Quay trở lại trại của nhóm Binh An, họ đã xây dựng xong các công trình cần thiết để phòng thủ. Hiện tại, họ đang bắt đầu thử nung nước để lấy khí hidro.
Nhưng vấn đề phát sinh là khi nước ở nhiệt độ cao, nó bắt đầu bốc hơi và bay qua các đường ống, khiến cho nhiệt độ không lên cao đủ để phân tách thành oxi và hidro.
Ngồi vò đầu suy nghĩ, An quyết định nung trong lò kín. Nhưng vấn đề tiếp tục phát sinh, khi lò kín thì áp suất lên cao thì sẽ gây nổ. Vậy là Nguyễn Huy Anh phải luôn đưa linh khí truyền vào lò để giữ vững, không cho lò bị nổ.
Ba người thử nghiệm tới tận đầu giờ chiều mới làm xong mẻ hidro đầu tiên và truyền vào trong một kho chứa. Lúc này, mặt mũi Nguyễn Huy Anh tái nhợt do vận dụng linh khí quá nhiều.
“Mệt chết ta được, vậy mà mới được có một phần ba cái kho đầu tiên. Như vậy cần 8 lần nữa mới xong. Không khác gì khổ sai!”
Nguyễn Huy Anh than ngắn thở dài.
An động viên: “Cố lên, thử nghiệm xong rồi thì giờ sản xuất cũng nhanh thôi. Có kinh nghiệm điều chỉnh nhiệt độ rồi nên áp suất không quá cao đâu, chỉ cần lượng nhỏ linh khí là được làm xong rồi nghỉ ngơi.”
Nguyễn Huy Anh gật đầu: “Được, ta cố gắng. Sau đợt này ta xin nghỉ ở nhà chỉ ăn với ngủ một tháng mới bù đắp được. "
Vương Tư Vệ chọc ghẹo “ Vậy là sau 1 tháng đó ngươi lăn luôn chứ ko cần đi cho đỡ mệt “
Mọi người bật cười sau đó quay lại công việc. Đang ngồi làm việc thì thấy Hoàng Dũng hớt hải chạy về
"Thập tam hoàng tử có nhóm khoảng 10 người đang tiến lại gần đây."
An gật đầu, mọi người dừng tay vào tư thế chuẩn bị nào. Mọi người căng thẳng nhìn về phía Âm Tuyệt Sơn Lâm, bóng người xuất hiện là 2 nhóm của Lê Bảo Phương và Lý Minh Huy. Mọi người thở phào nhẹ nhõm là người mình.
Nhưng chưa kịp thở phào bao nhiêu thì thấy Lý Minh Huy hét lên
"Chạy đi thập tam hoàng tử, có quân cấp cường giả phía sau!"
An thấy vậy bình tĩnh "Không chạy được đâu, kết giới này vững chắc lắm, phá hủy không được."
Lý Minh Huy và Lê Bảo Phương sắc mặt trắng lại, nỗi thất vọng tràn về. Cắn răng một cái, họ quay người lại chuẩn bị chiến đấu.
An lôi ra quả bóng to đùng bằng ngọc, khá nặng khoảng 30kg, đây là số Hidro mới chiết suất được chưa đem vào kho chứa.
"Đến lúc dùng thử cái này rồi, không biết thế nào."
Thấy An lôi ra quả bóng để thử nghiệm, mọi người nhóm của An không khỏi mong chờ.
"Mấy người kia lui lại phía sau đi, đừng đứng xa thế, tí nếu bị thương ta không chịu trách nhiệm đâu." An hét lớn để 2 nhóm kia lui về.
Lý Minh Huy và Lê Bảo Phương nhìn nhau khó hiểu "Lùi lại làm sao, còn đường lùi nữa."
Nguyễn Huy Anh không kiên nhẫn "Đã bảo lui lại thì lùi đi, đứng đó làm gì, cãi ngang tí bị thương đừng kêu ai."
Hai người khó hiểu nhìn, miễn cưỡng chỉ huy cả nhóm lui về phía trại của An.
An gật đầu, đưa quả bóng cho Hoàng Dũng
"Chút ta bảo ném thì ném nhé. Tư Vệ, đốt quả bóng đi, đốt từ từ thôi, đừng dùng lửa mạnh quá."
Lúc này, bóng của 2 người đàn ông tinh linh tộc đã hiện ra rõ ràng hơn, cao lớn và cường tráng. Khi vừa thấy thêm nhóm của An, hai người cười lanh
"Oh, có thêm mấy con chuột nhắt ở chỗ này. Sao các ngươi bó tay chịu trói chưa hay muốn chúng ta phải ra tay đây?"
Lúc này, quả bóng bằng ngọc nóng ran lên. An thấy vậy hét lên
"Ném!"
Hoàng Dũng truyền linh lực vào quả bóng sau đó ném mạnh về phía hai người đàn ông.
"Nhất Dương Chỉ!"
Một tia lazer phóng thẳng vào quả bóng, lớp vỏ ngoài của quả bóng vỡ tung ra khiến luống khí Hidro tiếp xúc trực tiếp với nguồn nhiệt từ ánh sáng lazer cường độ cao của An.
"Ầ...M"
Nhiệt độ cả vùng đột nhiên tăng cao, sóng nhiệt làm cây cối xung quanh phạm vi 30m héo rũ. Các cây cỏ thì bốc cháy ngay lập tức. Cả 3 nhóm đứng đó mà cảm giác thân thể nóng rát. An hét lớn
"Phòng thủ!"
Một căn phòng bằng ngọc được dựng lên che chắn tất cả mọi người. Nguyễn Huy Anh khởi động "Ngọc Lao"
Nhiệt độ giảm đôi chút. Phạm Thái Trinh huy động quyền trượng
"Băng giá!"
Cả căn phòng nhiệt độ lập tức giảm xuống. Lúc này, mọi người mới thở phào nhẹ nhõm. Thành viên của 2 nhóm còn lại mắt chữ O mồm chữ A nhìn vào An.
Lý Minh Huy "Cái... cái...này, làm sao mà mạnh vậy?"
Lê Bảo Phương nghi ngờ "Ngươi gian lận à? Sao được cầm thứ đó trong cuộc thi?"
Vương Tư Vệ trợn mắt nhìn Lê Bảo Phương:
"Ngươi bị ngu à, cái này ai cho mang vào là chúng ta mới làm ra đó."
Lê Bảo Phương hừ lạnh:
"Ai biết được hắn là hoàng tử. Muốn gian lận ai dám không cho. Các ngươi là đồng đội của hắn giúp hắn bao che."
Vương Tư Vệ đang định cãi lại thì An cản lại:
"Không cần thiết giải thích, người ta không tin thì tùy đi."
Lê Bảo Phương thấy vậy đắc ý:
"Thấy chưa, còn không dám bào chữa kìa. Đúng là hoàng tử thích thật, cái gì cũng làm được."
An nhún vai từ chối cho ý kiến. Còn các thành viên còn lại trong nhóm thì nhìn Lê Bảo Phương như nhìn thằng ngu vậy.
Mọi người bước ra ngoài thì cảnh tượng tan hoang, cây cỏ bị cháy rụi, đất đai thì bị nứt nẻ. Hai người đàn ông thì cách vị trí ban đầu cả 100m, quần áo và tóc bị cháy rụi. Cơ thể thì bỏng nặng, từng lớp da phồng rộp lên, lở loét đỏ au, nhìn khá là kinh khủng.
Hai người sợ hãi nhìn về phía An, lần này lật thuyền trong mương à, Ai ngờ nho nhỏ mấy con chuột nhắt có đáng sợ như vậy vũ khí.
Một người trong số họ cố gắng cầm cung bắn về phía nhóm của An, mũi tên nổ tung ngay giữa chừng. Sau đó, một cơn cuồng phong bay qua khiến bụi mù mịt che mất tầm nhìn.
Khi bụi tản đi, hai người đàn ông cũng biến mất không thấy đâu. Chỉ còn tiếng vọng lại:
“Các ngươi chờ đấy!”
An đứng trân trân nhìn cảnh tượng, không hiểu chuyện gì đã xảy ra. Anh biết rằng vụ nổ này lớn hơn bình thường, nhưng không ngờ lại lớn đến mức này.
Hoàng Dũng thấy vậy thì vỗ vai An:
“Có gì không đúng à?”
An gật đầu:
“Sức nổ này lớn hơn bình thường. Ngươi tính xem, đây chưa tới một phần ba cái kho chứa của mình. Nếu như cái kho nó nổ, ngươi nghĩ sẽ thế nào? Mà chúng ta có 3 cái kho đó, nếu đồng thời phát nổ thì ngươi tính sao?”
An trầm ngâm nói tiếp:
“Ta tính toán không làm thì vụ nổ này lớn hơn ta ước chừng năm tới sáu lần, có khi hơn.”
Lê Bảo Phương thấy vậy thì càng chắc chắn rằng Binh An gian lận. Anh sẽ báo cho nhà trường:
“Hoàng tử thì đã sao? Ta cho ngươi ở lại lớp!”
An không quan tâm đến ai nghĩ gì, lúc này đang bận vò đầu suy nghĩ xem sai ở điểm nào. An bắt đầu dùng linh hồn để nhìn kỹ hơn không khí, thì anh phát hiện ra điểm sai ở đâu:
“Linh khí.”
Thế giới này mọi thứ đều gắn liền với linh khí. Linh khí thay đổi bản chất của vật chất ở thế giới này, Cũng chính vì vậy mà các tính toán trở nên bất hợp lý, mặc dù nguyên lý vẫn thế nhưng kết quả ra khác biệt.
An đứng dậy duỗi lưng:
“Huy Anh, làm việc nào!”
Vương Tư Vệ nhanh nhảu:
“Sản xuất tiếp sao?”
An lắc đầu:
“Không đủ xài rồi. Giờ xây thêm nhà cho 2 nhóm kia ở lại. Không thể để họ ở ngoài trời được, đã thế có một số người bị thương nữa.”
Mọi người bắt tay vào làm việc. Lý Minh Huy khó hiểu nhìn Binh An:
“Nhóm của ngài khá thuần thục việc dựng trại thì phải?”
An gật đầu:
“Đúng rồi. Chúng ta không phải thiên tài như các ngươi, không cần thiết phải mạo hiểm chỉ cần sinh tồn đủ ngày và kiếm đủ điểm là được. Thôi ngồi xuống đây, ta trị liệu cho thương thế của ngươi không nhẹ nhỉ?”
Lý Minh Huy gật đầu:
“Ta thi triển thần thông của Thương Thiên thể.”
An suy nghĩ một chút, sau đó gật đầu:
“Thật ngưỡng mộ thiên tài các ngươi. Tiến triển thần tốc lại có thần thông đi kèm.”
Lý Minh Huy không nói gì nhưng ánh mắt tìm về vẻ tự tin vốn có. Hai ngày hôm nay xảy ra nhiều chuyện khiến anh ta nghi ngờ vào bản thân nữa nhưng cuộc trò chuyện với An đã khiến anh ta nghĩ tích cực hơn.
Đầu giờ chiều nhóm 7 người xuất hiện ở gần trại. Hoàng Dũng dang canh gác thì phát hiện ra là nhóm Đạm Đai Minh Ngọc liền vẫy tay gọi
“ Đam Đai Minh Ngọc chỗ này “
Đạm Đài Mình Ngọc quay qua thấy Hoàng Dung liên tươi cươi:
“ Ngươi sao ở chỗ này ? Tưởng các ngươi rời đi rồi”
Hoang Dũng lắc đầu cười khổ “ Đi không được. Bọn ta đang dựng trại gần đây. qua đó ta kể rõ hơn cũng như có gì dễ giúp đỡ nhau “
Đạm Đài Minh Ngọc “ Vậy à ,vậy ngươi dẫn đường đi “
Sau đó cả nhóm người theo chân Hoàng Dũng đi về phía trại của nhom An