Âm Dương Tạo Hóa Kinh ( Dịch Full - Update Nội Dung T11/2023 )

Chương 321 - Chương 321: Tát Bay

Chương 321: Tát Bay
Chương 321: Tát Bay
Trần Ích Tắc nhịn không được di ra, ôm quyền nói: - Điện hạ, ngài tà thái tử đương triều, tà Đại Đế tương Eal, mỗi toi nói và hành động đều nên tàm cương cho kẻ khác, danh tiết của một nữ nhân, fà không thể mang ra đùa giỡn như thế được. Hồ Nguyên Vũ không để ý tới Trần Ích Tắc, nói.

- Trần trưởng ℓão, ta chỉ ℓà ngưỡng mộ phương danh của Hồng Hoa phu nhân, muốn tặng nàng một bảo khí phụ trợ tu ℓuyện mà thôi, không đến mức phải nói phức tạp như thế chứ? Lại nói tu sĩ chúng ta không giống thường nhân, ai sẽ quan tâm những ℓễ nghi giáo ℓý phàm tục kia, hay ℓà Trần gia các ngươi cảm thấy ℓễ vật này quá tầm thường, nên khinh thường nhận ℓấy?

Có vài người nhịn không được bật cười, đây không phải ℓời ℓúc trước Trần Nghiêm và Mạc Văn Khoa bức ép Hồ Minh Nguyệt sao? Hiện tại nguyên câu trả ℓại, đau thấu tim gan nha.

Lâm Trí Dũng cười ha ha nói:

- Điện hạ nói không sai, tu sĩ chúng ta sao cần để ý những te nghi tuân tý phàm tục kia, ngưỡng một thì nói ngưỡng mộ, cần gì phải quanh co tòng vòng. Hơn nữa ta nghe nói vị Hồng Hoa phu nhân kia dung nhan mỹ (tệ, khuynh quốc khuynh thành, đúng tà để cho người ta suy nghĩ miên man.

Nguyễn Uông đổ mồ hôi, như vô ý cách Lâm Trí Dũng xa một chút, con mẹ nó, ngươi đúng tà cái gì cũng dám nói, vị Hồng Hoa phu nhân kia tà vợ của Trần Thủ Thuật, không nói tới thân phận hiến hách, chỉ nói tu vi của nàng, cũng không phải bọn tiểu bối như hắn có thể vọng nghị. Những người khác cũng dùng ánh mắt như nhìn tên ngốc nhìn Lâm Trí Dũng, ngay cả Lâm Khang cũng xanh mặt, thầm nghĩ sau hôm nay nhất định phải dạy tiểu gia hỏa kia một trận, quá vô pháp vô thiên rồi, nơi này có chỗ cho ngươi nói chuyện sao? Sự tình này Hồ Nguyên Vũ nói không sao, nhưng ngươi chen mồm vào sẽ có chuyện biết không?

Quả nhiên, sắc mặt của Trần Nghiêm vốn tái nhợt, ℓúc này càng thêm trắng, giống như một con sư tử phát điên nói:

- Ngươi cũng biết danh tiết của nữ nhân quan trọng, còn biết mình là thần tử, thân là thần tử, lại dám dĩ hạ phạm thượng, ở trước mặt chúng nhân bôi nhọ danh tiết của công chúa đương triều, là ai cho ngươi lá gan, hay Trần gia các ngươi cảm thấy thời thế thay đổi, muốn nhảy ra tạo phản, Trần gia các ngươi muốn làm chim đầu đàn như vậy, bản hoàng sẽ thành toàn các ngươi, người đâu, đưa hắn lên Trảm Tiên Đài, chém đầu thị chúng, ta cũng muốn nhìn xem, Trần gia các ngươi có dám tạo phản hay không?

Mọi người nghe vậy, sắc mặt đều tái nhợt, ngay cả thở mạnh cũng không dám, lúc này rất nhiều người mới nhớ tới, tuy thời thế thay đổi, nhưng ở Đại Nam Thần Triều này, hoàng tộc vẫn là thiên, là tồn tại chí cao vô thượng không ai có thể xâm phạm.

Tuy đám người Trần gia, Ngô gia… liên hợp tới dằn mặt Lâm gia, gián tiếp đánh mặt hoàng tộc, nhưng cũng chỉ là gián tiếp tạo áp lực mà thôi, còn không dám công khai tỏ vẻ gì, bởi vì ai cũng không muốn nhảy ra làm chim đầu đàn, để hoàng tộc giết gà dọa khỉ.
- Hồ Nguyên Vũ, ngươi khinh người quá đáng, mẫu thân ta dù gì cũng là thê tử của nguyên Quảng Châu Châu Mục, là nhất phẩm phu nhân do tiên đế phong tặng, ngươi thân là thái tử, lại bôi nhọ danh tiết của vợ đại thần…

Bốp…

- Phốc…
- Điện hạ, xin người bớt giận, tuy Trần Nghiêm phạm phải sai lầm, nhưng tội còn chưa đáng chết, xin ngài nể tình hắn trẻ người non dạ, lại thêm Trần gia bao đời nay cúc cung tận tụy, một lòng trung thành với hoàng tộc, không có công lao cũng có khổ lao, xin ngài giơ cao đánh khẽ, mà tha cho hắn lần này.

Hồ Nguyên Vũ vẫn không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn Trần Ích Tắc, bên ngoài, một đội Thiết Huyết Quân đã đi vào, giáo mác sáng chói, sát khí mạnh mẽ làm cho tất cả mọi người ở đây đều cảm giác như đặt mình vào trong chiến trường đẫm máu, khí thế trong lúc vô hình bị áp chế gắt gao.

Trần Nghiêm bị cổ khí thế kia tập trung, cả người giống như không còn xương cốt, mềm nhũng nằm đó, thân thể run lẩy bẩy, ngay cả mở miệng nói chuyện cũng không được, chỉ có thể dùng ánh mắt cầu xin nhìn về phía Trần Ích Tắc.
Nhưng sau khi đám người Mộ Dung Tuyết Liên tới, lại thêm Lâm Uyên đột phá Tán Tiên, đã để bọn hắn hơi chùng xuống, không dám có hành động gì quá khích, chỉ muốn ở trên sự tình thế hệ trẻ thi đấu, lấy lại chút mặt mũi mà thôi.

Còn việc ở trước mặt công chúng tặng quà cho công chúa, đúng là trước đó có thương thảo qua, nhưng có trách chỉ có thể tránh Trần Nghiêm quá ngu ngốc, ở dưới tình huống biết đại thế đã mất, lại còn dám nhảy ra gây chuyện, đây không phải muốn chết thì là cái gì? Không thấy Mạc Văn Khoa, Ngô Hồng Tam… đều im lặng theo dõi kỳ biến, không có bất cứ động tác gì sao?

Trong lòng Trần Ích Tắc thở dài, chỉ trách lão tổ và Hồng Hoa phu nhân từ nhỏ quá nuông chiều đứa con trai độc nhất này, để cho hắn dưỡng thành thói quen coi trời bằng vun, làm việc gì cũng không suy tính trước sau, hiện tại mới bị người lợi dụng, bị đẩy ra làm chim đầu đàn.
Bàn bên cạnh Mạc Văn Khoa là một thanh niên anh tuấn, người mặc áo bào màu vàng, mặt như quan ngọc, mày kiếm mắt sao, khí chất rất bất phàm, lúc này ánh mắt của hắn hơi nhíu lại, cẩn thận đánh giá Hồ Nguyên Vũ, nhưng không có nói gì.

Người này tên Ngô Hồng Tam, con trai của Ngô gia gia chủ, năm nay cũng gần 40 tuổi, nhưng tu vi đã đột phá Thai Tức kỳ đỉnh phong, thiên tư cực kỳ yêu nghiệt.

Hồ Nguyên Vũ lạnh lùng nói:
Ánh mắt của hắn sắc lẹm đảo qua đám người Mạc Văn Khoa, Ngô Hồng Tam… lòng nghi ngờ càng nặng, cảm thấy đây là âm mưu của những gia tộc kia, muốn đẩy Trần gia ra làm chim đầu đàn, thử xem thái độ của hoàng tộc.

Giờ thì tốt rồi, con trai độc nhất của lão tổ bị đưa lên Trảm Tiên Đài, đây chính là thái độ của hoàng tộc, ngươi muốn làm chim đầu đàn, được, ta thành toàn ngươi.

Tuy trong lòng Trần Ích Tắc rất hận Hồ Nguyên Vũ, nhưng hận Hồ Nguyên Vũ một, lại hận đám người Ngô gia, Mạc gia mười, chỉ có thể dằn xuống lửa giận, vội vàng đi lên, khom người thật sâu hành lễ nói:
Xoảng…

Trần Nghiêm còn chưa nói xong, đã bị Hồ Nguyên Vũ tát bay ra ngoài, va vào một cái bàn, làm cả cái bàn bằng Trầm Hương Mộc vỡ nát, chén bát văng tứ tung, miệng phun máu tươi, hiển nhiên là bị thương không nhẹ.

Mọi người đều giật mình, không nghĩ tới Hồ Nguyên Vũ lại đột nhiên ra tay, hơn nữa làm bọn hắn không nghĩ tới chính là, tu vi của Trần Nghiêm đã là Thai Tức trung kỳ, cho dù bị đánh lén trở tay không kịp, cũng không đến mức thảm hại như thế chứ?






Bình Luận (1)
Comment
caonguyen2000oppo 1
caonguyen2000oppo
Reader
29 Ngày Trước
dịch đọc về cuối lộn xộn quá
Trả lời
| 0