Âm Dương Phù - Lạp Phong Đích Thụ

Chương 117

"Lý Thất, ngươi có biết cụ thể kho báu của Dực Vương ở đâu không?" Lý Du vẫn không nguôi tò mò về kho báu của Thạch Đạt Khải.

 

"Biết…" Giọng nói cứng nhắc của Lý Thất đáp lại: "Ngươi đã dẫn ta tới đó…" Câu trả lời khiến Lý Du xám xịt mặt mày.

 

Trời đất ơi, khi nào mà ta dẫn ngươi đi chứ? Cơ mặt Lý Du giật giật. Sau khi nghĩ thông ra, mặt anh lại giật mạnh hơn. Lời của Lý Thất thực tế cho thấy người đi cùng hắn trước đây đã từng ghé qua kho báu của Thạch Đạt Khải. Điều này có nghĩa, kho báu rất có thể đã bị người đó lấy hết sạch, đến khi Lý Du tìm thấy thì cũng chẳng còn gì.

 

"Ta còn dẫn ngươi đến nơi nào khác không…" Lý Du kiên nhẫn tiếp tục hỏi. Anh đột nhiên tò mò về những nơi người đó đã từng đi qua.

 

Tuy nhiên, lần này Lý Thất không trả lời mà quay đầu lại nói với Lý Du: “Đến rồi.”

 

Lý Du đã tới nơi ở của Lý Thất.

 



Nếu nơi này có thể gọi là nơi ở.

 

Đó là một cái hang. Hang nằm trên vách núi. Nhìn qua là biết do con người đào ra. Cửa hang cách mặt đất chưa đến hai mét, có mấy cái hốc đá sâu cạn khác nhau có thể giẫm lên để leo lên.

 

"Ngươi tự đào ra cái này sao?" Lý Du vô cùng ngạc nhiên. Cửa hang cao chưa đến hai mét, tròn trịa, không biết bên trong rộng bao nhiêu. Nhưng nhìn từ bên ngoài, có vẻ không hề nhỏ. Lý Du xuất thân ngành xây dựng, nên hiểu rõ để đào ra một hang động như thế này ở nơi này khó khăn và tốn công đến mức nào.

 

Lý Thất chỉ lắc đầu. Hắn thành thạo trèo lên các hốc đá, leo vào hang rồi vẫy tay gọi Lý Du.

 

Lý Du định trèo theo, nhưng đột nhiên nghe thấy sau lưng vang lên một tiếng kêu “a a…”. Quay đầu lại, Lý Du thấy Tần Dịch không biết từ lúc nào đã xuất hiện ngay phía sau mình. Cô đang cầm một con d.a.o nhỏ, run rẩy nhìn Lý Du và phát ra những âm thanh lo lắng. Đáng tiếc, cô không thể nói chuyện, chỉ có thể phát ra những âm tiết đơn giản.

 

Thấy Tần Dịch xuất hiện, Lý Du vui mừng vô cùng: “Tiểu Dịch, sao em lại ở đây? Ngũ thúc cũng đến đây rồi sao?”

 

Tần Dịch không thể nói chuyện, nhưng khi thấy Lý Du bình an, cô bé nở nụ cười với anh. Thế nhưng, ánh mắt cô lại đầy sát khí khi nhìn về phía Lý Thất ở trên vách đá, con d.a.o nhỏ trong tay lóe lên ánh sáng lạnh lẽo.



 

Thấy Tần Dịch xuất hiện, trong ánh mắt của Lý Thất cũng ánh lên một chút hung hãn. Hắn hơi hé miệng, phát ra một tiếng gầm gừ đầy đe dọa từ trong cổ họng.

 

“Mộ vệ!”

 

Giọng của Lý Thất đầy giận dữ và thù địch, nghe thấy vậy, tim Lý Du chợt lạnh đi. Anh thầm nghĩ trong đầu: “Chết rồi!”

 

Việc Lý Thất xuất hiện ở đây cũng có nghĩa là trước đó, hắn có thể đã cùng người mà hắn lầm tưởng là Lý Du đến lăng mộ Cửu Phượng Triều Long, và rất có khả năng đã đụng độ với các mộ vệ ở đó. Giữa họ hẳn đã có một trận đấu ác liệt, thậm chí Lý Thất có thể đã chịu chút thiệt thòi, nếu không thì hắn đã không giận dữ đến vậy.

 

Lý Du cũng biết rằng Tần Dịch là mộ vệ, tức là hậu duệ của tộc Thiên Phượng. Trên người cô bé ít nhiều mang theo khí tức của tổ tiên, và đó là lý do tại sao khi Lý Thất cảm nhận được khí tức này từ cô, hắn liền nổi lên sự thù địch mạnh mẽ.

 

“Đừng ra tay!” Lý Du lớn tiếng kêu lên với Lý Thất: “Tần Dịch không phải là mộ vệ! Cô bé không có ý định làm hại đâu!” Đồng thời, anh đứng chắn trước mặt Tần Dịch. Lý Du biết rõ sức mạnh của Lý Thất, và Tần Dịch chắc chắn không thể là đối thủ của hắn.
Bình Luận (0)
Comment