Thông tin từ một tờ báo lá cải nhanh chóng thu hút được rất nhiều, vì người trên đó là người thừa kế Hạ gia, một trong năm đại gia tộc giàu có nhất cả nước.
Nhưng nó chỉ tồn tại chừng vài giờ đã bị ém nhẹm đi.
......................................
Hai ngày sau.
Tử Đằng đã qua kì phân hoá nhưng suốt một tuần này vẫn phải ở trong bệnh viện, còn chuyện cậu phân hoá thành cấp quốc gia Ninh Khương đã đề nghị nhà nước giấu đi, thay vào đó là cấp S, vì một khi tin tức có cấp quốc gia đồn ra ngoài, rất phiền phức, chưa kể Tử Đằng vẫn còn là học sinh.
Tử Đằng được chăm sóc như ông hoàng, tay trái có người hầu, tay phải có người đẹp, cũng không quá tệ!
Cốc cốc
"Anh cả! Em là Thục Quyên, em cùng Mận Mận đến thăm anh rể!" Từ anh rể Thục Quyên còn cố ý nhấn mạnh. Quả nhiên Ninh Lạc cho vào, trong lòng nở hoa nhưng vờ làm giá, trách cứ:
"Gọi anh Tử Đằng, chưa phải anh rể"
Ninh Thục Quyên gật gật đầu.
"Hu oaaa! Anh rể~ Anh có hó chịu hong~"
Mận Mận bốn tủi chân ngắn, tay ngắn lao về phía Tử Đằng như cơn gió, đến giường bệnh, bé giơ hai cánh tay mũm mĩm của mình lên. Nhìn cục bông siêu cấp đáng yêu đòi mình bế, Tử Đằng ôm tim nâng bé lên ngồi cạnh mình.
Mặt Ninh Lạc đen như nhọ nồi.
Ninh Thục Quyên để đồ bổ xuống nghiên đầu: Thấy sai sai!
Mận Mận dùng đôi mắt to tròn ngây thơ hỏi thăm những câu được mẹ bé dặn:
"Đau biến biến" vừa nói vừa thổi vào người Tử Đằng.
Nguyên câu tam phu nhân dặn: Anh Tử Đằng mau khoẻ, cơn đau biến mất.
"Mận Mận rất thích anh a ~"
Nguyên câu tam phu nhân dặn: Thích anh và anh cả ở bên nhau.
Nói xong bé còn đứng lên ôm Tử Đằng hôn vào má. Bé thầm tự khen mình quá giỏi, chuyện mẹ giao bé hoàn thành xuất sắc! Chắc chắn anh Tử Đằng sẽ rất cảm động, mà ảnh cảm động thì anh cả sẽ vui! Mẹ bé nói vậy!
Tử Đằng phụt cười! Nhéo nhéo hai má bánh bao của bé. Ôi! Cưng quá đi!
"Cảm ơn Mận Mận nhé!"
Bầu không khí vô cùng hài hoà ấm áp. Nhưng bên đây máy lạnh biết đi Ninh mỹ nhân hạ nhiệt độ âm âm âm!
Ninh Thục Quyên đứng gần mà ôm cả người, cô bé biết sai ở đâu rồi, thầm hét lên: Mận Mận! Mẹ và chị bảo làm tiểu em gái chứ không phải làm trà xanh!
Mận Mận nhầm vai, bé đang bắt chước chị gái xinh đẹp đáng yêu trong ti vi, mà diễn viên đó đóng tiểu tam!
Ninh Thục Quyên lén nhìn Ninh Lạc, hết cách: Mận Mận sắp bị ghi vào danh sách đen! À, mà trước đây nó bị cho vào rồi!
Tiểu tam Mận Mận cứ ngồi lì trong căn phòng nhỏ của Tử Đằng và Ninh Lạc hết cả ngày! Tử Đằng hôm nay rất vui nha, cục bông Mận Mận cực dễ thương!
Nếu biết sau này Mận Mận đáng yêu sẽ thành alpha háo sắc chắc chắn Tử Đằng sẽ chụp ảnh lưu giữ kỉ niệm nhét đầy cả nhà!
Cứ thế, Mận Mận cùng Ninh Thục Quyên, nhằm lúc là Ninh Hạc Hiên thay phiên nhau đưa thức ăn, đồ bổ cho Tử Đằng và Ninh Lạc. Ngoài chăm cho Tử Đằng, Ninh Lạc còn phải xử lý một vài việc công ty, Tử Đằng thấy thế cũng không làm phiền cậu, hầu hết đều chơi với Mận Mận.
Nhưng trong mắt Ninh mỹ nhân lại là hình ảnh khác!
Mận Mận nhầm vai trà xanh đã quen, bé nũng nịu, uốn éo với Tử Đằng, khiến Ninh Lạc ngồi một bên nhìn sang tức đến uất ức!
"Sao vậy? Bệnh à?"
Trong phòng lúc này chỉ còn hai người, Tử Đằng vừa tắm xong chợt thấy Ninh Lạc bỗng dưng chui tọt vào trong chăn rồi che kín bản thân mà khó hiểu, cậu sờ sờ cục bông lớn, ý muốn tìm trán để xem có phát nóng.
Ninh Lạc im lặng, quay sang hướng khác.
Tử Đằng gãi đầu. Vài phút sau ngầm hiểu: Chẳng lẽ đây là dỗi trong truyền thuyết!?
Tử Đằng đầu gỗ, tự đoán vì trong lúc xem phim thường thấy cảnh cặp đôi hờn dỗi như thế này!
Mà mình làm gì khiến cậu ấy giận nhỉ?
Tử Đằng nhớ nhớ, mãi cũng chẳng ra. Lúc này Ninh Lạc ló mái tóc hồng mềm mại hơi rối, ánh mắt lại rưng rưng, nhìn thế nào cũng trông vô cùng tội nghiệp!
Gương mặt cực diễm hơi quay đi, chỉ thấy nửa khuôn mặt xinh đẹp, giọng ấm ức:
"Lần sau không cho con heo đá đó vào nữa..."
"Em không thích"
Nói xong lại chùm kín cơ thể. Tử Đằng ngửi đâu ra mùi ghen thế này!? Cậu hết lời, bật cười:
"Xin lỗi Lạc Lạc nhé! Anh sai!"
Tử Đằng cúi người xuống, ôm cục bông lớn vào lòng. Ninh Lạc bên trong nói nho nhỏ:
"...Chấp nhận xin lỗi..."
Không quá ba giây Ninh Lạc đã ra khỏi chăn nhào lên người Tử Đằng hôn hôn!
...............................................
Tác giả: Tam phu nhân! Lần sau tìm câu nào ngắn gọn thui, Mận Mận hỏng có nhớ hết đâu