Sáng hôm đó, An bước xuống đại sảnh thì đã thấy tất cả mọi người tập trung. An vừa bước xuống, mọi người khom lễ:
"Bái kiến Thập Tam Hoàng Tử."
An ngại ngùng nhìn mọi người: "Buổi sáng tốt lành. Mọi người dậy sớm nhỉ?"
Đạm Đài Minh Ngọc vẫn như mọi ngày: "Là do ngươi dậy trễ á chứ không phải tụi này dậy sớm. Lên trường đi không trễ."
Khi đến cổng trường, không khí hôm nay khác hẳn. Các phụ huynh của 2 lớp A và B đã tới đang đưa con tới tấp nập để đưa con họ đi thi dù sao thì lần thi này xa nhà khá lâu. Nhóm An vừa xuống xe thì phụ huynh trong nhóm đã vẫy họ ra đón họ. Trong đó nổi bật nhất chắc là cha của Đạm Đài Minh Ngọc là một người trung niên to lớn, hai tóc đỏ rực.
Thấy An đang đi cùng Đạm Đài Minh Ngọc, ông tới vỗ vai: "Thập Tam Hoàng tử, cám ơn ngươi chăm sóc đứa con gái của ta tuần qua. Nói thật, nó không ở nhà một tuần nhà ta yên tỉnh hẳn."
An cung kính khom mình: "Không dám bá phụ. Bạn học thì nên giúp đỡ nhau với lại nhóm của Minh Ngọc giúp chúng ta rất nhiều."
Đạm Đài Minh Ngọc ở bên cạnh bĩu môi: "Chỉ được cái nói xấu ta là nhanh. Khi nào về ta méc mẫu thân."
Sau đó, hai người từ biệt An đi ra một góc dằn dò Đạm Đài Minh Ngọc.
Nhìn thấy cảnh ai cũng có người bên cạnh, An không khỏi chạnh lòng: "Sinh ra trong nhà đế vương, tình cảm là thứ không đáng giá nhất." Hít vào hơi dài, An bước vào trong sân trường.
Đang đi thì An thấy có người phụ nữ đang ngồi cạnh đài phun nước, mái tóc dài đen nhánh búi cao lên, mặc một chiếc váy lụa màu vàng toát lên vẻ cao quý đang mỉm cười nhìn An: "Sao thấy mẹ ở đây xúc động không?"
Hai mắt An hơi cay cay. Thế giới này vẫn có người thật sự quan tâm đến mình. An cảm thấy ngoài trái đất ra thì thế giới này vẫn có thứ đáng để An lưuuyến và bảo vệ. An hít vào nhìn về Ngô quý phi: "Bái kiến mẫu thân."
Ngô quý phi cưng chiều nhìn An: "Không cần giữ lễ thế lại đây ngồi với mẹ."
An tới ngồi cạnh Ngô quý phi: "Mẫu thân ngài bận thế vẫn có thời gian đến đây?"
Ngô quý phi: "Bài kiểm tra đầu tiên của con trai ta mà sao không tới cho được. Trăm công nghìn việc không bằng con trai ta được."
An xấu hổ: "Ta không phải làm mẫu thân lo lắng."
Ngô quý phi mỉm cười: "Thôi có gì đâu, lo lắng cho con là thiên chức cha mẹ mà. Lần này ra ngoài cả tháng lại không có người hầu bên cạnh nhớ giữ gìn sức khỏe, đừng cố quá, lấy an toàn làm trọng nghe chưa. Nếu như nguy hiểm quá cứ bóp nát lệnh bài, điểm thấp hay cao không quan trọng đâu."
An gật đầu: "Dạ con biết con sẽ cẩn thận mà mẫu thân, con hỏi thật mẹ biết rõ thực lực của ta?"
Ngô quý phi gật đầu nhìn con mình: "Ta và cha ngươi đều biết nhưng ngươi không muốn nói ra thì ta và cha ngươi cũng giữ bí mật cho ngươi."
An nắm lấy tay Ngô quý phi cảm thấy vô cùng có lỗi: "Con xin lỗi vì đã giấu làm 2 người lo lắng."
Ngô Quý vỗ vỗ bàn tay An: "Chúng ta luôn tôn trọng và ủng hộ quyết định của con nhưng lần sau nếu muốn làm gì có thể nói chúng ta biết dù sao ta và cha ngươi cũng là cha mẹ ngươi mà không cần giấu giếm thế đâu."
An gật đầu cảm ơn: "Cám ơn mẫu thân nhiều."
Tiếng chuông vang lên, An đứng dậy cùng Ngô quý phi của mình rồi bước vào hội trường.Khi An và Ngô Quý phi vừa tới cả hội trường cúi mình hành lễ
“Bái kiến Ngô quý phi”
Ngô Quý phi mỉm cười tất cả mọi người “Mọi người không cần đa lễ hôm nay ta tới đây cũng chỉ như mọi người thôi, làm một phụ huynh đưa con mình đi thi. Mọi người tiếp tục làm việc của mình đi đừng vì ta mà ảnh hưởng tới công việc mọi người”
An hâm mộ nhìn mẹ “Mẫu thân rất có uy quyền à.”
Ngô Quý phi mỉm cười nhìn con trai “Khi nào con đủ mạnh dù con là ai cũng sẽ được người khác tôn trọng thôi”
An gật đầu không nói gì nữa mà chăm chú trên đài cao Hiệu trưởng của Thái Miếu một vương cấp cường giả đi lên để đọc nội quy và cách thức chấm điểm:
“Chào các em. Tôi sẽ chia sẻ một số quy tắc và nội quy của cuộc thi lần này:
Để đảm bảo tính công bằng túi trữ vật và bất cứ vật dụng không gian nào sẽ bị phong ấn. Nếu phát hiện gian dối loại bỏ tư cách thi.
Trường sẽ phát cho các em một túi trữ vật của trường để các em đặt vũ khí vào cũng như chứa thức ăn trong các ngày
Khu vực diễn ra bài thi bán kính kinh 200 km tính từ phía ngoài của Âm Tuyệt sơn lâm. Càng đi sâu thì càng cao điểm 50 điểm/ 1 ngày từ ngày 2 đến ngày 16 và 100 điểm từ ngày 16 trở đi cho đội nào sinh tồn ở khoảng cách 100-150km. và 100 điểm/ 1 ngày đến ngày 15 và 200 điểm từ ngày 15 trở đi cho đội nào sinh tồn ở khoảng cách 150-200km.
Loại bỏ 1 đội thì sẽ nhận được 20% số điểm đội thất bại + 1000 điểm.
Giết chết một Tinh cấp yêu thú sẽ nhận được 10 điểm, quân cấp 50 điểm, hầu cấp 500 điểm.
Nếu gặp nguy hiểm vượt quá sức mạnh bản thân có thể bóp nát ngọc bội thì đưa cả nhóm về lại Thái Miếu và mất quyền thi đấu
Nhóm nào dưới 2000 điểm là thất bại. Cuối cùng chúc các em hoàn thành tốt bài thi cũng như an toàn trở về”
Nghe xong nội quy và cách thức chấm điểm, cả hội trường đều xôn xao vẻ măt lo lắng xuất hiện trên mặt rất nhiều phụ huynh và học sinh. Khu vực thi rất rộng lớn, lớn hơn các năm trước 50km nên rất dễ gặp yêu thú cấp cao. Chỉ cần không cẩn thận một chút thì rất dễ bị loại khỏi cuộc thi.
Sau đó từng giáo viên sẽ đến các nhóm để phát đồ dùng cũng như phong ấn lại không gian giới chỉ và túi chứa đồ cá nhân.
Một tiếng sau các công tác chuẩn bị hoàn tất, Hiệu trưởng nhìn xuống các học sinh: “Các em đã chuẩn bị xong chưa? Nếu đã chuẩn bị xong thì chúng ta bắt đầu cuộc thi thôi.”
Tất cả các học sinh đều gật đầu. Hiệu trưởng vung tay lên, một đạo hào quang màu vàng bao phủ lấy tất cả các học sinh.
“Bắt đầu!”
Một tiếng hô vang lên, các học sinh đồng loạt biến mất khỏi hội trường.
Các học sinh biến mất, hàng trăm màn hình xuất hiện xung quanh hội trường, hàng trăm hình ảnh hiện ra, mỗi hình ảnh là một nhóm, như vậy mọi người ở hội trường đều có thể nhìn thấy con mình.
Ngô Quý phi đang đứng nhìn thì Ngô Đức tới “Dì, Hiệu trưởng nói mời ngài lên đài vinh dự ngồi”
Ngô Quý phi gật đầu đi lên đài ngồi cùng hiệu trưởng và các vương cấp cường giả khác.
Phía bên ngoài Âm Tuyệt Sơn Lâm, từng cột sáng hiện ngẫu nhiên trong phạm vi 1km2, bởi vậy không hề bị trùng nhau. Cả nhóm An cũng bị truyền tống tới gần một thác nước, khuôn mặt ai cũng lúc xanh lúc vàng rồi cúi xuống ói mật xanh mật vàng.
An nghĩ thầm: “Kinh khủng hơn cả say sóng, không cool ngầu như mấy bộ phim Hollywood đã xem.”
Mười phút sau mọi người bình thường lại, An rút ra sa bàn và xem vị trí nhóm mình. An nhìn mọi người rồi nói: “Mọi người ngồi xuống bàn kế hoạch đã nào”
Mọi người bắt đầu tập trung tại sa bàn, An tiếp tục nói:
“Hiện chúng ta đang cách bìa rừng 200m như vậy cần phải đi sâu 100km nữa mới tính điểm. Theo cách tính điểm thì ở khu vực này sẽ được 2100 điểm sau khi kết thúc đợt kiểm tra, như vậy chúng ta sẽ kiếm một chỗ trong khu vực này dựng trại vượt quá 28 ngày săn bắt yêu thú thì chắc cũng đủ vượt qua bài thi, các ngươi có ý kiến gì không?”
Vương Tư Vệ nhanh nhảu đáp: “Sao ta không đánh 2 nhóm sau đó bóp nát ngọc bội là xong cần gì phức tạp?”
An gõ đầu hắn một cái: “Ngươi nghĩ mình là thiên kiêu hay sao mà làm trò đó. Ngươi dám động vào nhóm Đạm Đài Minh Ngọc không? Không nên coi thường thiên hạ. Ai mà biết họ ẩn giấu sát chiêu nào, nếu tổn thất 1-2 người thôi nhóm chúng ta cũng trở nên yếu đi và làm mồi cho các nhóm khác vì vậy nếu không giao tranh tận lực thì không giao tranh. Mọi người nghỉ ngơi đi, nửa tiếng sau xuất phát.”
Cùng lúc đó, các nhóm bắt đầu hành động một cách nhanh chóng. Họ lao vút đi như những chiếc bóng vào sâu bên trong Âm Tuyệt Sơn Mạch, ai cũng mong chiếm một vị trí tốt để có thể tính toán kế hoạch tiếp theo. Ngoài ra, có nhóm khác biệt đó là nhóm Đạm Đài Minh Ngọc. Sau khi hết say xe, họ bắt đầu đi chậm rãi sâu vào trong, vừa đi vừa ngắm cảnh nhàn nhã. Nhìn họ có vẻ đi picnic hơn là đi thi sinh tồn, nhưng để ý kỹ thấy Lục Phong luôn huy động phong hệ linh khí để thám thính xung quanh.
Ở phía hội trường, tất cả mọi người chăm chú quan sát trên các hình ảnh về nhóm của con mình. Cha của Đạm Đài Minh Nguyệt, Đạm Đài Phá Thiên, quay qua nhìn về Ngô Quý Phi:
“Thập tam hoàng tử rất cẩn thận àk. Để mọi người nghỉ ngơi lấy sức rồi mới di chuyển, không giống nha đầu nhà ta vừa đi vừa ngắm cảnh.”
Ngô Quý Phi chăm chú nhìn màn hình: “Uhm, tính cách như ông cụ non từ bé rồi, không thay đổi được, làm gì cũng chậm chạp.”
Đạm Đài Phá Thiên: “Cẩn thận là tốt, khỏe như voi không coi cũng ngã mà.”
Ngô Quý Phi gật đầu không nói gì thêm.