Ám Dạ Ma Thần

Chương 22 - Chương 22 : Ngày Xửa Ngày Xưa

"Bình An đâu ra đây đón bổn nương nào."

Đang ngồi chữa thương cho mọi người trong lều thì nghe tiếng gọi, An lắc đầu đi ra.

An thấy người quen trở về thì vui vẻ chào hỏi:

"Chào mừng các ngươi tới trại của ta, trên đường trở về không gặp cái gì chứ?"

Thấy vậy mọi người đều trầm mặc. Lục Phong lúc này mới bắt đầu lôi ra người bị trói gô như bánh tét đằng sau, rồi kể lại mọi chuyện đã xảy ra, An giật mình vì sự tàn khốc của cuộc thi này. Những đứa trẻ này mới 12 tuổi đã phải đối diện với sự sống và cái chết, kiếp trước tuổi này là tuổi được gia đình bảo bọc, lo ăn lo học vui chơi chứ không phải đối diện với sự tàn khốc này.

An áy náy nhìn Dương Minh thở dài:

"Xin lỗi, Nếu như lúc đó ta kiên quyết hơn thì có lẽ đã không xảy ra chuyện này."

Dương Minh giật mình không ngờ An lại nói những lời như vậy.

"Không phải lỗi của ngài, là chúng ta quá tự phụ không tin tưởng ngài."

An trầm mặc mất 10 giây.

"Thôi các ngươi nghỉ ngơi đi để ta nghĩ cách."

Nhìn người đàn ông Tinh Linh tộc đang bị trói gô ở trước mắt, An không thể kìm chế được tức giận, kéo người đàn ông ra một góc:

"Giờ ta với ngươi tâm sự chút nhé." An mỉm cười, đưa tay thân thiện với người đàn ông.

Người đàn ông nhìn An khinh bỉ.

"Muốn chém muốn giết gì mặc ngươi, ta không quan tâm. Ta không biết gì cả, kể cả có biết ta không khai."

An mỉm cười.

"Ta không cần biết gì cả, ta có thể đoán ra một số thứ nên đối với lời khai của ngươi ta không hứng thú. Ta chỉ muốn cùng ngươi tâm sự thôi."

Sau đó lấy một cây gỗ dài hơn 1 mét, to ngang cổ tay sau đó đập thẳng vào người đàn ông. Vừa đập vừa nói:

"Ngươi biết không mấy đứa trẻ mà ngươi giết mới 12 tuổi thôi. Ngươi biết không chúng còn cả tương lai phía trước, Vậy mà ngươi tước đi tất cả, ngươi cảm thấy lời khai của ngươi quan trọng bằng tương lai của 4 đứa bé đó sao..."

Lúc này Nguyễn Duy Anh thấy dị dạng chạy lại ôm lấy An cản anh ta lại. An kích động.

"Buông ta ra... ta đập chết thằng chó này,"

Sau đó ngồi bệt xuống.

"Lỗi tại ta à, Nếu ta cương quyết hơn bọn họ đã không chết.... lỗi của ta à...."

Cả nhóm trầm mặc nhìn An. Bọn họ đều đau xót cho sự ra đi của các bạn học. Dù sao cũng ngồi học với nhau 6 năm trời. Con người chứ không phải có cây mà không có tình cảm được..

Chiều tối phía sâu trong Âm Ám Sơn Lâm, hai bóng người đen thui đang dìu nhau đi về phía một lều mới được dựng lên. Bước vào trong có người đàn ông tinh linh tộc uy nghiêm đang ngồi đó cùng với một người trẻ tuổi đứng bên cạnh. Hai người khom lưng:

"Báo cáo tộc trưởng ta, chúng ta tìm thấy một doanh trại của đám nhân tộc mới lập lên. Chúng ta nghi ngờ bên trong có giấu Thánh nữ đại nhân."

Tộc trưởng của Lạc Tinh bộ lạc thấy vậy, đưa sa bàn ra.

"Vị trí ở đâu, số lượng quân địch và sức mạnh như thế nào?"

Hai người kia chỉ vị trí trại của Binh An trên sa bàn.

"Bọn họ nhân số khoảng 15-16 người. Cấp độ không quá cao, chủ yếu là Tinh cấp và Linh cấp. Không có Quân cấp."

Người đàn ông ngồi vẻ mặt không vui.

"Chỉ một đám Linh cấp, Tinh cấp làm ngươi chật vật vậy rồi?"

Hai người đàn ông sợ hãi.

"Bọn họ có vũ khí khi nổ gây ra nhiệt lượng rất lớn, ngang với một đòn toàn lực của cấp 8-9 quân cấp. Chúng ta lúc đó coi thường đối thủ nên mới bị thương mất sức chiến đấu."

Tộc trưởng gật đầu.

"Được rồi, đi dưỡng thương đi, việc này để ta xử lý."

Hai người đàn ông cũng kinh lui ra. Tộc trưởng quay qua nói chuyện với người trẻ tuổi bên cạnh.

"Nghe thấy rồi chứ, huy động 20 quân cấp cường giả tin tưởng được tới đó, báo thù cho thánh nữ, nhất định mang được xác thánh nữ về, không thể để thánh nữ bị ô uế trong tay nhân tộc được."

"Con biết cha, con sẽ báo thù cho thánh nữ."

Sau đó cung kinh lui ra ngoài.

Khoảng tầm 6 giờ, mọi người quây quần bên lửa trại ăn tối. Đạm Đài Minh Nguyệt nhanh nhảu.

"Ta nghĩ ở đây cần bầu ra một người lãnh đạo chứ không có tới 4 nhóm nên nếu có chiến đấu xảy ra thì rất dễ dẫm vào chân nhau."

Mọi người gật đầu đồng ý. Nguyễn Huy Anh giơ tay phát biểu đầu tiên

"Ta bầu thập tam hoàng tử. Dù sao đây cũng là trại của nhóm chúng ta cũng như chúng ta là người đã phát hiện màn sáng và đánh động mọi người."

Lê Bảo Phương hừ lạnh.

"Một cái nho nhỏ Linh Cáp có gì xứng đáng lãnh đạo chúng ta. Chưa nói thực lực các ngươi trốn chui trốn lủi để đủ điểm vượt qua bài kiểm tra thì kinh nghiệm chiến đấu đâu mà đòi lãnh đạo chúng ta?"

Vương Tư Vệ nóng mắt.

"Này ta nói thằng ngu nhà ngươi Tinh Cấp mà to à ngon bước ra ngoài kia xem ta đập chết ngươi không? Quân cấp sáng nay ta còn đánh thừa sống thiếu chết Tinh Cấp như người tuổi gì?"

Lê Bảo Phương e dè quả cầu sáng nay.

"Hừ cái đồ gian lận. Nếu không gian lận các ngươi nghĩ mình làm được gì?"

Lý Minh Huy không nói gì nhưng cũng cho rằng Lê Bảo Phương nói đúng. Nếu để một Linh cấp lãnh đạo chiến đấu thì sao có phần thắng nhất là người không có nhiều kinh nghiệm như Lê Binh An. Nhưng mà dù sao đây cũng là trại của Lê Binh An nên rất khó mở lời.

"Nhóm của ta ủng hộ Binh An lãnh đạo. Còn vì sao hả vì ta là người mạnh nhất ở đây và thứ 2 nhóm ta cũng do hắn một tay huấn luyện nếu không tin bước ra ngoài đánh một trận năm đánh năm xem các ngươi thắng được không?"

Đạm Đài Minh Ngọc lên tiếng sau đó khí tràng mở hết ra, trong nháy mắt khí tràng của một cấp 9 Tinh cấp mở rộng ra áp đảo phía trên tất cả thành viên. Mọi người đều giật mình bởi Đạm Đài Minh Ngọc thăng cấp quá nhanh. Nếu như người nổi trội ở đây thiên tài như Lý Minh Huy và Lê Bảo Phương mới cấp 6 Tinh cấp, Đạm Đài Minh Ngọc vượt hẳn 3 cấp mặc dù chỉ 3 cấp nhưng ở Tinh cấp thì thiên tài cũng phải mất cả năm để đuổi kịp. Chứ đừng nói ở đây còn thành viên lớp B như nhóm An.

An trầm mặc, anh vẫn chưa thoát ra được tâm trạng sau cái chết của 4 người bạn. Đạm Đài Minh Ngọc thấy An không nói gì vỗ vai anh.

"Này trưởng nhóm nói gì đi chứ."

An giật mình nhìn mọi người.

"Cám ơn mọi người tin tưởng. Ta sẽ cố gắng đưa mọi người an toàn trở về."

Lê Bảo Phương mia mai nói.

"Ngươi chỉ cần cầm hai ba quả cầu như sáng nay nữa đảm bảo liền thôi chứ thực lực của người không kéo chân tụi ta là may rồi."

Vương Tư Vệ nóng mặt với Lê Bảo Phương.

"Này ngươi dù gì cũng là người Lê gia theo bổn phận hình như thấp hơn thập tam hoàng tử một đời, mà sao ngươi lúc nào cũng đối lập với hắn thế."

Lê Bảo Phương chỉ thẳng vào Vương Tư Vệ.

"Việc này liên quan gì đến người cẩn thận ngươi miệng đấy không ta cáu lên ta cho răng môi lẫn lộn."

Vương Tư Vệ nhổ nước bọt .

"Tinh Cấp mà ngon hả bước ra ngoài đi? Tinh cấp không phải ông đây chưa đánh bao giờ? Cấp 6 Tinh cấp mà thôi coi mình là vô địch thiên hạ chắc?"

Lê Bảo Phương thấy nhảy bổ vào chuẩn bị đánh Vương Tư Vệ thì đột nhiên một thân ảnh chắn ngang mặt hắn.

"Để sức đối phó với kẻ thù đi, đừng phí sức đối phó với bạn học."

An bình tĩnh nhìn nói. Mọi người đều giật mình vì không biết An xuất hiện ở đó cách nào vì An ngồi xa mọi người nhất nhưng lại là người phản ứng nhanh nhất để ngăn cuộc ẩu đả.

Thấy mất thế Lê Bảo Phương hừ lạnh quay người đi vào lều. Vương Tư Vệ đinh nói gì thêm thì An quay người lại lườm một cái nên im luôn.

Buổi tối trong Âm Tuyệt Sơn Lâm đầy yên bình, An ngồi trên lầu canh gác. Tối nay không tới lượt nhưng An xung phong đi bởi An không thể nào nhắm mắt được, mỗi lần nhắm mắt An lại nghĩ tới những bạn học đã chết. Có lẽ không ai đổ lỗi cho An nhưng với tâm lý của một người hiện đại, An cho rằng mình có thể làm hơn thế bởi cho cùng chúng chỉ là những đứa bé 12 tuổi.

"Ngươi vẫn đang tự trách bản thân sao?" Đạm Đài Minh Ngọc nhảy lên ngồi cạnh An.

An gật đầu. "Uhm. Ta không biết ta làm đúng hay sai nữa. Nhưng ta biết nếu ta cố gắng thêm một chút nữa thì họ sẽ không chết và ta nghĩ còn người chết hơn nữa không chỉ có bọn họ."

Đạm Đai Minh Ngọc trầm ngâm. "Ngươi thật khác người. Bình thường máu lạnh nhất là người trong hoàng tộc ngươi lại ngược lại."

An cười khổ. "Có lẽ thế nên ta không có chí làm vua. Mà sao ngươi không ngủ đi, trễ rồi."

Đạm Đài Minh Ngọc trâm ngâm một lúc sau đó nghẹn ngào.

"Ngươi biết không, ta không thể ngủ được. Mỗi lần nhắm mắt là ta lại thấy tay mình đầy máu tươi. Ta giết người rồi ngươi biết không. Nhưng ta không giết hắn thì hắn lại giết bọn ta..."

Vừa nói cô bé vừa run rẩy theo từng cơn nấc. An có thể cảm nhận được nỗi sợ của cô bé. Từ trước đến nay An cũng chưa từng giết người, anh chưa từng cân nhắc sau khi giết người sẽ như thế nào nên không biết an ủi cô bé làm sao. Đành vỗ nhẹ vào vai cô bé, An ổn tồn chậm rãi kể chuyện.

"Ngươi biết không, có một thế giới mà không có ma pháp, nơi đó trẻ con chỉ cần vui vẻ đến trường, tối về ngủ trong vòng tay ba mẹ chúng, được nghe các câu chuyện cổ tích để ngủ. Để ta kể ngươi một câu chuyện cổ tích nhé."

Đạm Đài Minh Ngọc nhẹ nhẹ gật đầu. An bắt đầu kể.

"Ngày xửa ngày xưa..."

Bầu trời đêm sao sao, nhưng cơn gió nhẹ nhàng thổi qua + thêm giọng đọc trầm thấp từ từ của An khiến Đạm Đài Minh Ngọc từ từ thiếp đi. Một đêm yên bình qua đi.

PS: Hôm nay hơi bận lên ra chương hơi muộn

Bình Luận (0)
Comment