Âm Dương Tạo Hóa Kinh ( Dịch Full - Update Nội Dung T11/2023 )

Chương 320 - Chương 320: Thanh Hoa Tĩnh Ngọc Trâm

Chương 320: Thanh Hoa Tĩnh Ngọc Trâm
Chương 320: Thanh Hoa Tĩnh Ngọc Trâm
Trong tương đình có người nhận ra vật kia, bật thốt tên.

- Vương khí thượng phẩm Thanh Hoa Tĩnh Ngọc Trâm. - Cái gì, kia ℓà Vương khí thượng phẩm Thanh Hoa Tĩnh Ngọc Trâm, tháng trước ở Vạn Bảo Các đấu giá tới hơn hai vạn nguyên tinh?

- Trần Nghiêm không hổ ℓà con cháu trực hệ của Trần gia, ra tay thật hào phóng.



Nhìn thấy cây trâm ngọc kia, rất nhiều thiếu nữ trong tương đình đều hai mắt tỏa sáng, Long yêu thích không thôi, Thanh Hoa Tĩnh Ngọc Trâm kia không chỉ tà vật trang sức, còn tà bảo vật phụ trợ tu tuyện, có thể thanh tâm tĩnh khí, gia tăng tốc độ hấp thu tinh khí, còn có thể phòng ngự... tác dụng rất nhiều, bởi vậy giá trị còn cao hơn Hoàng khí bình thường.

Nhưng càng nhiều người hơn La sắc mặt nghiền ngẫm, như có thâm ý dò xét Trân Nghiêm.

Nhìn thấy cây trâm ngọc kia, sắc mặt của Hồ Minh Nguyệt có chút không vui, ánh mắt trở nên tạnh tẽo. Ở Lạc Hồng Tinh, nữ nhân ℓà không thể tùy tiện nhận vật phẩm trang sức mà nam nhân tặng, ví dụ như trâm, nhẫn, dây chuyền, khuyên tai… một khi nhận, ý nghĩa ℓà ngầm đồng ý nam tử kia truy cầu, thậm chí xem như vật đính ước.

Trần Nghiêm tự nhiên không thể không biết những sự tình này, nhưng vẫn cố ý tặng ngọc trâm cho nàng, ℓại ở dưới trường hợp như vậy, ℓà ý muốn thế nào?

Người này tên là Mạc Văn Khoa, đệ tử trực hệ của Mạc gia, năm nay gần 40 tuổi, tu vi Thai Tức sơ kỳ, thiên tư khá bất phàm.

Mấy đệ tử phe phái Trần gia, Ngô gia, Mạc gia đều cười hắc hắc, ánh mắt đầy khiêu khích nhìn về phía Hồ Minh Nguyệt, dù nàng nhận hay không nhận, cũng sẽ rơi vào cái bẫy ngôn từ mà bọn hắn đã chuẩn bị từ sớm.

Hồ Minh Nguyệt dù sao cũng chỉ là thiếu nữ mới 15 tuổi, trước giờ chưa tiếp xúc qua minh tranh ám đấu như vậy, sắc mặt không khỏi có chút tái nhợt, tròng mắt rưng rưng như muốn khóc lên, nhưng nàng cố gắng để cho mình kiên cường, đang định cất lời.

Đột nhiên ngoài trang viên có thanh âm hạ nhân hô vang:
Sắc mặt của Trần Nghiêm sầm xuống, nhìn Lâm Mộng Điệp nói:

- Lâm tiểu thư, tại hạ chỉ là ngưỡng mộ phương danh của tiểu công chúa, muốn tặng nàng một bảo khí phụ trợ tu luyện mà thôi, không đến mức phải nói phức tạp như thế chứ?

Bàn bên cạnh Trần Nghiêm, một thanh niên thân hình gầy gò, khuôn mặt có chút âm hiểm cười nói:

- Trần công tử nói không sai, tu sĩ chúng ta không giống thường nhân, ai sẽ quan tâm những lễ nghi giáo lý phàm tục kia, hay là tiểu công chúa cảm thấy lễ vật này quá tầm thường, nên khinh thường nhận lấy?
Trần Nghiêm cũng không phải ngốc, trong lòng có chút đề phòng, vì vậy dè dặt nói:

- Không biết điện hạ có gì phân phó, nếu làm được, tại hạ nhất định không chối từ.

Hồ Nguyên Vũ từ trong Âm Dương Tạo Hóa Tháp lấy ra một chiếc Không Gian Giới Chỉ cấp bậc Hoàng khí, đưa tới trước mặt hắn nói:

- Cũng không có chuyện gì to tác, chỉ là bổn hoàng ngưỡng mộ phương danh của mẫu thân ngươi từ lâu, nay nhân ngày đại thọ của Lâm châu mục, bổn hoàng có một món quà nhỏ, mong ngươi mang về đưa cho mẫu thân của mình, nói là tấm lòng của bổn hoàng.
- Thái tử điện hạ và Ngọc phi nương nương giá lâm.

Mọi người đều giật mình, vội vàng đứng dậy hành lễ, ánh mắt nhìn về phía cửa chính, chỉ thấy một đoàn người đi vào, dẫn đầu đúng là Hồ Nguyên Vũ và Lâm Nhược Yên.

Thời điểm đi qua lương đình của đám người Hồ Minh Nguyệt, Hồ Nguyên Vũ dừng lại, đi vào trong đình, ánh mắt nhu tình liếc qua muội muội và Lâm Mộng Điệp, sau đó nhìn xuống hộp gỗ còn chưa khép lại trong tay Trần Nghiêm, sắc mặt trở nên lạnh lẽo nói.

- Ngươi là Trần Nghiêm.
Không nhận, sẽ mang tiếng xem thường đệ tử thế gia khác, tính tình đanh đá chua ngoa, nhận, lại chẳng khác nào ngầm đồng ý Trần Nghiêm truy cầu, dù Hồ Minh Nguyệt có giải thích như thế nào, cũng không qua được miệng lưỡi thế gian.

Đổi lại trước kia, dù cho Trần Nghiêm thêm mười lá gan cũng không dám làm ra hành động bất kính như vậy, đây không phải truy cầu, đây là cố ý muốn hủy thanh danh của công chúa hoàng tộc.

Ở Lạc Hồng Tinh, thường thường nam tử muốn truy cầu nữ tử, sẽ hẹn gặp nhau riêng, nếu ấn tượng của nử tử về nam tử không xấu, sẽ chấp nhận lời hẹn, khi đó nam tử muốn tỏ tình hay tặng vật, đều chỉ có hai người biết, dù bị từ chối cũng chỉ hai người biết, sẽ không ảnh hưởng tới mặt mũi của ai.

Trường hợp tặng trang sức ở chỗ đông người cũng không phải không có, nhưng bình thường sẽ không ai mở ra, cả hai đều giữ thể diện cho nhau, khi về nhà, nữ tử mở ra, nếu cảm thấy không thích, sẽ thay hộp trả lại, nói là đáp lễ, như vậy nam tử sẽ tự hiểu mà rút lui.
Giống như Trần Nghiêm, ở trước mặt mọi người mở hộp, chính là muốn ép Hồ Minh Nguyệt tỏ thái độ, là một hành vi cực kỳ mất phong độ, còn thất lễ.

Sắc mặt của Lâm Mộng Điệp, Lâm Trí Dũng, Nguyễn Uông cùng với mấy đệ tử phe phái hoàng tộc đều trở nên khó coi, Lâm Trí Dũng tức giận muốn vỗ bàn đứng dậy, nhưng Lâm Mộng Điệp đã cản lại, nhìn về phía Trần Nghiêm nói.

- Trần công tử, hôm nay là ngày đại thọ của gia gia, chúng ta tụ tập ở đây chính là chúc phúc cho lão nhân gia, bình luận thiên hạ hào kiệt, hơn nữa chẳng lẽ ngươi không biết ý nghĩa của việc tặng trang sức cho nữ tử sao? Hiện tại tiểu công chúa còn rất nhỏ, chỉ một lòng tu luyện, Trần công tử không nên làm khó nàng.

Ý tứ của nàng đã rất rõ ràng, hiện tại là ngày đại thọ của gia gia ta, không phải chỗ để ngươi cầu ái, hơn nữa công chúa thân phận tôn quý, ngươi là cái thá gì, xứng sao?
Nhìn Hồ Nguyên Vũ đứng ở trước mặt, trong lòng Trần Nghiêm không hiểu thấu dâng lên áp lực đến ngạt thở, giống như có hồng hoang mãnh thú đang nhìn mình, thân thể không tự ch3u được hơi run rẩy, nhưng nhìn thấy đám người Trần Ích Tắc đứng ở cách đó không xa, hắn mới lấy lại bình tĩnh, ra vẻ thản nhiên nói:

- Không sai, tại hạ chính là Trần Nghiêm, không biết thái tử điện hạ có gì chỉ giáo?

Hồ Nguyên Vũ cười cười nói:

- Chỉ giáo thì không có, chỉ là có một việc muốn nhờ Trần công tử ngươi mà thôi, không biết Trần công tử có vui lòng giúp bản hoàng một chút hay không?


Sắc mặt của Trần Nghiêm tái nhợt, tức giận đến thân thể run rẩy, ánh mắt của những người khác cũng kỳ quái nhìn về phía Hồ Nguyên Vũ, cái này… đùa cũng quá ℓớn rồi.







Bình Luận (1)
Comment
caonguyen2000oppo 1
caonguyen2000oppo
Reader
29 Ngày Trước
dịch đọc về cuối lộn xộn quá
Trả lời
| 0