Sau khi Tử Đằng, Ninh Lạc tỉnh dậy, ngay lập tức các bác sĩ đem Tử Đằng đi đo cấp độ.
Nửa tiếng trôi qua, trong bầu không khí vô cùng mong chờ của mọi người, Ninh Khương vừa mới đến hắng giọng với cháu trai cưng đang ủ rủ ngồi một góc:
"E hèm!"
"Bị đánh dấu rồi?" lão hỏi cho có thôi, chứ thừa biết kết quả, tinh tức tố của alpha còn thoang thoảng kia kìa!
Ninh Lạc ngước lên nhìn Ninh Khương một cái, xong lại cúi xuống mân mê ngón tay hồi hộp chờ đợi.
"..........." phụt!!! Ninh Khương có thể tưởng tượng được ngụm máu đỏ không hề tồn tại phun ra, tức chết lão rồi! Đứa cháu này có bạn đời thì không thèm để ý lão già này luôn!
Thực ra Ninh Lạc đang rất buồn rầu! Vì cậu nhớ Tử Đằng, mấy cái bác sĩ này, chưa chi đã lôi chồng, à nhầm bạn trai cậu đi mất, muốn trừ lương!
Ninh Khương khí thế tức giận ngồi xuống ghế chờ!
Ôi! Cháu rể a! Lạc Lạc nhà ông sau này nhờ cháu chăm nom
Tử Đằng bỗng dưng được giao nhiệm vụ cao cả: "Ách xìii"
Cánh cửa phòng xét nghiệm mở ra. Bác sĩ Ngọc vẻ mặt thẫn thờ, tay chân run rẩy cầm giấy kết quả, lắp bắp:
"Ông, ông chủ, tôi xin nghỉ nửa tháng, tôi, tôi sốc quá, nên, nên-"
Phịchh
!!!
Đội trưởng Trần cùng Gia Huy đến đỡ bác sĩ Ngọc tự dưng ngồi sạp xuống, Gia Huy lo lắng hỏi:
"Chị bị sao vậy? Sốc chuyện gì?"
Trong lúc Gia Huy hỏi, Ninh Khương đã lấy tờ kết quả lên đọc. Mắt lão mở to, sợ mình nhìn nhầm liền đưa tờ giấy sát vào mắt, lão kinh hô:
"Cấp quốc gia!"
"Cháu rể cấp quốc gia! Lạc Lạc! Qua đây-" Ninh Khương định quay sang gọi Ninh Lạc nhưng lại không thấy bóng dáng đâu. Vì cậu ấy chạy vào trong phòng xét nghiệm rồi, cậu không quan tâm đ ến kết quả lắm, cậu nhớ Tử Đằng cơ!
Ninh Khương: Nó nhanh thật! Lão đứng gần mà còn chẳng phát hiện!
Ôm chầm lấy.
Tử Đằng bị một vật gì đấy bổ nhào lên lưng, khỏi phải quay lại cậu cũng thừa biết là ai, thở dài:
"Kẻo ngã" bạn trai nhỏ này của cậu cứ thích làm hành động nguy hiểm!
"Nhớ anh" Ninh Lạc vùi vào cổ Tử Đằng.
Mới bị đánh dấu, omega rất cần ở cạnh bạn đời, thứ cảm xúc này đương nhiên Ninh Lạc kiếp trước không có, mọi thứ bây giờ đều rất mới mẻ, khác xa so với cơn ác mộng kia.
Tử Đằng nghiên đầu hôn lên má cậu, tâm tình Ninh Lạc vì vậy mà tốt hơn rất nhiều.
Một màn cơm tró này mấy vị bác sĩ nào để ý, họ nâng niu ống đựng tinh tức tố như báu vật:
"Chúng ta sắp có tiếng rồi!" bác sĩ trung niên rơm rớm nước mắt khi tưởng tượng cảnh được hỏi han về người đạt cấp quốc gia do nhóm mình chăm sóc.
"Đất nước này lần đầu tiên có cấp quốc gia huhu"
Sau đó tất cả đồng loạt quay lại nhìn Tử Đằng, ánh mắt tràn đầy ngưỡng mộ.
Tử Đằng: "......"
Ninh Lạc bắt được trọng điểm, cậu hỏi Tử Đằng:
"Anh cấp quốc gia?"
Tử Đằng gật đầu, vẻ mặt vẫn như thường, không hề có bất cứ biểu cảm sửng sốt gì, Ninh Lạc vừa bất ngờ vừa buồn cười:
"Hân hạnh cho em quá! Ngài alpha cấp SS!"
Bong bóng, hình trái tim, màu hường, đỏ bay tứ tung, bác sĩ trung niên đẩy đẩy kính, lôi hai người còn lại ra ngoài, ông ta không thích làm bóng đèn!!!
....................................................
"Vì nạn nhân Tử Đằng đã qua khỏi cơn nguy kịch nên Hạ thiếu có thể được bão lãnh!"
Cảnh sát trưởng tươi cười lấy lòng với Hạ Văn Đức, lão ta gật đầu, lập tức bão lãnh thằng cháu đích tôn ra khỏi đây. Ninh gia dù biết chuyện này cũng sẽ chẳng thể làm gì được, Hạ Đông Quân đã ngồi lao gần một tuần, với lại tên thường dân kia đã không hề gì, mọi chuyện chỉ là xích mích nhỏ, mà nhỏ thì nên hoá thành không. Hạ lão thầm khinh thường.
Hạ Đông Quân mặt mày tuấn tú, khoẻ khoắn tự do tự tại bước ra khỏi đồn cảnh sát, hắn ngồi vào một chiếc xe hạng trung, cùng Hạ Văn Đức về biệt thự. Dù gì bắt cóc, xém cưỡng ép omega cũng là một tội khá nghiêm trọng nên được thì cứ tránh bị thu hút. Tuy nói là vậy nhưng chiếc xe họ đang đi cũng thuộc dạng giàu có rồi.
Tách tách tách
Nam thám tử chụp vài tấm có đủ gương mặt Hạ Đông Quân, Hạ Văn Đức cùng khung cảnh đồn cảnh sát, nhếch mép:
"Định phủ bỏ tội sao? Ây da! Đừng có mơ nha!"
Sau đó, thám tử gửi cho một toà soạn lá cải, đề nghị bên kia nhanh chóng đăng tin. Tiếp theo thám tử gửi báo cáo cho người thuê mình...
Ninh Lạc vùi mình trong lòng Tử Đằng liếc qua dòng tin nhắn, mắt trũng sâu.
Đây chỉ mới bắt đầu.
................................................................
Hé lô!
Vì mình thấy hai đứa con mình nhạt nhẽo quá nên mình quyết định tung màn sủng! Viết H cũng viết ròi nên mấy cái này có lẽ viết được, chắc vậy