Alpha Đỉnh Cấp Lại Vểnh Môi Rồi

Chương 69

Ngoại truyện nhỏ

Tác giả: Phi Thanh Súc Thì | Editor: Chan

Một ngày nọ, nhân lúc rảnh rỗi, Tô Nặc đến nhà Thẩm Miểu chơi.

Cậu vừa bước vào đã thấy nhà cửa được dọn dẹp sạch sẽ không tì vết, liền không kiềm được mà khen: “Sạch quá trời luôn, cảm giác góc nào cũng được lau kỹ càng hết. Miểu Miểu, chắc cậu mất không ít thời gian hén?”

“Không, không đâu.” Thẩm Miểu cười gượng, nói dối cho qua. Nhân lúc Tô Nặc không chú ý, cậu vội vàng vẫy tay về phía một góc trần nhà, ra hiệu cho con trùng kia mau chạy trốn.

Con trùng vừa định trườn qua khe cửa để thoát thân, thì đúng lúc một cơn gió thổi tới làm cánh cửa đóng sập lại, kẹp trúng một cái râu của nó.

Nó đau đến mức cả thân thể cong lại, vặn vẹo trông méo mó vô cùng.

Tô Nặc khẽ ngửi ngửi không khí: “Sao tự nhiên thấy mùi… lạ lạ nhỉ, không khí hình như không được tươi mới cho lắm…”

Thẩm Miểu lập tức lấy chai xịt thanh lọc không khí, nhắm ngay mũi Tô Nặc mà xịt lấy xịt để.

Phương Chử: “……”

“Có lẽ là chỗ này thông gió không tốt lắm, thời gian tới tớ tính chuyển nhà.” Chỗ này ở giữa trung tâm, người qua người lại quá nhiều, trùng tộc khó đến.

Tô Nặc giả vờ muốn ngồi xuống: “Cậu định chuyển đi đâu?”

Sợ cậu phát hiện ra con trùng, Thẩm Miểu vội vàng khoác tay ôm lấy vai cậu, kéo ra ngoài: “Ra ngoài hít chút gió đi, giờ là hoàng hôn, gió đêm mát lắm.”

Thế nhưng hai người mới đi được mấy bước thì sau lưng lại vang lên một tiếng hắt xì hơi. Thẩm Miểu vội vàng che miệng, bắt nhịp giả vờ hắt hơi, định che giấu âm thanh dị ứng vừa rồi của con trùng trên trần nhà.

Tô Nặc mỉm cười: “Miểu Miểu hắt xì chuyên nghiệp thật, còn có nhạc nền phối theo nữa.”

Thẩm Miểu: “…”

Tô Nặc ngẩng đầu nhìn lên trần nhà, nơi Đậu Đậu đang cố gắng cuộn tròn thân mình lại, nhưng thân hình to lớn vẫn rất dễ nhận ra.

“Không định giới thiệu chút à?” Tô Nặc nói.

Thật ra, ngay khi vừa bước vào phòng, Tô Nặc đã nhìn thấy Đậu Đậu đang trốn trên trần nhà dưới ánh sáng.

Không ngờ nó gan to đến mức dám mò đến tận Đế Quốc.

Biết mình đã bị phát hiện, Đậu Đậu cũng không giả vờ nữa, bộp một tiếng nhảy xuống đất như một đứa trẻ, chìa cái râu vừa bị kẹp ra, dúi vào lòng Thẩm Miểu, tỏ ý muốn được dỗ dành.

Thẩm Miểu không nhúc nhích, vẻ mặt xấu hổ, ánh mắt trốn tránh nhìn sang Tô Nặc.

Tô Nặc thì cạn lời.

Nhìn tình hình này, xem ra “hai ba con” họ sống với nhau cũng khá tốt.

Thấy Thẩm Miểu không an ủi mình, Đậu Đậu tức giận đến mức run rẩy trên mặt đất, giống như một tiểu ác ma đang giận dỗi giậm chân.

Tô Nặc: “…”

Thẩm Miểu đành phải xoa xoa cái xúc tu nhỏ kia: “Để tôi thổi thổi cho nhé, Đậu Đậu không đau, không đau chút nào…”

Tô Nặc quay đầu đi, không dám nhìn tiếp nữa.

Không ngờ tân Trùng Vương lại chỉ là một đứa trẻ ngốc ba trăm cân trong mắt Thẩm Miểu.

Đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn.

Trước khi rời đi, Tô Nặc hỏi cậu: “Cậu nghĩ kỹ rồi chứ? Muốn nuôi nó như con?”

Thẩm Miểu gật đầu: “Đậu Đậu không có ác ý, hơn nữa tớ nghĩ, nếu có tớ dẫn dắt, nó sẽ trở nên hiểu chuyện hơn. Có lẽ đối với Đế quốc và Trùng tộc đó là một chuyện tốt.”

Tô Nặc khẽ cười: “Còn nhớ ai trước đây từng nói ghét trẻ con nhất không?”

Thẩm Miểu yếu ớt biện bạch: “Nó là con trùng nhỏ mà.”

“…Được rồi.”

Đậu Đậu thật sự rất thích Thẩm Miểu. Để được cậu ấy chấp nhận, một Trùng Vương không ngại đường xa vạn dặm chạy đến đây, giúp Thẩm Miểu dọn dẹp phòng.

Bốn cái chân, hai cái xúc tu.

Tạm coi như là sáu cái tay làm việc cùng lúc.

Chớp mắt, căn phòng đã được dọn dẹp sạch sẽ từ trong ra ngoài.

Tô Nặc quay người định rời đi, đúng lúc đó, Đậu Đậu đưa ra một cái xúc tu, nhẹ nhàng chạm vào bụng dưới của cậu.

Như thể đang nhắc nhở điều gì đó.

Tô Nặc sờ vào chỗ vừa bị chạm, còn tưởng rằng nó đang chào mình nên cũng không để tâm. Chỉ nhẹ nhàng vuốt xúc tu của nó như để đáp lại.

Đêm hôm đó, Tô Nặc đang ngủ nửa đêm thì đột nhiên tỉnh giấc.

Càng nghĩ càng thấy không ổn.

Cậu vội lấy que thử thai ra kiểm tra, rồi phát hiện trên đó hiện lên hai vạch.

Lục Ngộ đang mơ màng thì bị đẩy tỉnh dậy, định hỏi có chuyện gì thì vừa ngẩng đầu đã thấy hai vạch trên que thử thai, lập tức tỉnh táo hoàn toàn, ánh mắt tràn đầy vui sướng nhìn Tô Nặc.

Tô Nặc giơ que thử lên: “Thượng tướng Lục, anh chuẩn bị tinh thần chưa?”

Lục Ngộ gật đầu lia lịa, kích động đến mức bế bổng Tô Nặc lên, định ôm cậu xoay vòng vòng, nhưng nghĩ đến trong bụng còn có Tiểu Tô Nặc liền lập tức thận trọng đặt cậu xuống.

Sau đó quỳ trên giường, cúi người, áp tai vào bụng dưới của Tô Nặc, cố gắng nghe xem có gì không.

Tô Nặc cười đẩy anh ra: “Mới chỉ có thôi, làm gì mà nghe được gì chứ?”

“Vậy phải mấy tháng mới nghe được con nói chuyện?”

Tô Nặc dở khóc dở cười: “Khi còn trong bụng thì chắc chắn là không nghe được gì đâu.”

Lục Ngộ đang định hỏi vì sao thì đầu óc bỗng chốc tỉnh táo lại. Sau khi phản ứng kịp thì có chút ngượng ngùng.

Anh quá kích động, đến mức đầu óc như ngừng hoạt động trong giây lát.

“Nặc Nặc, vậy bây giờ chúng ta nên làm gì?”

“Bây giờ à… thì đi ngủ thôi.” Tô Nặc nghiêng người lại gần Lục Ngộ, nhéo nhéo má anh, “Ngủ ngon, Thượng tướng Lục.”

Lục Ngộ lúc này làm sao còn ngủ được nữa, nhưng Tô Nặc đã nói vậy rồi, anh chỉ đành mở to mắt, nằm xuống.

Cả người căng cứng, đến hơi thở cũng không dám thở mạnh, sợ chỉ cần hít thở hơi nặng một chút là sẽ làm Tô Nặc bên cạnh bị thương.

Một lúc lâu sau, Lục Ngộ mới dám nhẹ nhàng vươn tay, ôm lấy eo của Tô Nặc.

Tim anh vẫn chưa bình tĩnh lại, từng nhịp từng nhịp như trống đánh vang trong màn đêm tĩnh lặng.

Yết hầu khẽ trượt lên xuống, anh cẩn thận mở lời: “Nặc Nặc, em đã chuẩn bị sẵn sàng chưa?” Đứa bé này đến quá bất ngờ.

Anh rất vui, nhưng anh không biết tâm trạng của Tô Nặc, người sẽ phải gánh vác phần lớn trách nhiệm sinh nở, sẽ như thế nào.

Tô Nặc ngáp một cái, lười biếng đáp: “Em chỉ hy vọng sau khi nó sinh ra, cũng có sáu cái tay… à không, cũng rất thích sạch sẽ…”

Lục Ngộ cảm thấy câu này hơi kỳ lạ, nhưng lúc này anh quá hạnh phúc, Tô Nặc có nói gì thì anh cũng chẳng nghĩ sâu được.

Trong đầu anh chỉ còn một ý nghĩ, mình và Tô Nặc sắp có con rồi!

Một đứa con thuộc về riêng họ!

Đêm ấy, khóe miệng anh không hề hạ xuống dù chỉ một lần.

“Nặc Nặc, anh yêu em và cả nó nữa.”

“Ừm, em cũng vậy, cả con nữa.”

-Hết-

Bình Luận (0)
Comment