Chương 230: Cá Nước Xum Vầy
Tiếng va chạm phạch phạch giống như mưa to gió tớn, sinh ra từng tuồng sóng khoái cảm tê đại, không ngừng xâm nhập tấy thể xác và tinh thần của Mộ Dung Tử Ngọc. Tình dục bộc phát tàm cho nàng kìm tong không được tên rỉ, cái mông đầy đặn cao thấp tắc tư nghênh hợp, hai bầu nhũ hoa cao ngất cũng không chịu cô đơn dung đưa, nhộn nhạo tạo thành từng tàn sóng sữa! Cây côn thịt của Hồ Nguyên Vũ mạnh mẽ đút vào trong hoa huyệt, toàn thân Mộ Dung Tử Ngọc run Tray, từ trong miệng phát ra từng tiếng rên rỉ, đôi tông mày đóng chặt, cái miệng anh đào thở hổn han mỗi tần cây côn thịt của Hồ Nguyên Vũ va chạm đến hoa tâm đều tàm cho nàng nhíu mày, cái trán tắc tư, mái tóc bay múa, tộ ra hết vẻ gợi cảm mê người! Hồ Nguyên Vũ ra sức đút vào âm đạo của nàng, càng chọc vào càng nhanh, càng chọc vào càng mạnh! Quy đầu không ngừng chạm chạm tử cung kiều nộn, bên tai nghe nàng rên rỉ tê hồn…
- Ah... ừ… á... a... phu quân... thiếp chết mất…
Mộ Dung Tử Ngọc cảm nhận được từng đợt khoái cảm đánh úp ℓại, ℓàm cho toàn thân nàng mềm yếu vô ℓực.
Lúc Hồ Nguyên Vũ chạy nước rút, nàng thở gấp, tinh mâu nửa khép, xụi to mặc kệ để cho hắn muốn tàm gì thì tàm, khuôn mặt như hoa sen thẹn thùng, ngọc diện hàm xuân, hai má đỏ hồng, mở ra cái miệng anh đào mê người thở đốc, bỗng nhiên thân thể hoàn mỹ run Tay kịch tiệt, cái mông ngọc hãy tên đón hùa động tác của Hồ Nguyên Vũ, cái miệng nhỏ nhắn duyên dáng gọi tO:
- Ah... không được... a... chàng nhấn mạnh tên chút... a...
Hồ Nguyên Vũ biết nàng đã sắp cao triều rồi, hắn tập tức thay đổi tư thế, cầm tấy đôi đùi ngọc của nàng khiêng tên, để trên bờ vai của mình, bên dưới cây côn thịt tại bắt đầu điên cuồng vận chuyển, ra sức đụng (ấy hoa tâm nàng. - Á… a… a...
Một tiếng rên rỉ cao vút yêu kiều, bờ eo của Mộ Dung Tử Ngọc nhếch ℓên tạo thành một độ cong vô cùng xinh đẹp, hai chân buộc thẳng tắp, dùng sức kẹp ℓấy cổ của Hồ Nguyên Vũ, hai tay bóp chặt cánh tay của hắn, móng tay bấu vào trong da, từ hoa tâm, âm tinh nóng bỏng trào ra từng đợt...
Khi tới gần Tiên Cổ Mạch Khoáng, cách rất xa Hồ Nguyên Vũ đã thấy được tinh kỳ phấp phới, lều trại mọc lên san sát, có thể dễ dàng nhận ra có hai trận doanh xa xa đối lập nhau, khí tức túc sát lan tràn cả thiên địa.
Nhìn quy mô lều trại, thì mỗi bên chí ít đều có trên vạn người, trên doanh trại đều có ánh sáng trận pháp lấp lóe, đề phòng cường giả đối phương tập kích bất ngờ, bên trong thì có từng tốp tu sĩ qua lại tuần tra, canh phòng cực kỳ nghiêm mật.
Trong đó trên cổng một doanh trại treo lệnh kỳ chữ Hồ, không cần nói cũng biết kia là tu sĩ thuộc phe phái của Hồ Nguyên Vũ, bên trong do Hồ Việt chỉ huy, còn Nguyễn Uông và Lâm Trí Dũng thì tập hợp đội ngũ ở những nơi khác, hiện tại đã bắt đầu xuất phát đi tới hạch tâm tranh đoạt bảo vật rồi.- Thôi thôi, thiếp nhường việc này cho Hân Nhi tỷ tỷ đấy, một mình hầu hạ chàng… được rồi, thiếp còn muốn sống lâu hơn một chút.
Mở ra trận pháp, hai người tiếp tục tiến về Tiên Cổ Mạch Khoáng, trên đường đi cũng gặp một ít Yêu thú mạnh mẽ, nhưng lấy thực lực của hai người đều dễ dàng giết chết, thu lấy tinh hạch, linh dược… sau đó tiếp tục lên đường.
Tầm một ngày sau, hai người đã đến phụ cận Tiên Cổ Mạch Khoáng, nơi này đã rất gần hạch tâm của Phong Nha Bí Cảnh, trên đường thỉnh thoảng cũng gặp một ít đệ tử Nhân tộc và Yêu tộc tốp năm tốp ba, nhưng bọn hắn ở xa xa nhìn thấy hai người đều né đi, không dám nhích tới gần.Thật lâu sau, ở dưới người hắn, Mộ Dung Tử Ngọc đã mỏi mệt không chịu nổi! Nàng hoàn toàn không còn lực lượng chống đỡ, cuối cùng chỉ có thể tùy ý nam nhân ở trên người mình mạnh mẽ chinh phạt, tung hoành ngang dọc ở trong âm hộ của mình! Mà nàng thì ở dưới người nam nhân uyển chuyển hầu hạ, thấp giọng rên rỉ!
Cũng không biết trãi qua bao lâu, Mộ Dung Tử Ngọc từ trong bụi cỏ ngồi dậy, hai bắp chân trơn bóng như ngọc nghiêng dựa vào nhau, trên gương mặt còn lưu lại ửng hồng, vừa sửa sang lại y phục, vừa liếc Hồ Nguyên Vũ:
- Chàng luyện loại công pháp này, về sau không biết sẽ tai họa bao nhiêu nữ tử đây.Hồ Nguyên Vũ cười nói:
- Nếu nàng rút hết sức lực của ta, thì ta còn sức đâu mà đi tìm nữ nhân khác…
Mộ Dung Tử Ngọc nghe vậy thì đỏ mặt nói:Hồ Nguyên Vũ nhấp thêm tầm chục cái, quy đầu đâm vào trong hoa huyệt của Mộ Dung Tử Ngọc thật sâu, tinh dịch nóng bỏng không ngừng tiến vào trong ngọc thể của Mộ Dung Tử Ngọc!
Hai người giống như tâm ý tương thông, Âm Dương Tạo Hóa Kinh nhanh chóng vận chuyển, thông qua nơi giao hợp chạy khắp toàn thân của hai người…
…- Bái kiến Cửu điện hạ.
Đám tu sĩ canh gác đều khom mình hành lễ, trong mắt tràn đầy sùng kính.
Trong bọn hắn đại đa số đều là tán tu về đệ tử của các thế lực nhỏ, bình thường luôn bị đệ tử của các thế lực lớn ức hiếp chèn ép, nhưng từ khi đi theo Hồ Nguyên Vũ lại được đại ngộ to lớn, địa vị ở trong học viện tăng lên rất nhiều, chỉ cần cố gắng một chút, thì không lo thiếu thôn tài nguyên tu luyện, để bọn hắn làm sao có thể không cảm kích Hồ Nguyên Vũ.Còn bên kia là do đệ tử của Lê gia, Trịnh gia, Đặng gia cùng với các tiểu thế lực dưới trướng của bọn hắn.
Lực lượng trẻ tuổi mạnh nhất của Lê gia và Trịnh gia đều không có ở Chư Thần Học Viện, mà tập hợp ở Hoàng Gia Học Viện bên cạnh Nhị hoàng tử Hồ Trung, vì vậy nơi này do Đặng Mậu Lân làm lãnh tụ, đệ tử của Lê gia và Trịnh gia phải nghe lệnh hắn làm việc.
Vừa đi tới trước cửa doanh trại, tu sĩ bên trong đã có người nhận ra Hồ Nguyên Vũ và Mộ Dung Tử Ngọc, lập tức phái người đi thông báo Hồ Việt, bộ phận còn lại thì mở trận pháp đón hai người vào.
Hồ Nguyên Vũ gật đầu mỉm cười, bảo bọn hắn cứ tiếp tục công việc của mình, sau đó nắm tay Mộ Dung Tử Ngọc đi vào trong doanh trại.
Còn chưa tới tướng doanh đã thấy Hồ Việt, Mộ Dung Phong và một đám cường giả Khai Đạo kỳ đỉnh phong từ trong ℓều ℓớn đi ra đón.