Mọi người chăm chú quan sát và sử dụng linh hồn để tìm kiếm đối thủ. An bắt đầu điều khiển quan linh khí bay tán loạn trong không khí để thăm dò địa hình. Thi trên bầu trời tối sầm lại một tia sét đánh thẳng vào giữa đội hình An.
Khi tia sét đánh xuống ngay lập tức Nguyên Anh Huy vung quyền trượng lên “Nhà Ngục”
Xung quanh nhóm của An hiện lên một ngôi nhà bằng đất bao quanh. Khi tia sét chạm vào tiếng nổ lớn phát ra “BÙM” bụi bay mù mịt.
An cầm vung cây quạt “Bóng tối bao trùm”
Khu vực 20m2 xung quanh đen như mực, người ở ngoài khó quan sát được bên trong xảy ra chuyện gì. An tiếp tục ra lệnh “Giữ vững đội hình, Anh Huy đưa chúng ta lên cao”
Anh Huy vung cây quyền trượng “Thạch Lâm”
Xung quanh 200m2, từng cây cột đá cao to dựng lên. Tầng rừng vương cao lên, cây cối xung quanh thì cột đá bẻ gãy, tường đổ sấp ra.
Phía bên kia, Đạm Đài Minh Ngọc lướt lên hét to “Lục Phong, nâng ta lên!”
Lục Phong thấy thế huy động quyền trượng “Đôi cánh cửa gió”, trên lưng của Đạm Đài Minh Ngọc mọc ra cặp cánh gió lao vút lên, vọt thẳng vào nhóm An.
Trong lúc đó, Phương Khanh đang huy động quyền trượng “Dây leo trói buộc”
Từng sợi dây leo to 30cm đâm ra từ thân cột đá, leo thẳng lên. Thấy vậy, Vương Tư vệ bấm pháp quyết “Hoa Thiêu”, lửa từ 4 phương tám hướng lao thẳng vào đống dây leo, thiêu rụi chúng. Phạm Thái Trinh cũng không đứng không, huy động quyền trượng “Băng Giá” khiến không khí xung quanh Đạm Đài Minh Ngọc băng lại, khiến cô rơi xuống.
An quan sát được vị trí đối thủ, liên phảy quạt “Ánh Sáng Ký ức”. Sau đó, An cùng mọi người nhảy thẳng từ trên cột đá xuống, tiếp cận đối thủ.
Ánh sáng ức sử dụng nguyên lý phản án sáng, sáng tạo ra các hình bóng của bản thân hoặc mục tiêu trước đó, An có thể làm được trong vòng 30s
Chân vừa chạm xuống đất, Hoàng Dũng lướt thẳng đi, lao vào Tiêu Thanh. Cách Tiêu Thanh 3m, vung kiếm lên “Vạn Ảnh kiếm”, hàng trăm cây kiếm màu vàng bao quanh Hoàng Dũng, lướt về phía Tiêu Thanh.
Phương Khanh thấy vậy, hừ lạnh một tiếng “Mộc Thuẫn”, một tấm chắn bằng gỗ xuất hiện, che lấy Tiêu Thanh, khiến từng thằng kiếm cắm thẳng vào.
Để tránh Đạm Đài Minh Ngọc tham chiến, nên khi cô ả vừa rơi xuống đất, Nguyễn Anh Huy đã cầm quyền trượng, thực hiện 2 phép thuật một lúc “Đầm Lấy”, “Thạch Lao”, dựng một lao tù bằng đất xung quanh Đạm Đài Minh Ngọc, dưới đất thì thành đầm lấy, để hạn chế hoạt động của nàng.
Ở bên ngoài, Dương Hy đã hành động “Vũ Điện”
Ở trên bầu trời, các đám mây tích điện xuất hiện, xong đánh thẳng về phía An và đồng đội.
An chẹp miệng “Khó chơi àk”, sau đó vung quạt “Bóng tối hủy diệt”
Từng điểm đen xuất hiện, nuốt trọn các tia sét. Nhưng chưa vui bao lâu thì lưới dao bằng gió lao thẳng về phía mình cùng đồng đội. Thái Trinh thấy vậy huy “Tường Băng”, nhưng tường băng bị từng cơn gió cắt nát, lao vút tới. Thái Trinh cắn răng, cắm quyền trượng xuống đất, bấm ấn “Độ không tuyệt đối”, xung quanh nhiệt độ giảm xuống, khiến không khí bị đông lại, lưới đao gió phá hủy.
Vương Tư vệ quay qua giúp Hoàng Dũng. “Thiên Hỏa Thiêu”, quả cầu lửa trên không trung lao xuống thẳng tấm mộc “Rầm”, tấm mộc bị phá, Hoàng Dũng thừa thắng xông lên, lao vào chém trúng Tiêu Thanh. Tiêu Thanh bị hộ vệ lôi ra, loại khỏi vòng chiến đấu
Thấy nhanh như vậy, Tiêu Thanh bị loại, nhóm của Đạm Đài Minh Ngọc càng cảm thấy nhóm An khó chịu. Các đòn tấn công liên tục nhưng dường như đấm vào bông vậy.
Lục Phong mới huy động quyền trượng “Thiên phong Tiễn”, trên không trung hàng ngàn mũi tên lao thẳng tới nhóm của An.
Lúc này, Thái Trinh đã mất sức chiến đấu, còn lại An và Vương Tư vệ, mà Vương Tư vệ lại không chuyên về phòng thủ. An hét lớn
“Bức tường Ánh Sáng.” Một bức tường dựng bằng ánh sáng dựng thẳng lên, che chắn An và mọi người, nhưng ở dưới chân, các dây leo mọc chằng chịt, kéo lấy cổ chân An và người khác.
Một đòng điện lớn chạy dọc thân dây leo, truyền thẳng vào mọi người khiến mọi người tê dại, mất cảm giác.
Phương Khanh mỉm cười: “Lần này các ngươi chạy đi đâu?”
Nhưng chưa cười được bao lâu, An đã chỉ tay thẳng vào Phương Khanh và Dương Hy “Nhất Dương Chỉ”. Mũi tên ánh sáng lao thẳng tới hai người, tốc độ rất nhanh.
Rầm một tiếng, đã thấy Phạm Võ đứng trước hai người, đỡ đòn này, lùi lại 3, 4 bước. Hai người bị loại khỏi chiến đấu.
Nhưng phía bên này, nhóm của An bị mũi tên gió đâm thẳng vào người Nguyên Anh Huy, Hoàng Dũng, Thái Trinh được đưa ra ngoài. Nguyên Anh Huy đưa ra ngoài thì lồng giam nổ tung, Đạm Đại Như Ngọc hung thân ác sát, chỉ tay về phía An và Vương tư vệ “Bách Hoa Phấn Thiên”. Hàng trăm đốm lửa khổng lồ trên trời lao về An và Vương Tư Vệ.
An thấy vậy, hét lớn: “Ta nhận thua!”
Vừa hét xong, Hoàng Hải đã đứng trước mặt 2 người, giơ tay ra đỡ đòn. Dù sao, hầu cấp pháp thuật đỡ xong, Hoàng Hải cũng bị mấy vết bỏng trên người, mái tóc thì bị đốt xén một phần.
An nghĩ thầm: “Cô bé này chơi lớn thật, mình mà đỡ chiêu này là bại lộ thực lực rồi, sau này không nên trêu chọc, không là ăn no đòn.”
Thấy An giứt khoát nhận thua, Đạm Đại Minh Ngọc bĩu môi: “Hèn nhát!”
An mặt dày nhìn Minh Ngọc: “Nhận thua đỡ hơn ăn đòn đó của ngươi, dính một cái ta và Vương Tư vệ nằm luôn mai khỏi thi kiểm tra gì hết.”
Lúc này, các đồng đội khác của Đạm Đại Minh Ngọc cảm thán không thôi. Bọn họ là nhóm Tinh cấp mà bỏ ra thời gian lâu như vậy mới đánh thắng được nhóm của An. Nếu như ngang cấp mà nói hoặc thấp hơn 1 - 2 cấp độ thì phần thắng không ai đoán trước được. Thập Tam Hoàng Tử không bình thường như lời đồn àk.
Còn nhóm Bình An thì vui vẻ vì đã đánh tay đôi được với lớp A. Nếu kể ra chắc chả ai dám tin được, 1 tuần thôi họ đã đánh sòng phẳng với nhóm A. Mặc dù thua nhưng không có nghĩa là không thể phản kháng.
Sau trận chiến, ai cũng mệt lả. Họ lên xe đã chuẩn bị sẵn rồi về sơn trang tắm rửa. Về đến nơi, mọi người ăn uống, bắt đầu nghỉ ngơi, chuẩn bị cho cuộc kiểm tra ngày mai. Còn An về phòng lấy lưu ảnh bàn ra xem lại trận chiến ngày hôm nay để rút kinh nghiệm cũng như xem cần cải thiện ở đâu.
Đang ngồi xem lại lưu ảnh bàn, tiếng "Cốc cốc" bất ngờ vang lên. An nhanh chóng mở cửa phòng và trước mắt là Đạm Đài Minh Ngọc, mặc chiếc váy ngủ hai dây màu hồng, cắt ngắn ngay phía trên đầu gối. Mái tóc của cô bé xõa mềm nhẹ qua vai.
An bỗng cảm thấy một làn sóng nhiệt tràn về, nhưng ngay lập tức tự nhắc nhở bản thân “ Không được An ơi chỉ là đứa bé 12t ko được suy nghĩ ấu dâm như vậy “
An đứng đó, đơ 1 giây rồi hỏi: "Tối muộn như vậy, ngươi đến đây để làm gì?"
Đạm Đài Minh Ngọc đi vào phòng An, rồi ngồi trên ghế sofa “Ta qua cám ơn ngươi một tuần qua giúp đỡ. nhóm ta tiến bộ rất nhiều trong tuần qua. “
An mỉm cười, trả lời: "Không có gì. Ta và ngươi còn cần cám ơn sao."
Minh Ngọc gật đầu: "Đúng vậy, trong mối quan hệ như chúng ta, không cần thiết phải cảm ơn. Nhưng ngươi, sao lại không nghỉ ngơi, lại ngồi xem lại ảnh bàn?"
An giữ dáng ông cụ non: "Uhm, ta đang kiểm tra xem có gì cần khắc phục không. Một tháng sinh tồn chả ai biết sẽ xảy ra cái gì "
Đạm Đài Minh Ngọc nhanh chóng đáp: "Với sức mạnh của ngươi có gì là nguy hiểm chứ "
An lắc đầu “ Một cấp 8 Ma Pháp Linh như ta là cái gì đâu . Sao so được với thiên chi kiều tử các ngươi. "
Minh Ngọc mỉm cười thần bí và thì thầm vào tai An: "Ta có một bí mật nhỏ, đôi mắt của ta là Linh Nhãn, có thể nhìn thấu cả vật chất lẫn linh hồn."
Sau đó, cô bé đứng dậy: "Bye bye, ta về phòng đây. Nếu ngươi không muốn nói, thì ta cũng sẽ không nói. Nhưng dù sao, cũng xin cảm ơn."
An giật mình, sau đó lắc đầu: "Đúng là không nên coi thường người anh hùng thiên hạ, Đạm Đài Minh Ngọc cũng ko ngây thơ như mình nghĩ "
An đứng dậy đi tới đóng cửa phòng rồi đi ngủ chuẩn bị cho mai là một ngày dài rồi