Alpha Đỉnh Cấp Lại Vểnh Môi Rồi

Chương 68

Chương 05

Tác giả: Phi Thanh Súc Thì | Editor: Chan

Đầu ngón tay của đối phương rất thô ráp, dán vào má cậu rồi trườn đi như rắn, đang chuẩn bị di chuyển xuống dưới, Tô Nặc lập tức giữ chặt lấy bàn tay đó, ánh mắt cũng dần dần rõ ràng trong bóng tối.

“Lục Ngộ…”

Người đang ở ngay trước mặt, gần trong gang tấc với cậu, chính là Lục Ngộ.

Không, là Lục Ngộ trong một trạng thái rất bất thường.

Ánh mắt của Lục Ngộ tối đen như mực, như thể đang kìm nén một ngọn lửa dữ dội. Tiếng thở dồn dập, làn da lộ ra nơi thái dương và cổ nổi rõ các mạch máu xanh, vô cùng rõ rệt.

Lúc này, một bóng người màu xanh lục hiện lên giữa không trung. Đối phương mang một đôi cánh khổng lồ, trông như một thiên sứ sa ngã trong thần thoại phương Tây.

Chính là dị thú thần bí được ghi lại trong quá trình theo dõi.

Tấm ảnh chụp lại rất mờ, chỉ có thể nhận ra hình dáng của nó. Nhưng khi nhìn thấy tận mắt, lại phát hiện thân thể của nó được cấu tạo từ vô số côn trùng xanh nhỏ li ti.

Nói cách khác, những con côn trùng nhỏ vừa rồi đều là một phần cơ thể của dị thú.

Tô Nặc sững người.

Nó vẫy nhẹ đôi cánh, giọng nói như mang theo âm thanh máy móc, lượn vòng trên không trung: “Phấn mật của ta có khả năng gây ảo giác, nó có thể khuếch đại h*m m**n nguyên thủy nhất trong lòng tất cả các loài sinh vật. À, với những kẻ có ý chí càng mạnh mẽ thì hiệu quả càng tốt.”

Nó bất chợt khép cánh lại, che đi gương mặt, phát ra một tràng cười quái dị: “Không ngờ, loài người các ngươi đều giống nhau, h*m m**n nguyên thủy nhất đều là giao phối.”

Tô Nặc: “…”

Tô Nặc định giải thích với dị thú rằng nhóm họ không có ác ý. Nhưng đối phương đã biến mất.

Một câu nói vang vọng trong không trung: “Hãy tận hưởng giấc mộng này cho thật tốt.”

Mộng?

Đây là giấc mơ của mình sao?

Lục Ngộ trước mắt là do mình tưởng tượng ra?

Tô Nặc nghĩ đến đây, sắc mặt trở nên lúng túng.

Ngẩng đầu nhìn Lục Ngộ, rõ ràng anh cũng đang nhìn cậu, nhưng ánh mắt lại mơ hồ, không thể tập trung, như thể đang bị thứ gì đó điều khiển.

Không ngờ mình lại mơ thấy chuyện như vậy…

“Lục Ngộ… Lục Ngộ…”

Cậu cố gắng gọi tên đối phương, nhưng người kia không đáp lại, mà đột nhiên cúi đầu, chiếm lấy đôi môi của cậu.

Hơi thở và xúc cảm vô cùng chân thực.

Tim Tô Nặc như khựng lại một nhịp, bên tai vang lên âm thanh xào xạc.

“Tô Nặc… đi với anh, được không?”

Cánh cửa đã phủ bụi từ lâu trong ký ức bỗng chốc mở tung ra theo câu nói đó, vô số hồi ức cuồn cuộn tràn về.

Những ngày tháng ở khu hạ thành, những ngày tháng có liên quan đến Lục Ngộ…

Ký ức dày đặc như từng lớp vải lụa, phủ lên người cậu, khiến cậu có cảm giác nghẹt thở, không sao thở nổi.

Lục Ngộ lại hỏi một lần nữa: “Đi với anh, được không?”

Cậu khẽ lẩm bẩm: “Được…”

Cuối cùng cũng đáp lại câu nói ấy, nước mắt từ từ rơi xuống.

“Được. Lục Ngộ, em muốn đi với anh.”

Thì ra đây chính là khát vọng nguyên thủy, mãnh liệt nhất trong lòng cậu.

Nụ hôn của Lục Ngộ dày đặc phủ xuống, pheromone cường liệt bao bọc lấy cậu.

Lúc này trong đầu cậu hoàn toàn hỗn loạn, khát vọng nguyên thủy chiếm lấy lý trí, khiến cậu không tự chủ mà ôm chầm lấy Lục Ngộ.

**

Còn ở một nơi khác, trong thế giới thực.

Con dị thú màu xanh lục bị Lục Ngộ trói lại, buộc vào một thân cây.

Gần đó, đám vệ sĩ đã sớm ngã gục, bất tỉnh nhân sự.

Còn Tô Nặc thì nằm trên mặt đất, th* d*c, chìm sâu trong ảo giác, không thể tự thoát ra.

Lục Ngộ cầm súng, dí thẳng vào đầu dị thú: “Làm sao để xóa bỏ ảo giác?”

“Nửa giờ sau, phấn mật sẽ tan đi, ảo giác cũng tự nhiên biến mất.”

Lục Ngộ siết cò súng.

“Tôi nói thật mà! Tôi lừa anh làm gì chứ!”

“Vậy tại sao chỉ có Tô Nặc rơi vào ảo giác? Đừng có giở trò với tôi!”

“Tôi thật sự không nói dối. Bạn của anh là vì chấp niệm quá sâu nên mới bị rơi vào ảo giác. Còn đám vệ sĩ kia thì đơn giản là không chịu nổi sức mạnh của phấn mật nên mới ngất đi. Còn anh…” Dị thú hoang mang nhìn Lục Ngộ “Trừ phi anh không phải là sinh vật thuộc về thế giới này, bằng không sao anh lại không bị ảnh hưởng bởi phấn mật?”

Phấn mật không chỉ tạo ra ảo giác thông qua khứu giác, mà còn thông qua thị giác.

Nên ngay từ lúc họ nhìn thấy những con côn trùng nhỏ kia, cả nhóm đã bắt đầu rơi vào ảo giác rồi.

Thế nhưng Lục Ngộ từ đầu đến cuối lại hoàn toàn không bị ảnh hưởng.

Thật sự quá kỳ lạ.

Lục Ngộ nghe vậy, không lên tiếng.

Anh quả thật không phải sinh vật của thế giới này, anh chỉ là một linh hồn cô độc.

Sau lưng, giọng của Tô Nặc bất ngờ vang lên: “Được. Lục Ngộ, em muốn đi với anh.”

Lục Ngộ lập tức khựng người.

Một lát sau, anh chậm rãi quay người lại, nhìn về phía Tô Nặc.

Thì ra đây chính là chấp niệm sâu sắc nhất của Tô Nặc.

Những điều tiếc nuối trong quá khứ, hóa ra vẫn luôn ở lại trong tim Tô Nặc.

Trái tim Lục Ngộ bỗng dâng lên một cảm giác nghẹn ngào, như thể bị lấp đầy bởi muôn vàn cảm xúc.

Anh ôm chặt lấy Tô Nặc, cảm nhận được cậu đang khóc.

Anh vừa định nói gì đó, nhưng một giọt nước mắt cũng từ khóe mắt mình rơi xuống.

“Tô Nặc…”

Bỗng nhiên, anh hiểu được ý nghĩa sự tồn tại của linh hồn cô độc này, chính là để bù đắp cho điều nuối tiếc giữa họ.

**

Tô Nặc đã có một giấc mộng rất dài.

Cậu đồng ý rời khỏi hạ thành cùng Lục Ngộ, hai người xây dựng một gia đình mới.

Thời gian trong giấc mơ ấy như nhảy cóc, hỗn loạn, là một chuỗi hình ảnh phi logic ghép lại thành khát vọng sâu nhất trong tâm trí cậu.

Khi tỉnh lại, cảm giác đau đớn gần như xé rách da đầu.

Cậu ôm đầu, đau đến mức bật ra một tiếng rên.

Bên cạnh vang lên giọng của Lục Ngộ: “Tô Nặc, em sao rồi? Đau đầu à?”

Tô Nặc nhìn Lục Ngộ, rồi lại nhìn xung quanh, phát hiện mình đã ở trong bệnh viện.

Cậu vội hỏi: “Mọi người không sao chứ?”

“Không sao cả.”

“Dị thú bị bắt rồi chứ?”

“Ừm, bắt được rồi.” Lục Ngộ khẽ bật cười “Đừng lo nghĩ nhiều, giờ chỉ còn mỗi em là người cuối cùng tỉnh lại thôi.”

Tô Nặc nhớ lại những chuyện xảy ra trong ảo cảnh, khuôn mặt bỗng chốc hiện lên chút lúng túng.

Cậu nhìn Lục Ngộ, dò hỏi: “Lúc đó, mọi người đều rơi vào ảo giác sao?”

“Không. Đám vệ sĩ thì ngất xỉu ngay lập tức.”

“Ồ, còn anh?”

Lục Ngộ nhìn vào ánh mắt của Tô Nặc, khóe môi khẽ động: “Cũng rơi vào.”

Tô Nặc khẽ thở phào một hơi: “Vậy sau đó bắt dị thú thế nào?”

“Con dị thú đó không có sức tấn công, tính tình cũng không xấu. Thấy chúng ta đều ngất xỉu, nó liền muốn bỏ chạy. Nhưng chưa chạy được bao lâu thì anh đã tỉnh lại và bắt được nó.”

Lúc đó dị thú tưởng rằng bọn họ đều bất tỉnh, liền vỗ cánh hạ xuống, lượn lờ giữa hai người, miệng còn buông lời chế giễu.

Ngay khi nó vươn tay định chạm vào Tô Nặc, Lục Ngộ đột nhiên nắm chặt lấy nó. Thân thể nó lập tức hóa thành một bầy côn trùng nhỏ, định tẩu thoát. Nhưng Lục Ngộ đã sớm nhìn thấu, trong bầy côn trùng đó, chỉ có một con là bản thể thật sự. Con đó to hơn những con còn lại, màu sắc cũng đậm hơn.

Anh trực tiếp bắt lấy con đó, sau khi trói được bản thể, những con còn lại cũng không thể chạy thoát. Dị thú buộc phải giữ nguyên hình dạng “thiên sứ”.

Tô Nặc không nhịn được mà ôm lấy Lục Ngộ, khen ngợi nói: “Em biết mà, chỉ cần có anh ở đây, em chẳng cần phải sợ gì cả.”

Có lẽ vì quá vui mừng, giọng nói mang theo chút làm nũng dịu dàng.

Nếu chỉ có một mình Tô Nặc, cậu chắc chắn sẽ không đến hành tinh lạ này, càng không dám đi mạo hiểm.

Nhưng chỉ cần có Lục Ngộ ở bên, chỉ cần anh nói ok, thì cậu sẽ cảm thấy vô cùng an tâm.

Lục Ngộ không nói gì, chỉ lặng lẽ ôm lấy cậu.

Tô Nặc dựa vào vòng tay anh, trong lòng nghĩ, chuyến trăng mật này thật không ngờ lại có nhiều điều thu hoạch, gặp lại Lục Ngộ của kiếp trước, lại còn bắt được một con dị thú.

Cậu ngẩng đầu lên, đang định bàn bạc với Lục Ngộ về việc trở về, nhưng khi ánh mắt chạm vào anh, lời nói liền dừng lại.

Cậu nhìn vào mắt Lục Ngộ, chậm rãi ngồi thẳng người lại từ trong lòng anh.

Cậu vẫn giữ biểu cảm bình thường, bình tĩnh hỏi: “Anh ấy đi rồi sao?”

Lục Ngộ gật đầu: “Ừm.”

“Đi….Khi nào đi?”

“Sau khi đến bệnh viện và xác nhận em an toàn.”

Tuy trên mặt Tô Nặc không biểu lộ gì rõ ràng, nhưng Lục Ngộ vẫn nhận ra được sự thất vọng ẩn giấu trong lòng cậu.

Trong khu rừng, Lục Ngộ đã đứng từ góc nhìn của người thứ ba, chứng kiến chấp niệm và tiếc nuối giữa Tô Nặc và Lục Ngộ kiếp trước, thấy được hình ảnh hai người yêu nhau sâu đậm. Trong lòng anh vừa chua xót lại vừa ghen tuông.

Nhưng anh cũng hiểu mình không thể vô lý mà ghen tuông quá mức, dù gì, đối phương cũng là chính anh của kiếp trước.

Từ một góc độ nào đó, chính anh cũng được hưởng ké từ ánh sáng kiếp trước ấy mới có thể gặp được Tô Nặc tốt đẹp như vậy.

Lục Ngộ quay đầu đi, điều chỉnh lại cảm xúc, rồi nói tiếp: “Hắn sắp rời đi mãi mãi…”

Sau khi biết được chấp niệm của Tô Nặc, linh hồn kia bắt đầu yếu dần, từ từ mất đi quyền kiểm soát cơ thể. Có lẽ sự chấp niệm của linh hồn lang thang ấy chính là việc chưa thể đưa Tô Nặc rời khỏi khu hạ thành, cho nên mới hiện thân.

Khi nghe Tô Nặc đồng ý rời đi, chấp niệm tan biến.

Môi Tô Nặc trắng bệch, cặp môi khẽ mấp máy hai lần không thành tiếng: “Vậy, anh ấy bây giờ còn ở đây không?”

“Ừm.” Lục Ngộ trầm mặc một lát, lại nói: “Giữa hai người có lẽ nên có một lời tạm biệt.”

Vừa dứt lời, ánh mắt của Lục Ngộ dần thay đổi.

Tô Nặc lặng lẽ nhìn, tầm mắt dần nhòe đi, cúi đầu định lau nước mắt thì một đôi tay đã đưa tới, thay cậu lau đi những giọt lệ.

Cậu ngẩng đầu, ngẩn người nhìn người trước mặt.

Lục Ngộ mỉm cười: “Đừng khóc, nên vui mới đúng.”

Đúng vậy, đáng lý ra phải vui vẻ.

Dù sao thì đây cũng là do ông trời thương xót, để họ vượt qua không gian và thời gian, một lần nữa gặp lại nhau.

Tô Nặc nhìn anh, chậm rãi nói: “Ngần ấy năm qua, em thường xuyên tỉnh giấc từ trong giấc mơ…”

Hơi thở ngừng lại một giây, Tô Nặc mới lấy hết can đảm, lần này cuối cùng cũng có thể nói hết những lời chưa kịp nói ở kiếp trước.

“Em hối hận vì đã không sớm rời đi cùng anh, hối hận vì đã không nói rằng em cũng thích anh. Em chưa từng ghét bỏ anh, là em tự ti, không dám tin rằng anh sẽ thích em, nên mới dùng lớp vỏ lạnh lùng để bao bọc bản thân, không cho anh đến gần. Nhưng từ những điều nhỏ nhặt khi ở bên nhau, em đã thích anh từ lâu rồi. Em biết anh không hề giống như truyền thông nói, anh là một người rất có trách nhiệm, rất tốt bụng, rất có chính kiến. Và em thật sự… thật sự… rất thích anh…”

Có rất nhiều cảm xúc, ngay khi trải qua đã cảm thấy rất quý giá, thế nhưng chỉ đến khi đánh mất rồi, mới chậm rãi nhận ra rằng nó còn quý giá hơn mình từng nghĩ.

Quý giá đến mức cần cả đời để tưởng niệm.

“Anh biết.” Lục Ngộ ôm lấy cậu, giọng nói rất khẽ, có lẽ là vì chấp niệm ấy đang dần tan biến.

“Khi bị vùi trong biển lửa, anh đã nghĩ, Tô Nặc phải làm sao bây giờ? Tô Nặc vẫn đang chờ mình quay về. Bây giờ nhìn thấy em sống tốt như vậy, anh thật sự rất vui.”

Tô Nặc nghe đến đây, tim không khỏi quặn đau.

Thì ra trong giây phút cuối đời, Lục Ngộ cũng nghĩ đến cậu… Thật trùng hợp, cậu cũng vậy.

Tô Nặc như chợt nhớ ra điều gì, ngẩng đầu nhìn anh: “Em vẫn chưa biết, anh bắt đầu thích em từ khi nào?” Chuyện này, từ sau khi sống lại, vẫn luôn như một bí mật làm day dứt trong lòng cậu.

Thích từ khi nào?

Lục Ngộ nhớ lại quá khứ, rõ ràng là chuyện đã qua từ rất lâu, thế nhưng lạ kỳ thay, những chuyện liên quan đến Tô Nặc, anh vẫn nhớ rõ từng chi tiết.

Lần đầu tiên anh gặp Tô Nặc là ở yến tiệc tại Nguyên Cung.

Viên Nghiêu lấy tuyến thể của anh ra làm trò cười, mỉa mai anh, rồi tiện tay kéo một người beta ra để nhục mạ anh.

Người beta đó chính là Tô Nặc.

Tô Nặc bị đẩy bất ngờ vào lòng anh, hoảng hốt đến mức không kịp phản ứng.

Lục Ngộ nhìn vào ánh mắt cậu, trong lòng chợt khẽ rung động.

Lúc đó còn nghĩ, chắc chỉ đơn giản là thấy beta này quá xinh đẹp, nên mới dao động một chút thôi.

Lần thứ hai gặp Tô Nặc là ở chợ đen, khi cậu tìm đến anh, nhờ anh giúp tìm một loại chất bí ẩn có tác dụng k*ch th*ch não bộ trên một hành tinh khác.

Hành tinh đó là một hành tinh hoang, thường xuyên có sự xuất hiện của trùng tộc.

Anh từ chối, nhưng lại không thể làm gì với sự bướng bỉnh của Tô Nặc, đành đưa cho cậu một tấm bản đồ.

Ban đầu còn nghĩ, lời tốt cũng không cản nổi người muốn chết.

Nhưng sau đó, Lục Ngộ nhận được tin từ trạm theo dõi, nói rằng đã phát hiện dấu vết của trùng tộc trên hành tinh hoang đó, anh lập tức cảm thấy bất an, không thể tập trung vào công việc.

Đành phải tìm cho mình một cái cớ, rằng bản đồ là anh đưa, mà anh lại đúng lúc đang làm nhiệm vụ gần đó, vậy thì tiện thể đi xem thử cũng được.

Và chính cái tiện thể đó, đã khiến anh cứu được Tô Nặc từ trong miệng của đám trùng tộc đó.

Cũng vì thế mà bị thương.

Do lý do bảo mật, anh không để lộ thân phận thật.

Trên đường về, anh và Tô Nặc ngồi cùng một khoang trên xe điện liên hành tinh, cùng một hàng ghế.

Lúc ấy anh đeo mặt nạ, Tô Nặc không nhận ra.

Có thể là do mất máu quá nhiều, khi ấy đầu anh chợt choáng váng, rồi ngã gục xuống khỏi ghế.

Lúc tỉnh lại, hình ảnh đầu tiên anh nhìn thấy là ánh mắt hoang mang như nai con của Tô Nặc.

Tô Nặc đang đổ thứ gì đó vào miệng anh.

Là nước trái cây ngọt đến lịm người.

Tô Nặc tưởng anh bị hạ đường huyết nên ngất xỉu.

Anh nhìn dáng vẻ hoảng hốt, cau mày của Tô Nặc, trong lòng lại thấy buồn cười.

Beta này cũng đáng yêu phết.

Dù có hơi ngốc một chút.

Sau khi trở về căn cứ Hydra, chuyện anh một mình đến hành tinh hoang, từ tay trùng tộc cứu được một beta đã bị người trong tổ chức biết được.

Đặc biệt là bị Giả Tự biết.

Giả Tự cứ khăng khăng nói anh có gì đó kỳ lạ, nhất định là thích beta đó nên mới mất lý trí như vậy.

Lục Ngộ không để tâm.

Chỉ là chính anh cũng không ngờ, sau đó thật sự thường xuyên nhớ đến Tô Nặc.

Cũng hay nghĩ, nếu hôm đó anh không tỉnh lại, cứ tiếp tục hôn mê, thì với tình hình lúc đó, Tô Nặc chắc chắn sẽ làm hô hấp nhân tạo cho anh.

Chỉ tiếc là, anh tỉnh hơi sớm.

Hồi tưởng lại những chuyện đã qua, trái tim Lục Ngộ dần trở nên mềm mại.

Anh ghé sát vào tai Tô Nặc, khẽ thì thầm đáp: “Ngay từ ánh nhìn đầu tiên.”

Yêu từ cái nhìn đầu tiên là một điều vừa khó tin, lại vừa tầm thường đến mức sáo mòn.

Thế nhưng, trên thực tế, ngay khi anh nhìn thấy Tô Nặc lần đầu tiên, anh đã cảm nhận được sợi dây định mệnh, sợi dây liên kết vô hình ấy khiến trai tim anh không kìm được mà rung động.

Sau đó, dưới sự dẫn dắt của định mệnh, giữa họ ngày càng nhiều ràng buộc, cuối cùng trở thành người không thể thay thế trong cuộc đời nhau.

Tô Nặc ôm chặt lấy lưng anh, âm thầm rơi lệ trong vòng tay anh, không nói thêm lời nào.

Trong khoảnh khắc này, cậu chỉ muốn lặng lẽ ôm lấy anh.

Lần cuối cùng cảm nhận nhịp tim của anh.

Ánh hoàng hôn ngoài cửa sổ dần buông xuống, phòng bệnh chìm vào một khoảng tối tĩnh mịch.

Một lúc lâu sau, Lục Ngộ khẽ cử động, nhẹ nhàng vỗ lưng Tô Nặc.

Động tác ấy như một tín hiệu vô thanh, lặng lẽ nói với Tô Nặc rằng người ấy đã rời đi rồi.

Tô Nặc mở mắt, từ trong vòng tay Lục Ngộ ngồi dậy.

Trong bóng tối, họ chỉ còn thấy được bóng dáng lờ mờ của nhau.

Lục Ngộ nói: “Em nghỉ ngơi trước đi, anh đi chuẩn bị việc về ngày mai.”

Tô Nặc lắc đầu: “Không sao đâu, em không cần nghỉ. Đừng vì em mà lỡ việc, tối nay mình về luôn đi.”

“Em… thật sự ổn chứ?”

“Vâng.” Tô Nặc khẽ đáp.

Sinh ly tử biệt, cậu đã từng trải qua một lần rồi.

Lần này, không còn quá đau lòng nữa, thậm chí còn có phần buông xuống được.

Cậu nghĩ, có lẽ Lục Ngộ kiếp trước cũng giống như cậu lúc này, đã buông bỏ rồi.

Lục Ngộ tìm cho Tô Nặc một bộ quần áo sạch sẽ.

Khi Tô Nặc thay đồ, Lục Ngộ vô tình liếc nhìn lưng cậu, nét mặt lập tức cứng đờ.

Chỉ thấy bên dưới vết hôn hình chữ cút, lại có thêm một dấu hôn nữa là chữ được.

Dấu bầm hình chữ được kia, ít nhất một nửa nằm đúng ở chỗ ấy ấy của Tô Nặc.

Cái đó có từ khi nào?

Lục Ngộ lập tức nhớ lại lúc trong khu rừng, họ gặp dị thú, rồi bị loại phấn mật kia làm cho ngất xỉu.

Lục Ngộ của kiếp này ngất đi, còn Lục Ngộ kiếp trước thì không sao, nghĩ đến đây, anh lập tức hiểu ra là trong khoảng thời gian đó, tên kia cố ý để trả thù, cố ý để lại trên người Tô Nặc…

Ngoài vết hôn?

Còn có gì nữa không?

Trong khu rừng đó, giữa Tô Nặc và linh hồn ấy, rốt cuộc có chuyện gì đã xảy ra…

Tim Lục Ngộ đập lỡ một nhịp. Ban đầu anh còn có chút thương cảm cho linh hồn kia, nhưng đến giờ, tất cả thương cảm lập tức hóa thành tức giận.

Trên đời này sao lại có người vô sỉ đến vậy!

Ngay cả khoảnh khắc cuối cùng còn phải cắm sừng anh một nhát! Còn cố ý chơi anh một vố!

Nhưng mà, nghĩ lại thì, cái hành vi đê tiện này, đúng là cũng hợp với tính cách của hắn.

Trên đường trở về, Tô Nặc ngủ thiếp đi.

**

Đến khi tỉnh lại, họ đã quay về Đế Quốc.

Hoàng hôn buông xuống, hành lang sáng rực ánh đèn.

Vừa bước xuống khỏi thang phi thuyền, một bóng người lập tức lao đến, nhìn cậu bên trái một cái, bên phải một cái, xác nhận không sao xong liền kéo cậu ra phía sau che chở, giống hệt một con gà mẹ bảo vệ con.

Thẩm Miểu nhìn Lục Ngộ vừa bước xuống với ánh mắt cảnh giác: “Nặc Nặc, cậu không sao chứ?”

Tô Nặc mỉm cười: “Tớ thì có thể có chuyện gì?”

“Anh ta không bắt nạt cậu chứ?”

“Không.” Tô Nặc nhìn khuôn mặt lạnh lùng của cậu bạn, hỏi lại: “Sao vậy?”

Thẩm Miểu hạ thấp giọng, một lần nữa xác nhận: “Thật sự là anh ta không bắt nạt cậu chứ?”

Trước đó khi Thẩm Miểu gọi liên lạc video với Tô Nặc, còn chưa kịp nói được mấy câu, Tô Nặc đã cúp máy. Hai mắt đỏ hoe, trông như vừa bị ức h**p vậy.

Cậu ta còn tưởng Tô Nặc bị bắt nạt, thậm chí còn lo sợ cậu đã bị bạo hành gia đình.

Tô Nặc nhận ra không biết Thẩm Miểu đã hiểu nhầm kiểu gì, trong lòng vừa buồn cười vừa bất lực, đưa tay xoa xoa đầu Thẩm Miểu: “Tớ thật sự không sao.”

“Này, dọc đường tớ còn gặp rất nhiều loài hoa cỏ kỳ lạ, thậm chí còn bắt được một con dị thú nữa.” Tô Nặc vừa khoác vai Thẩm Miểu, vừa đi vừa kể cho cậu nghe những chuyện kỳ lạ xảy ra trên chuyến hành trình.

Phía sau, Lục Ngộ bị liếc một cái, trên mặt đầy vẻ khó hiểu, ánh mắt dừng lại ở tay Tô Nặc đang khoác lên vai Thẩm Miểu.

Sắc mặt tối tăm.

Ngày nào cũng ghen tuông.

Giống y như một đĩa bánh bao chua.

**

Lúc này, ở một nơi khác.

Con dị thú bị đưa vào một phòng trẻ em.

Nó lo lắng không yên, nhìn trái nhìn phải, thấy những người canh giữ xung quanh không có ác ý mới lấy hết can đảm bước tới bên chiếc nôi.

Trong nôi, dường như cảm nhận được điều gì đó, Tiểu Sở Lê rút ngón tay ra khỏi miệng, mở to đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm con dị thú.

Dị thú gần như ngay lập tức ngửi ra dòng máu khác biệt chảy trong người Sở Lê.

“Là tiểu vương tử sao?”

Không lâu trước đây, dị thú tộc đã xảy ra biến loạn, cả hành tinh bị đóng băng, biến mất khỏi dải ngân hà.

Chỉ còn một số ít tộc nhân sống sót đang lưu lạc ngoài hành tinh, không thể quay về hành tinh mẹ được nữa.

Không ngờ tiểu vương tử cũng lưu lạc bên ngoài.

Nó kích động đưa một ngón tay ra chạm đến gần gò má của Sở Lê.

Sở Lê khẽ kêu một tiếng, tay chân quơ loạn lên như muốn chạm vào ngón tay nó, nhưng cơ thể còn chưa phối hợp linh hoạt, ngọ nguậy mãi mới chạm được.

Trái tim dị thú mềm nhũn ra ngay lập tức.

“Đúng là tiểu vương tử rồi.”

Hơi thở mang huyết mạch cao quý ấy, không thể nhầm lẫn được.

Nghĩ đến đây, thân thể nó đột nhiên hóa thành vô số đốm sáng lấp lánh như côn trùng phát quang, tựa như dải ngân hà rơi xuống, bay lượn quanh Sở Lê.

Sở Lê thích thú vô cùng, cười khanh khách, tay nhỏ vung loạn muốn bắt lấy.

Hình ảnh trong căn phòng được truyền đến quang não của Tô Nặc.

Tô Nặc không ngờ hai đứa mới gặp nhau lần đầu mà đã thân thiết đến vậy.

Xem ra, quyết định đưa dị thú về để chăm sóc Tiểu Sở Lê quả thật không sai.

Lúc này, dị thú như cảm nhận được gì đó, ánh mắt xuyên qua ống kính camera, đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Tô Nặc, tức giận kêu ầm lên: “Nếu biết tiểu vương tử đang ở Trái Đất thì cần gì các người phải bắt tôi về? Tôi tự tìm đến rồi! Sao các người không nói rõ từ đầu hả?! Làm tôi suốt dọc đường lo lắng không yên! Tưởng các người bắt tôi về để ăn thịt tôi!”

Dị thú vừa nghiến răng nghiến lợi mắng, vừa không quên quay sang an ủi Tiểu Sở Lê, dịu giọng “meo meo” mấy tiếng.

Tiểu Sở Lê bị chọc cười, cười khúc khích.

Tô Nặc nhìn thấy cảnh đó liền yên tâm, tắt màn hình giám sát.

Đêm xuống, cậu có chút mất ngủ.

Có lẽ là vì trước đó ngủ quá nhiều trên phi thuyền.

Cậu trở mình mấy lần trên giường, sợ ảnh hưởng đến giấc ngủ của Lục Ngộ nên đành nhẹ nhàng xuống giường.

Tự mình rót một ly rượu vang đỏ, nghĩ rằng uống cho chóng mặt thì có thể dễ ngủ hơn.

Uống xong một ly, đầu đúng là hơi choáng, nhưng vẫn không buồn ngủ.

Cậu ngồi trên sàn dựa vào tường, qua cửa sổ thủy tinh nhìn ra cảnh đêm bên ngoài.

Thế giới rất yên tĩnh.

Không biết bao lâu sau, ở nơi xa, có một tia sáng lóe lên, âm thanh và màu sắc dường như được trả lại cho thế gian.

Cậu tựa người vào tường, đầu hơi cúi xuống, rồi cứ thế ngủ gật luôn trên sàn.

Lục Ngộ tỉnh dậy thấy cậu như vậy, liền bế cậu về giường.

Tô Nặc vươn tay ôm lấy eo anh, Lục Ngộ cũng không nhúc nhích nữa, tiếp tục nằm bên cạnh cậu ngủ tiếp.

Mơ màng trong lúc ngủ, Tô Nặc khẽ gọi tên anh: “Lục Ngộ.”

“Ừm, anh đây.”

Tô Nặc vùi sâu đầu vào trong lòng anh.

Lục Ngộ nhẹ nhàng vỗ lưng cậu, như đang kiên nhẫn dỗ dành một em bé sơ sinh.

Sự dịu dàng khi làn da kề sát nhau, cùng hơi thở hòa quyện, dần dần xua tan đi cái cảm giác trống rỗng và hư ảo trong lòng Tô Nặc.

Tô Nặc khẽ nói: “Cảm ơn anh.”

Lục Ngộ sững người một chút, sau khi phản ứng lại thì ôm cậu thật chặt.

Những điều không hoàn hảo và những tiếc nuối, cuối cùng, trong dòng chảy thời gian, lại trở thành một loại tròn đầy theo cách khác.

Hết Hai Lục Ngộ

Bình Luận (0)
Comment