặc đang ở gần đó, ánh mắt lộ ra vẻ ác ý thích thú: “Đã vậy, sao tôi không giới thiệu trước cho Phó tướng Lục một Beta nhỉ?”

Vừa nói dứt lời, anh ta bất ngờ chụp lấy sau gáy Tô Nặc, kéo cậu về phía Lục Ngộ.

Động tác này giống hệt như kiếp trước, khi ấy, Viên Nghiêu cũng ấn sau gáy Tô Nặc, chất vấn Lục Ngộ rằng: “Beta này thế nào, anh có hứng thú không?”

Lục Ngộ lúc đó chỉ nhìn Tô Nặc một cái, không nói gì.

Sau đó, Tinh Chủ tình cờ xuất hiện, tỏ vẻ nghiêm khắc quở trách Viên Nghiêu vài câu, rồi coi như kết thúc trò hề.

Nhưng đời này lại khác.

Ngay khoảnh khắc Viên Nghiêu giữ lấy gáy Tô Nặc, cậu thuận thế ngả người sang hướng một Alpha quý tộc mặc áo trắng đứng bên cạnh.

Chính tên Alpha áo trắng ấy vừa rồi là người cười lớn nhất khi nghe nhắc đến Lục Ngộ.

Alpha kia bất ngờ bị va phải, loạng choạng chúi về phía trước, ngã thẳng về phía Viên Nghiêu. Viên Nghiêu vội vàng đẩy Tô Nặc ra, định nghiêng người tránh, nhưng vẫn chậm một bước, anh ta bị đâm mạnh bởi Alpha áo trắng, cả hai cùng ngã dúi dụi xuống đất.

Đúng lúc đó, không biết ai kéo phải khăn trải bàn, khiến lọ hoa, ấm trà trên bàn đổ ào ào xuống, tất cả rơi thẳng lên người hai người bọn họ.

Ấm trà giữ nhiệt, bên trong chứa nước sôi, nóng rát đến mức Viên Nghiêu và Alpha kia luống cuống bò dậy. Nhưng mặt đất trơn trượt, hai người lại ngã nhào xuống lần nữa, nằm sõng soài trong bộ dạng cực kỳ thảm hại.

Mọi người đều trợn mắt há mồm nhìn cảnh tượng tức cười này.

Viên Nghiêu cảm thấy mất mặt, nổi giận quát bảo vệ: “Mắt các người mù hết rồi à? Không mau đỡ tôi dậy!”

Vệ sĩ vội vã bước đến kéo anh ta dậy. Anh ta giận dữ đảo mắt nhìn quanh một vòng, lửa giận không chỗ trút, cuối cùng giơ chân đá mạnh vào người Alpha áo trắng.

Lục Ngộ khẽ đưa tay lên môi cười nhẹ: “Viên thiếu, đừng vội làm mai cho tôi. Chi bằng anh đi thay một bộ đồ sạch sẽ trước đã.”

Lời này vừa cất lên, vai nhiều vị khách bắt đầu run lên, nhịn cười.

Viên Nghiêu trừng mắt nhìn Lục Ngộ, mà Lục Ngộ lại thản nhiên phủi bụi trên ngực. Viên Nghiêu cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy trên ngực mình dính đầy vết bẩn và lá trà, bộ lễ phục trắng đã bị hủy hoại hoàn toàn.

Dáng vẻ nhếch nhác này khiến anh ta lập tức yếu thế rõ rệt khi đối diện với Lục Ngộ. Anh ta chẳng còn tâm trạng gì nữa, xoay người bỏ đi, nhưng trước khi rời khỏi vẫn không nhịn được đá thêm một cái vào người Alpha áo trắng để xả giận.

Đi xa rồi, Viên Nghiêu đưa tay ôm lấy hạ bộ, mặt nhăn nhó vì đau.

Ấm trà vừa rồi không hiểu sao lại rơi chính xác vào chỗ g*** h** ch*n anh ta, đau chết đi được!

Trong đáy mắt Tô Nặc thoáng hiện lên một tia đắc ý, cậu xoay người định nhanh chóng dọn dẹp mớ hỗn độn trên sàn, không ngờ chân trượt, lảo đảo ngã về phía Lục Ngộ.

Điều khiến người ta bất ngờ là Lục Ngộ không hề né tránh, kết quả là cậu ngồi thẳng lên đùi anh.

Tựa như phản xạ bản năng, hai tay Lục Ngộ đưa ra đỡ lấy eo cậu.

Ánh mắt hai người lặng lẽ giao nhau.

Tô Nặc mơ hồ cảm nhận được cơ thể Lục Ngộ dưới người đang dần trở nên cứng đờ, cậu cuống cuồng bật dậy, tai đỏ bừng, lời xin lỗi nghẹn nơi cổ họng.

“Phó tướng Lục… xin… xin lỗi…”

Lục Ngộ sửa lại áo, không nhìn cậu: “Cẩn thận một chút.”

Bên cạnh, Giả Tự bật cười ha hả, không rõ đang cười vì chuyện gì.

Lục Ngộ liếc sang, Giả Tự lập tức ngậm miệng.

Lúc này, khách khứa lại tiến đến chào hỏi Lục Ngộ, Tô Nặc bị đám đông đẩy lùi ra phía sau. Bóng người lố nhố khiến tầm nhìn của cậu bị cắt vụn, mỗi mảnh vụn đều lấp ló hình ảnh của Lục Ngộ.

Khoảnh khắc ánh mắt hai người giao nhau lúc nãy, lớp sương mờ trong ký ức của Lục Ngộ như bị thổi bay, cảm giác quen thuộc ùa về.

Vẫn là anh ấy.

Hơi thở ấy, khí chất ấy, chưa từng thay đổi.

Thẩm Miểu chạy đến, thấy vẻ thất thần của Tô Nặc, còn tưởng cậu bị dọa ngốc, liền kéo cậu rời khỏi đám đông: “Hồi nãy làm tớ sợ chết khiếp, Nặc Nặc, cậu không sao chứ?”

Tô Nặc lấy lại tinh thần: “Tớ không sao.”

“Haizz, đúng là xui xẻo, sao cậu lại bị lôi vào chuyện thị phi này chứ?”

Tô Nặc nghĩ, cũng không đến nỗi xui xẻo, ít ra còn tốt hơn kiếp trước rất nhiều.

Cậu vốn có thể tránh khỏi rắc rối lần này, nhưng lại lo nếu lệch quá nhiều so với quỹ đạo kiếp trước thì sẽ làm ảnh hưởng đến lần đầu gặp Lục Ngộ nên chỉ dám âm thầm gài bẫy Viên Nghiêu một chút.

Ấm trà nóng hổi kia chắc hẳn khiến Viên Nghiêu phải chịu không ít khổ sở.

Sau vụ náo loạn nhỏ ấy, buổi tiệc lại trở về không khí vui vẻ, náo nhiệt.

Giả Tự đặt tách trà xuống, nhăn mày: “Trà gì thế này? Đắng quá.”

Lục Ngộ nghe vậy, cũng nhấp thử một ngụm trà trước mặt, vị đắng thấm đến tận đầu lưỡi.

Nhưng lại rất hợp khẩu vị anh.

Ánh mắt anh rơi vào lọ hoa trước mặt, những đóa hồng được cắt tỉa đối xứng gọn gàng, khăn trải bàn cũng mang tông màu nhã nhặn, nhìn vô cùng dễ chịu.

Dường như nhớ ra điều gì, ánh mắt anh lặng lẽ quét khắp đại sảnh.

Giả Tự ghé sát lại, thì thầm: “Nãy tôi đi vệ sinh, nghe mấy người hầu tám chuyện. Nói là Viên Cạnh biết chuyện vừa xảy ra, liền tát cho Viên Nghiêu một cái. Mặt in cả dấu tay, giờ không dám ló ra.”

“Đáng đời.” Lục Ngộ hừ lạnh, uống cạn tách trà “Tôi ra ngoài hít thở chút.”

**

Tầng ba.

Vừa nãy, máy theo dõi nhịp tim của Viên Giản Ý báo bất thường, tim đập nhanh. Bác sĩ đến kiểm tra, không phát hiện gì nghiêm trọng, chỉ dặn người hầu để ý sát sao hơn.

Mà người nhà họ Viên, chẳng ai xuất hiện.

Tô Nặc nhìn người đang nằm trên giường bệnh, gương mặt ấy không vì mê man mà kém sắc đi chút nào, trái lại, càng toát ra vẻ mong manh và dễ vỡ khiến người ta xót xa.

Nhưng dù có đẹp đến đâu, nếu không thể đem ra cho người khác chiêm ngưỡng, thì cũng chẳng còn giá trị gì.

Người chăm sóc Viên Giản Ý từng có sáu người, sau bao lần bác sĩ tuyên bố không còn hy vọng tỉnh lại, dần dần chỉ còn bốn, rồi hai và giờ chỉ còn một.

Dì Huyên khẽ thì thầm với dì Đồng: “Ý thiếu gia có khi nào có ý thức không nhỉ? Cảm nhận được hôm nay là ngày đính hôn của Từ Thiếu và Lộ Thiếu, nên mới…”

“Bà đừng nói linh tinh. Đội ngũ y tế kiểm tra bao nhiêu lần rồi, nếu có ý thức thì đã phát hiện ra từ lâu.”

“Haizz, chỉ mong là cậu ấy còn ý thức. Giờ ai cũng bắt nạt cậu ấy như vậy…”

Tô Nặc khép cửa sổ lại, âm thanh ồn ào của tiệc đính hôn bên dưới tức thì bị chặn ngoài phòng.

Dì Huyên và dì Đồng liếc nhìn cậu một cái, rồi dời qua góc khác tiếp tục thì thầm.

Cậu giả vờ không nghe thấy, lặng lẽ rời khỏi phòng bệnh.

Hành lang ngoài trời không có tường che chắn, gió đêm ùa vào thổi vù vù. Mùi rượu và mỹ phẩm vẫn lảng vảng trong không khí, ám vào mũi, khiến đầu cậu hơi choáng váng.

Cậu đi về phía gác mái, muốn hít thở chút không khí trong lành. Nhưng vừa tới khúc quanh, bất ngờ bắt gặp một bóng người, lập tức khựng lại.

Còn chưa kịp rút lui, âm thanh trò chuyện đã truyền vào tai cậu trước: “Lục Ngộ, đưa em đi đi.”

Người đang nói chính là một trong hai nhân vật chính của buổi tiệc hôm nay, Viên Lộ.

Hết chương 06

Bình Luận (0)
Comment