Các thành viên đội im như thóc, nhưng trong lòng cũng có vài người không phục mà thầm trách. Khi Lý Du bị cương thi bắt đi, Ngũ thúc là người đuổi theo đầu tiên, nhưng ông cũng chẳng cản được. Ông đã b.ắ.n vài phát chỉ thiên nhưng không khiến cương thi sợ hãi, rồi khi tới gần, ông còn bị cương thi đá văng lăn xa vài mét, đành trơ mắt nhìn Lý Du bị bắt đi.
Linh Lung đứng nhìn về phía xa, nơi những dãy núi uốn lượn trong bóng đêm, khuôn mặt vẫn bình thản như mọi khi, ánh mắt lại lóe lên một tia sắc lạnh. Nghe tiếng Ngũ thúc đang mắng đội viên, cô không ngăn cản mà chỉ trầm tư suy nghĩ. Không lâu sau, trên môi cô thấp thoáng một nụ cười khó nhận ra.
“... Lần này kế hoạch đã hoàn hảo, mọi người đã diễn vai của mình hoàn toàn tự nhiên, nó sẽ không thể nghi ngờ đây là âm mưu của chúng ta. Chỉ cần nó dẫn người của chúng ta vào lăng mộ Cửu Phụng Triều Long, mọi việc sẽ theo đúng ý muốn.” Linh Lung thầm nghĩ.
“Hy vọng lần này không có sai sót... Lý Du, Tần Dịch, hai người đừng để ta phải thất vọng…” Linh Lung cẩn thận suy tính, tự nhắc mình không nghĩ đến những chi tiết dễ gây khó chịu.
“Theo lý, lần này chắc chắn sẽ không còn biến cố gì. Tổ chức đã dệt nên chiếc lưới này trong bao nhiêu năm, mọi sự kiện đều đã được dự tính từ trước, các nguy hiểm cũng trong tầm kiểm soát, so với phương án tồi tệ nhất thì đã tốt hơn nhiều, không còn vấn đề gì nữa rồi.”
Linh Lung kiểm tra lại các tính toán một lần nữa, thấy kết quả vẫn như dự đoán ban đầu mới hài lòng gật đầu, vẫy tay ra hiệu gọi Mạc Liên Thành và Thạch Quảng Sinh lại gần.
Mạc Liên Thành và Thạch Quảng Sinh nhanh chóng tiến đến bên Linh Lung. Nếu Lý Du có mặt ở đây, chắc chắn anh sẽ vô cùng ngạc nhiên. Trước đây, khi gặp Linh Lung và Ngũ thúc, Mạc Liên Thành và Thạch Quảng Sinh đều tỏ vẻ sợ hãi, thái độ e dè, nhưng lúc này, cả hai lại đứng thẳng lưng, trông chững chạc hơn hẳn. Đặc biệt là Thạch Quảng Sinh, không còn nét ngờ nghệch, thay vào đó là vẻ sắc bén và thành thục, hoàn toàn khác với hình ảnh mà Lý Du từng biết.
Mạc Liên Thành cũng thay đổi hoàn toàn, không còn chút gì của sự khôn vặt, nhát gan, hay nụ cười thường trực trên mặt. Cả hai đứng nghiêm trước mặt Linh Lung, đồng thanh nói: “Đại tiểu thư!” nhưng giọng nói đủ nhỏ để không gây chú ý cho người khác.