Alpha Đỉnh Cấp Lại Vểnh Môi Rồi

Chương 7

Chương 07

Tác giả: Phi Thanh Súc Thì | Editor: Chan

Tô Nặc lập tức cứng đờ cả người, theo phản xạ ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy bóng lưng của Viên Lộ.

Ngay trước mặt Viên Lộ, một mảng bóng tối phủ xuống, che đi dáng hình cao gầy của một người, từ đường nét mơ hồ đó có thể nhận ra, người đó là một alpha, chính là người mà Viên Lộ vừa gọi tên, Lục Ngộ.

Mà Lục Ngộ lại đang đứng quay về phía Tô Nặc.

Tô Nặc không biết anh có nhìn thấy mình không, hoảng đến mức vội thu chân lại, chết đứng tại chỗ mất hai giây rồi mới rón rén rời khỏi.

Không ngờ chỉ định lên gác xép để hít thở chút không khí, lại vô tình nghe được chuyện giật gân như vậy.

Viên Lộ thích Lục Ngộ?

Chuyện này kiếp trước cậu hoàn toàn không hay biết.

Nghĩ đến đây, cậu dừng bước, quay đầu nhìn lại tầng ba.

Không biết Lục Ngộ sẽ trả lời thế nào.

Hơn mười phút sau, lễ đính hôn được tổ chức suôn sẻ.

Giữa tiếng vỗ tay chúc mừng rộn rã, Viên Lộ chậm rãi xuất hiện. Khóe mắt cậu ta đỏ hoe, trên mặt gượng gạo nở nụ cười. Nhưng mọi người lại tưởng rằng cậu ta xấu hổ, liền trêu chọc bắt cậu ta hôn Từ Ngao.

Viên Lộ không động đậy, ánh mắt lại nhìn về phía dưới lễ đài, hướng về phía Lục Ngộ. Có lẽ thấy Lục Ngộ không hề có phản ứng gì, nên liền cắn răng hôn Từ Ngao như thể trút giận.

Tầng hai, ánh mắt Tô Nặc rời khỏi khuôn mặt Viên Lộ, chuyển xuống dưới lễ đài nhìn Lục Ngộ.

Lục Ngộ cúi đầu gõ gì đó trên quang não, có vẻ đang trả lời tin nhắn, hoàn toàn không để ý đến diễn biến trên sân khấu.

Sau khi gửi xong, anh ngẩng đầu lên, ánh mắt lướt nhẹ như vô tình quét qua tầng hai.

Tô Nặc sợ đến mức vội vã trốn sau cột, dáng vẻ lén lút như tên trộm.

Đến khi cậu dám ló đầu ra xem thì Lục Ngộ đã không còn ở chỗ cũ nữa.

Buổi tiệc đã bước vào phần khiêu vũ, mọi người bắt cặp nhảy múa, theo nhịp điệu du dương, từng tà váy tung bay, cảnh tượng xa hoa tráng lệ.

Tô Nặc chẳng còn tâm trạng để xem nữa, quay người trở về phòng. Vốn định nghỉ ngơi một chút, nhưng vừa đẩy cửa bước vào, trực giác lập tức báo nguy.

Cậu ngẩng đầu, phát hiện Lục Ngộ, người vừa biến mất khỏi bữa tiệc, lại đang ngồi trên giường của cậu!

Tô Nặc: “……”

Chớp mắt mấy cái, như không tin nổi cảnh trước mắt.

Lục Ngộ nghiêng đầu, tay cầm một con dao nhỏ, lưỡi dao lấp loáng hàn quang, sự đe dọa không lời lan tỏa khắp gian phòng.

Tô Nặc lại chẳng hề sợ hãi, nhẹ nhàng đóng cửa lại.

“Phó tướng Lục.”

Lục Ngộ đứng dậy, bước từng bước lại gần, cho đến khi ép Tô Nặc vào cánh cửa, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn xuống cậu, ánh nhìn đầy cảnh cáo nguy hiểm.

“Không được nói lung tung. Những gì nhìn thấy ở gác xép tối nay, quên hết đi.”

“…Vâng.”

“Nếu để người khác biết…”

Mũi dao lạnh lẽo chạm vào cổ Tô Nặc, chỉ cần ấn nhẹ một chút là có thể rạch nát lớp da mỏng manh.

Không rõ là do sợ hãi hay nguyên nhân khác, cổ Tô Nặc bất chợt đỏ ửng, hơi thở cũng trở nên không ổn định.

Lục Ngộ khẽ nhíu mày, nghĩ thầm có phải mình đã làm quá không, thì liền thấy ánh mắt Tô Nặc chậm rãi di chuyển, từ mắt anh, đến sống mũi, rồi tới đôi môi của anh.

Từng chút một, ngắm nhìn kỹ càng.

Thấy hết mọi thứ, chỉ là không hề nhìn đến con dao trong tay anh.

Lục Ngộ: “……”

Một tiếng nuốt khan nhỏ nhẹ phá tan bầu không khí im lặng.

Lục Ngộ thấy yết hầu không rõ ràng của beta kia khẽ động lên.

Lục Ngộ: “……” Bất chợt nhận ra, Tô Nặc không phải vì sợ mà đỏ mặt, mà là vì kích động đến đỏ mặt. Anh tức đến mức suýt nữa cầm không chắc con dao trong tay.

Beta si tình này thấy dao mà không sợ sao? Còn dám nuốt nước miếng?

Trong đầu cậu ta chỉ toàn là mặt anh thôi à?

Anh thừa nhận mình trông có đẹp hơn phần lớn alpha, nhưng đâu đến mức khiến người khác mất lý trí chứ!

Lục Ngộ vừa tức, lại vừa không biết phải làm sao, cười cũng không được.

“Phó tướng Lục, yên tâm, tôi sẽ không nói lung tung.”

Lục Ngộ đối diện với ánh mắt cậu, khựng lại một chút rồi chậm rãi dời mắt, không tự nhiên thu dao về.

Beta trước mặt hơi ngẩng đầu khi nói, ánh mắt long lanh khiến người ta thấy chột dạ.

Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng lầm bầm, tiếp đó là tiếng gõ cửa.

“Nặc Nặc, cậu có trong phòng không?”

Tô Nặc và Lục Ngộ đồng thời nhìn nhau, ý trong mắt cả hai đều rõ ràng. Tô Nặc chỉ vào phòng tắm, Lục Ngộ liền xoay người chui vào.

Đợi anh trốn kỹ, Tô Nặc mới mở cửa.

Ngoài cửa, Thẩm Miểu vừa thấy mặt Tô Nặc liền kêu lên: “Nặc Nặc, sao mặt cậu đỏ thế kia?”

“À?” Tô Nặc đưa tay sờ mặt, lúng túng nói, “Có lẽ trong phòng hơi nóng.”

“Thời tiết này thì nóng gì chứ.” Thẩm Miểu vừa bước vào phòng, vừa nhăn mũi ngửi ngửi, “Phòng này sao có mùi alpha thế?”

“Có thể là lúc nãy tớ ở tiệc, bị dính mùi của ai đó thôi.”

Thẩm Miểu cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ “ồ” một tiếng rồi đặt hộp thức ăn xuống: “Cậu chưa ăn đúng không? Tớ đặc biệt xuống bếp gói mấy món cậu thích nhất đấy. Hôm nay có tiệc, khẩu phần của bọn mình cũng được cải thiện chút.”

“Cảm ơn cậu, Miểu Miểu. Để lát đói rồi tớ ăn.”

“Ừm.” Thẩm Miểu ngồi xuống giường Tô Nặc, vẻ mặt đầy hóng hớt: “Nặc Nặc, lúc nãy cậu không có mặt ở yến tiệc, bỏ lỡ một màn kịch hay đấy!”

“Kịch gì cơ?”

“Lộ Thiếu hình như muốn mời Phó tướng Lục khiêu vũ, kết quả Phó tướng Lục lại đẩy Thiếu tướng Giả ra thay, rồi vẻ mặt Từ Ngao thì vô cùng đặc sắc luôn ha ha ha!”

Tô Nặc liếc về phía phòng tắm, thầm nghĩ: Chuyện Viên Lộ thích Lục Ngộ, chẳng lẽ khách mời trong yến tiệc đều đã phát hiện rồi?

Nếu vậy thì Lục Ngộ còn phải đặc biệt đến đe dọa cậu làm gì?

Thẩm Miểu nói tiếp: “Từ Ngao giờ cũng coi như tự làm tự chịu thôi.”

Tô Nặc gật đầu.

Có lẽ nhận ra Tô Nặc không có hứng nói chuyện, Thẩm Miểu dặn cậu nhớ ăn tối rồi rời đi.

Phòng tắm.

Lục Ngộ giữ vẻ mặt lạnh tanh, trong lòng nghĩ: Tên omega vừa rồi nói chuyện với Tô Nặc giọng mềm oặt, cứ như làm nũng. Trông có vẻ thích Tô Nặc.

Nghe thấy tiếng đóng cửa, Lục Ngộ bước ra, nhưng vừa đi được hai bước, lại có người gõ cửa phòng.

Tô Nặc quay lại nhìn anh, cười gượng một cái. Lục Ngộ đành đen mặt, xoay người trốn vào phòng tắm lần nữa.

Tô Nặc cứ tưởng là Thẩm Miểu quay lại, vừa mở cửa: “Miểu… Chủ sự Đàm?”

Đàm Sâm nhìn cậu một cái, nghiêng người bước vào, tiện tay đóng cửa lại.

Căn phòng chật hẹp, không khí lập tức trở nên nặng nề. Tô Nặc bắt đầu căng thẳng, không rõ Đàm Sâm đến tìm cậu làm gì lúc này, gượng gạo nặn ra một nụ cười khách sáo: “Chủ sự Đàm, ngài tìm tôi có chuyện gì sao?”

“Tôi thấy cậu cố ý chìa chân ra làm ngã Từ Lễ.”

Từ Lễ chính là vị alpha quý tộc mặc áo trắng đi sau Viên Nghiêu, cũng là em trai của Từ Ngao.

Nụ cười trên mặt Tô Nặc dần biến mất. Ánh mắt cậu vẫn nhìn thẳng Đàm Sâm, nhưng trong lòng đã bắt đầu tính toán.

Nếu Đàm Sâm định tố cáo thì cứ việc đi nói với Viên Nghiêu để lập công, đâu cần vòng vo đến tìm cậu trước?

Vậy nên, rất có thể gã không định công khai chuyện này, mà là muốn đàm phán điều kiện.

Tô Nặc biết không thể chối được, liền thản nhiên đáp: “Tôi chỉ là vì tự bảo vệ bản thân.”

Đàm Sâm đột ngột cúi người, ánh mắt nhìn chằm chằm Tô Nặc.

Khoảng cách giữa hai người rút ngắn trong chớp mắt, gần đến mức có thể nhìn rõ từng sợi lông mi của nhau. Tô Nặc theo phản xạ nhíu mày.

“Tự bảo vệ?” Đàm Sâm hạ giọng, “Nhưng sao tôi thấy, cậu như đã sớm biết sẽ xảy ra tình huống đó.”

Lúc đó tình hình hỗn loạn, Tô Nặc không chỉ đá ngã Từ Lễ mà còn tiện tay kéo khăn trải bàn, khiến cả bình trà đổ lên người Viên Nghiêu. Một chuỗi hành động liền mạch như nước chảy mây trôi, nhanh đến mức như đã được tính trước.

“Chủ sự Đàm, ngài nghĩ nhiều rồi. Mọi chuyện thật sự chỉ là trùng hợp thôi.”

Đàm Sâm không đáp, chỉ lặng lẽ nhìn cậu. Sau một lúc im lặng, gã đột nhiên cảnh cáo: “Dù là trùng hợp hay không thì những thứ không nên nghĩ, tốt nhất đừng nghĩ tới.”

“Chủ sự Đàm, có phải ngài đang hiểu nhầm tôi gì đó?” Tô Nặc cảm thấy câu nói kia hơi mơ hồ.

“Trong buổi tiệc hôm nay, tôi thấy cậu cố tình tiếp cận Lục Ngộ.”

Tô Nặc: “……”

Lời này quá thẳng thừng, khiến Tô Nặc á khẩu, mặt lập tức đỏ bừng, theo bản năng liếc nhanh về phía phòng tắm.

Lục Ngộ chắc chắn nghe thấy rồi.

Đàm Sâm này đúng là vô duyên quá mức. Đột nhiên chạy tới nói mấy chuyện này làm gì?

Lẽ nào gã rảnh rỗi không có việc, suốt ngày dòm ngó cậu? Ghét cậu đến mức muốn bắt lỗi từng li từng tí?

Tô Nặc không nhịn được, trong lòng rủa thầm một trận.

Nhưng lại không hề hay biết, dáng vẻ im lặng hiện tại của cậu, trong mắt Đàm Sâm lại giống như một kiểu mặc nhận.

Gương mặt Đàm Sâm trầm xuống: “Mối quan hệ giữa Nguyên Cung và nhà họ Lục hiện không còn tốt như trước. Nếu cậu không muốn chết không toàn thây thì thu lại mấy cái tâm tư đó đi.”

Vì e ngại Lục Ngộ vẫn đang trong phòng tắm, Tô Nặc không muốn tranh cãi với Đàm Sâm, bèn nhẹ giọng: “Chủ sự Đàm, cho dù tôi có suy nghĩ gì, thì cũng với không tới. Dù sao cũng cảm ơn ngài đã nhắc nhở.”

Thấy Tô Nặc đột nhiên nhún nhường, vẻ lạnh lùng trên mặt Đàm Sâm thoáng mất kiểm soát.

Gã đứng thẳng người, giữ khoảng cách với Tô Nặc, khóe môi động đậy như định nói gì, cuối cùng lại không thốt nên lời, chỉ cứng cổ mở cửa bỏ đi.

Tô Nặc nhìn theo bóng lưng gã, ngẩn người, đi luôn rồi?

Thôi vậy. Con người Đàm Sâm này, lòng dạ quanh co khúc khuỷu, nghĩ không ra thì cũng đừng phí công đoán.

“Không ngờ cậu cũng được yêu thích ghê nhỉ.”

Một giọng nói hờ hững truyền ra từ trong phòng tắm. Lục Ngộ đã thu con dao nhỏ lại, ánh mắt từ trên cao lướt xuống Tô Nặc: “Bạn bè của cậu ai nấy đều rất quan tâm cậu đấy.”

Chỉ trong thời gian ngắn ngủi, đã có một omega đến thăm hỏi thân thiết, rồi lại thêm một beta mặt lạnh nhưng miệng mềm. Đặc biệt là tên beta sau cùng, ngoài miệng thì đe dọa, nhưng rõ ràng là đang lo lắng cho cậu.

Tô Nặc tưởng Lục Ngộ đang khen mình có nhân duyên tốt, gãi gãi sau đầu, lúng túng giải thích: “Thật ra tôi cũng không có nhiều bạn.”

Lục Ngộ hừ lạnh một tiếng, không bình luận thêm.

Beta này cũng khéo thật. Cũng may anh là người lý trí, không dễ bị cậu ta dắt mũi như mấy người kia.

Tô Nặc lén lút ngước mắt, ánh nhìn vừa chạm phải ánh mắt Lục Ngộ liền đỏ mặt như bị bỏng. 

Trong đầu hiện lên câu nói Đàm Sâm vừa rồi, Lục Ngộ chắc chắn đã nghe thấy…

Liệu anh có thấy phiền không?

Không đúng. Chắc cũng chẳng thấy phiền.

Dù sao mình cũng chỉ là một beta không đáng kể mà thôi.

Nghĩ vậy, trong lòng Tô Nặc lại thấy nhẹ nhõm hơn, thậm chí còn lấy thêm được chút can đảm, đang định nhân cơ hội bắt chuyện với Lục Ngộ thì giọng của dì Huyên vang lên qua quang não:  “Tô Nặc, mau tới đây! Ý thiếu gia lại xảy ra chuyện rồi!”

“Vâng! Cháu tới ngay!”

Tô Nặc vội cúp máy, định chào Lục Ngộ một câu, nhưng vừa ngẩng đầu thì người đã không thấy đâu.

Cậu nhìn ra cửa, rồi lại quay sang cửa sổ, ngẩn ngơ: “Mình còn chưa kịp hỏi sao anh ấy biết số phòng của mình…”

**

Khi Tô Nặc đến được phòng bệnh, vừa đúng lúc nghe thấy một trận mắng chửi dữ dội.

“Chuyện gì vậy hả?! Các người làm ăn kiểu gì thế?! Có phải cái người thấy hôm nay có tiệc, các người cũng có thể được phép xuống tham gia náo nhiệt?  Lười biếng bỏ bê công việc à?!” 

Người đang mắng là bác sĩ chính của Viên Giản Ý, Khoa Ôn, một trong những chuyên gia hàng đầu về điều trị tổn thương não bộ trong toàn liên minh.

Tô Nặc không nói gì, lặng lẽ đứng bên dì Huyên và những người khác, để mặc Khoa Ôn trách mắng.

“Thiết bị giám sát cho thấy có dấu hiệu bất thường, vậy mà phải đến tận ba phút sau các người mới báo cho tôi?! Các người có biết, chỉ cần chậm thêm chút nữa là Ý thiếu gia đã không cứu nổi không?!”

Hai người hầu trực hôm đó sợ hãi quỳ sụp xuống đất, run rẩy khóc nức nở, không dám nói lời nào.

Tô Nặc thấy phản ứng của họ có gì đó kỳ lạ.

Bình thường, nhịp tim của Viên Giản Ý rất ổn định. Tại sao hôm nay lại liên tiếp xảy ra sự cố?

Chẳng lẽ là vì ảnh hưởng từ lễ đính hôn?

Không đúng, nếu anh thực sự còn ý thức, thì ngay hôm Từ Ngao đến gặp cũng nên có phản ứng rồi.

Lần này tình hình rõ ràng nghiêm trọng. Không chỉ có Viên Cạnh, mà cả Viên Nghiêu, Viên Lộ, thậm chí cả Từ Ngao cũng có mặt.

Tô Nặc âm thầm quan sát biểu cảm của từng người, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở chiếc camera đỏ nhấp nháy trên trần phòng bệnh.

Viên Cạnh nhắm mắt xoa trán, không rõ là đang đau buồn hay phiền não. Một lúc sau, ông mở mắt, mặt lạnh như băng, ra lệnh: “Những người hầu trực phòng bệnh tối nay, tội lơ là chức trách. Trừng phạt theo quy định. Những người còn lại phạt hai mươi roi.”

Vệ sĩ lập tức bước lên chuẩn bị bắt người.

Tô Nặc vội bước lên sau lưng Viên Cạnh, nói gấp: “Tinh Chủ, tôi nghĩ chuyện này có điều bất thường. Có thể đã xảy ra chuyện gì đó k*ch th*ch khiến Ý thiếu gia phản ứng như vậy. Trong phòng có camera giám sát, có thể kiểm tra để làm rõ.”

Viên Cạnh không liếc nhìn Tô Nặc, nhưng nghe xong thì ra hiệu cho vệ sĩ dừng tay, rồi liếc sang Carril.

Carril lập tức cho người trích xuất dữ liệu giám sát.

Không lâu sau, đoạn ghi hình được truyền đến quang não của Carril.

Carril tìm đoạn video trước khi sự cố xảy ra, chiếu lên tường trắng bằng máy chiếu.

Trong đoạn video, cảnh phòng bệnh diễn ra như thường, hai người hầu đang xoa bóp cho Viên Giản Ý.

Một lúc lâu sau, vẫn là khung cảnh yên ổn ấy.

Từ Ngao bắt đầu sốt ruột, lớn tiếng: “Có cái gì bất thường đâu chứ?! Tôi thấy tên người hầu này cố ý kéo dài thời gian! Còn không mau lôi chúng ra xử phạt?!”

Viên Cạnh không nói gì, vệ sĩ cũng chưa hành động.

Từ Ngao hơi lúng túng.

Ngay lúc đó, màn hình giám sát xuất hiện một cảnh thay đổi, Từ Ngao bước vào phòng bệnh.

Sau khi vào, Từ Ngao ra hiệu cho hai người hầu ra ngoài, rồi ngồi xuống ghế, đưa tay v**t v* mặt Viên Giản Ý. Ban đầu nhẹ nhàng, sau đó bàn tay bắt đầu trở nên thô bạo, từ khuôn mặt trượt xuống cổ, rồi lần đến ngực.

Có vẻ như vẫn chưa thỏa mãn, Từ Ngao cười toe toét, đứng dậy định hôn Viên Giản Ý.

Mọi người trong phòng khi nhìn thấy cảnh này đều biến sắc, người thì kinh hãi, người thì phẫn nộ, kẻ thì khinh bỉ.

Lúc ấy, thiết bị giám sát tim bắt đầu báo hiệu nhịp tim tăng vọt, rồi vang lên tiếng còi cảnh báo.

Từ Ngao sợ hãi buông tay, vội vã rời đi. Trước khi ra ngoài, còn đe dọa hai người hầu không được tiết lộ chuyện xảy ra trong phòng, nếu không sẽ giết cả nhà họ.

Video kết thúc, Carril ấn nút tạm dừng.

Mọi ánh mắt trong phòng đồng loạt dồn về phía Từ Ngao, đầy ngờ vực, giận dữ và khinh miệt.

Người đầu tiên phản ứng là Viên Lộ, đứng bên cạnh tát mạnh gã một cái: “Từ Ngao! Đồ khốn nạn!”

“Khốn nạn?! Tôi khốn nạn chỗ nào?! Nếu không phải cậu suốt ngày nhìn chằm chằm vào Lục Ngộ, làm tôi mất mặt trước bàn dân thiên hạ, thì tôi đâu phải đi tìm một kẻ thực vật?!”

“Anh…” Viên Lộ giận đến đỏ mặt, đập cửa bỏ đi “Đồ vô liêm sỉ!”

Từ Ngao ôm má, vẻ mặt tối sầm nhìn theo bóng lưng Viên Lộ, nhưng khi quay sang đối diện với Viên Cạnh thì lập tức chuyển sang dáng vẻ đáng thương.

Thực ra gã chẳng hề sợ. Dù sao nhà họ Viên giờ rất cần sự hậu thuẫn của nhà họ Từ, có như vậy mới đủ sức đối đầu với nhà họ Lục.

Nếu không, nhà họ Viên đã chẳng vội vàng chuyển đổi hôn ước ngay sau khi Viên Giản Ý gặp chuyện.

“Tinh Chủ, còn đoạn ghi hình thứ hai…”

“Không cần xem nữa.” Viên Cạnh bước đến đối diện Từ Ngao.

Từ Ngao giả vờ khẩn khoản: “Tinh Chủ, tôi cũng là vì uống say, lại đang giận nên mới làm vậy…”

“Để trưởng bối nhà họ Từ đến gặp ta mà giải thích.” Viên Cạnh nghiến răng nén giận, lạnh lùng quét mắt qua hắn rồi rời đi.

Nếu thủ phạm là người khác, Viên Cạnh e là đã xé xác tại chỗ.

Nhưng đó lại là Từ Ngao nên ông chỉ để lại một câu, tỏ vẻ sẽ tiếp tục truy cứu, nhưng thực chất là nương tay. Cuối cùng, chuyện này chắc chắn sẽ chìm xuồng.

Và Viên Giản Ý sẽ không được đòi lại công bằng.

Từ Ngao đương nhiên cũng hiểu rõ đạo lý này, vì vậy chỉ cười cợt một tiếng, ánh mắt hờ hững liếc về phía Viên Giản Ý đang nằm trên giường bệnh, còn đưa tay phất một nụ hôn gió, rồi thong thả rời đi.

Dì Huyên và mấy người hầu khác trông thấy, tức đến mức tụ lại lẩm bẩm mắng Từ Ngao.

Tô Nặc đi đến bên bác sĩ Khoa Ôn, nhỏ giọng hỏi: “Bác sĩ Khoa, tại sao tim của Ý thiếu gia lại có phản ứng khi bị Từ thiếu gia đụng vào?”

Khoa Ôn nhíu mày: “Tôi nghi ngờ, Ý thiếu gia có thể vẫn cảm nhận được một chút gì đó từ thế giới bên ngoài.”

Tô Nặc sững sờ, ánh mắt lập tức nhìn về phía Viên Giản Ý.

“Công nghệ hiện nay vẫn còn lạc hậu, không thể nắm bắt toàn diện hoạt động của não bộ. Máy móc không phát hiện ra, không có nghĩa là nó không tồn tại.” Khoa Ôn lẩm bẩm, “Trước đây tôi còn nghĩ không còn hy vọng, nhưng giờ thì khả năng tỉnh lại là rất cao…”

Tô Nặc biết rõ Viên Giản Ý sẽ tỉnh lại, nhưng không ngờ anh ấy có thể vẫn luôn có ý thức.

Sau khi bác sĩ Khoa rời đi, dì Huyên thở dài: “Vừa rồi ở phòng bệnh, Tinh Chủ không hề hỏi han tình trạng của Ý thiếu gia lấy một câu, cứ thế rời đi, chẳng lẽ thật sự muốn bỏ mặc việc chữa trị sao?”

“Nhỏ tiếng thôi! Lúc nãy bác sĩ Khoa bảo, Ý thiếu gia có thể nghe thấy những gì chúng ta nói đấy!”

Dì Huyên giật mình bịt miệng lại.

**

Khi trong phòng bệnh chỉ còn lại một mình Tô Nặc, cậu ngồi xuống bên giường, lặng lẽ nhìn Viên Giản Ý.

Bất chợt, ký ức về lần đầu gặp nhau ùa về.

Khi đó, Tô Nặc mới đến nhà họ Viên chưa được bao lâu, luôn ghi nhớ lời dặn của Thẩm Miểu và quản gia cũ phải tránh xa Viên Nghiêu. Nhưng rồi trong lúc tưới cây ở nhà kính, cậu vô tình để nước tràn ra sàn, khiến Viên Nghiêu đi ngang bị ướt chân.

Cậu bị vệ sĩ của Viên Nghiêu ép quỳ gối nhận lỗi.

Đúng lúc ấy, cánh cửa sổ tầng hai đối diện nhà kính, vốn luôn đóng kín, bất ngờ mở ra với tiếng “kẹt” khẽ vang, rồi một giọng nói lười nhác vang xuống từ trên cao:

“Tiểu thợ hoa, hôm nay sao chưa mang hoa lên vậy?”

Quản gia từng dặn Tô Nặc mỗi sáng sớm phải đem một bó bách hợp trắng tươi đến trước cửa phòng Ý thiếu gia. Cậu đã giao hoa suốt hơn mười ngày, nhưng cánh cửa kia chưa từng mở.

Lần đó là lần đầu tiên cậu nhìn thấy Viên Giản Ý.

Ánh nắng hè dường như ngay tức khắc được nhuộm thành sắc màu rực rỡ kỳ ảo, thế giới trước mắt như bước vào giấc mộng lấp lánh.

Ngày hôm đó, chính Viên Giản Ý ra tay giúp cậu thoát khỏi khó xử.

Sau đó, Tô Nặc chọn bó bách hợp nở đẹp nhất trong vườn, mang lên tầng hai.

Và hôm ấy, cửa phòng lần đầu tiên được mở ra từ bên trong.

Viên Giản Ý mặc áo ngủ trắng mềm mại, ánh mắt dịu dàng còn vương nét ngái ngủ, lững thững bước đến trước mặt Tô Nặc. Anh còn cao hơn cả một beta như cậu.

“Cảm ơn.”

Anh đón lấy bó hoa từ tay Tô Nặc, xoay người quay vào phòng.

Còn Tô Nặc, đứng lặng ngoài cửa, tim đập thình thịch.

Ký ức dần tan rã, kéo Tô Nặc về lại thực tại.

“Tôi từng nghĩ, có thể là vì anh rơi vào hôn mê, không biết bản chất của Từ Ngao thế nào nên sau này mới đối xử với tôi như vậy. Hóa ra anh vẫn luôn có ý thức…”

Tô Nặc bất chợt khẽ cười. Cậu nhận ra, biết được sự thật này không khiến cậu thấy buồn hay tủi thân, mọi chuyện liên quan đến Viên Giản Ý dường như đã không còn lay động được tâm cậu nữa.

Nghĩ đến thái độ lạnh nhạt và bài xích của Viên Giản Ý sau khi tỉnh lại ở kiếp trước, Tô Nặc đứng lên, chủ động kéo giãn khoảng cách giữa hai người.

“Anh không thích bị tôi chạm vào. Thời gian qua, tôi vẫn luôn là người đút ăn, xoa bóp cho anh, chắc chắn anh đã rất khó chịu. Về sau, việc đó tôi sẽ giao cho dì Huyên và dì Đồng. Tôi sẽ không lại gần anh nữa.”

Nói xong, cậu quay lưng rời đi. Tiếng bước chân xa dần, từng chút một.

Trên giường bệnh, linh hồn của người kia như bị giam hãm trong thân xác. Tất cả sự giãy giụa và gào thét đều trở nên vô thanh vô tức.

Một giọt nước mắt, lặng lẽ rơi xuống từ khóe mắt.

Hết chương 07

Bình Luận (0)
Comment