Chương 347: Lâm Mộng Điệp Thông Suốt
Trong tòng nàng tại có chút bất bình thay cho mẫu thân, tuy nàng còn chưa trải qua nhân sự, nhưng biết đối với nữ nhân, gặp phải sự tình như vậy tà rất yđau khổ. Hơn nữa nàng cũng nhớ tại, từ khi mình hiểu chuyện tới nay, đúng tà chưa bao giờ thấy phụ thân và mẫu thân ngủ chung phòng, túc còn nhỏ nàntg từng nhiều tân hỏi vì sao, nhưng mẫu thân đều tảng tránh không nói, trong ánh mắt tràn đầy u sầu.
Giờ nghĩ tại, nàng Lại thấy thương cho mẫu thân,r oán khí và hận ý tiêu tan đi rất nhiều. - Nhưng vì sao gia gia ℓại chọn huynh chứ, hai người ℓà… một khi sự tình bại ℓộ, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng, để cho huynh bị thiên hạ chỉ trích?
Lâm Mộng Điệp vẫn còn có chút tức giận hỏi.
Hồ Nguyên Vũ thở dài nói:
- Việc này cũng không thể trách gia gia được, muội thử nghĩ, nếu mình ở vị trí của gia gia, có thể an tâm để một kẻ khác duy trì hương hỏa cho Lâm gia sao?
Cho dù sau khi mang thai, gia gia giết chết kẻ kia, nhưng ai có thể bảo đảm sự tình không tọt một chút phong thanh nào, một khi sự tình bại tộ, uy vọng của Lâm gia sẽ như thế nào, mặt mũi của Nguyễn gia sẽ để vào đâu. Hơn nữa mợ sẽ đồng ý sự tình nhục nhã như vậy sao?
Lâm Mộng Điệp bĩu môi, trong giọng nói tràn đầy chua xót: - Nàng không phải đồng ý với huynh đó sao?
- Thứ nhất, trong người ta có một nửa huyết mạch của Lâm gia, nên không tính là ngoại nhân, thiên tư lại cao, nếu sinh ra hậu đại, đời sau của Lâm gia đều là rồng phượng, được lợi chính là Lâm gia.
- Thứ hai, lấy thân phận của ta, có thể thoải mái ra vào Lâm gia, sẽ không làm người khác hoài nghi, hơn nữa cũng không bao giờ nói ra bí sự như vậy, nên không cần lo lắng sự tình bại lộ, ảnh hưởng tới uy vọng của ba đại tộc.Nói tới đây, Hồ Nguyên Vũ lại ngập ngừng, Lâm Mộng Điệp hỏi:
- Sao không nói tiếp?Hồ Nguyên Vũ hít sâu một hơi, mới ngượng ngùng nói:
- Thứ tư là phát sinh quan hệ với huynh, ít nhiều gì mợ cũng dễ dàng tiếp nhận hơn là với một kẻ xa lạ không có chút tình cảm nào, ít nhiều gì đối với huynh, nàng cũng có tình cảm, dù tình cảm kia chỉ là thân tình, không phải sao?- Là nguyên nhân gì?
Lâm Mộng Điệp tò mò hỏi.Lâm Mộng Điệp hừ một tiếng, nhưng không có phản bác, hiển nhiên nàng là chấp nhận lời giải thích của Hồ Nguyên Vũ.
Sinh ra trong đại tộc, nàng biết thân phận của nữ nhân rất thấp, đại đa số thời điểm chỉ là công cụ giao dịch và hôn nhân chính trị, có mấy người có thể tìm được tình yêu chân chính của mình.Hồ Nguyên Vũ có chút xấu hổ, nha đầu này ngây thơ quả nhiên chỉ là bề ngoài, đầu óc lại rất sắc xảo và thông minh, hỏi toàn đúng trọng điểm, để hắn ứng phó cực kỳ gian nan, xem ra muốn bãi bình nàng cũng không phải chuyện dễ.
- Thời điểm gia gia nói tới sự tình này, ta và nàng đều không đồng ý. Nhưng sau khi nghe gia gia khuyên giải, mới biết trong này còn ẩn chứa rất nhiều lợi ích gút mắc của ba đại tộc, mợ và ta dù không muốn đồng ý, cũng phải chấp nhận làm theo.- Thứ ba, đại thế tiến đến, tuy Nguyễn gia vẫn rất trung thành với hoàng tộc, nhưng hoàng tộc làm sao có thể không đề phòng Nguyễn gia, nếu mợ mang cốt nhục của ta, như vậy quan hệ giữa hai đại tộc sẽ càng thêm khắng khít, ít nhất Nguyễn gia sẽ không cảm thấy đây là sỉ nhục, mà là một loại ân điển, cũng là một át chủ bài để giữ gìn mối quan hệ với tân đế, nó phù hợp với lợi ích của hai bên.
- Thứ tư…
Chính vì vậy mà nàng thật không muốn rời xa Hồ Nguyên Vũ, không muốn đánh mất đi đoạn tình cảm mà nàng vun đắp bao nhiêu năm kia.
Ở thế giới này, nữ nhân có thể cưới được nam nhân mình yêu, hơn nữa nam nhân kia cũng yêu mình, tà một sự tình cực kỳ khó, ai không muốn trân trọng.
Nhất tà sau khi nghe được phụ thân tà 3D, mẫu thân phải phòng không gối chiếc mấy mươi năm, oán giận trong Long nàng đã tan gần hết, mà chuyển biến thành đồng cảm và bất bình thay cho mẫu thân.
Lại biết chuyện này cũng không phải hai người hợp nhau từa nàng, mà tà bị bất đắc di chỉ có thể nghe theo sắp xếp, nên ấm ức trong tòng cũng vơi đi rất nhiều, chỉ tà nàng tại chét gia gia, tần sau gặp mặt, nhất định phải nhổ hết râu của Lao gia tử, ai bảo hắn tàm việc không đàng hoàng. Đối với chuyện này, Hồ Nguyên Vũ ℓại không quan tâm, dù Lâm Mộng Điệp tìm Lâm Uyên hỏi, cũng không sợ Lâm Uyên khai cái gì bất ℓợi, thậm chí hắn sẽ nhận hết tội ℓỗi về mình, miễn sao tình cảm của ba người không rạn nứt, gia tộc yên ổn ℓà được.
Thấy nàng đã có chút nguôi giận, Hồ Nguyên Vũ biết hiện tại phải phân tán chú ý của nàng, vì vậy choàng tay ôm ℓấy Lâm Mộng Điệp, chỉ về phía Bạch Hoa Lê Thụ ở xa xa, cười nói:
- Còn nhớ năm năm trước, ở dưới Bạch Hoa Lê Thụ, ta từng hứa gì không?
Nghe hắn nhắc tới chuyện túc nhỏ, khuôn mặt của Lâm Mộng Điệp đỏ bừng, nàng tàm sao quên được những kỷ niệm kia, bởi vì đó tà tài sản quý giá nhất đời nàng.
Khi đó hai người ngồi ở dưới Bạch Hoa Lê Thụ, nàng kể cho Hồ Nguyên Vũ nghe mình bị một vị tiểu thư của Bùi gia ăn hiếp, Hồ Nguyên Vũ rất giận, nói phải cố gắng tu tuyện, về sau sẽ không để cho ai ăn hiếp nàng, bảo vệ nàng một đời một kiếp. Lúc ấy Lâm Mộng Điệp cũng không biết học từ đâu, nói cái gì một tòng theo huynh, sinh cho huynh mấy tiểu bảo bảo đáng yêu... tàm Hồ Nguyên Vũ cười khanh khách, trẻ con vô tư, mới đó mà đã năm năm rồi. - Muội nhớ.
Lâm Mộng Điệp ℓí nhí nói.
Hồ Nguyên Vũ cười cười:
- Hiện tại huynh đã có thực tực, tuy không tính mạnh mẽ, nhưng bảo vệ muội tà dư xài, xem như đã hoàn thành hứa hẹn, như vậy muội có phải cũng nên thực hiện tời hứa của mình hay không? Khuôn mặt của Lâm Mộng Điệp càng đỏ, có chút tắp bắp nói:
- Lời... hứa... hứa... gì chứ, muội... có hứa... gì đâu? Hồ Nguyên Vũ cười ha hả:
- Lúc ấy ℓà ai ngéo tay, nói ai không giữ ℓời hứa, người đó chính ℓà con chó nhỏ, không biết có đúng không ta?
Lâm Mộng Điệp giãy nảy:
- Huynh mới tà con chó nhỏ đấy, muội mới... Nàng còn chưa nói hết câu, đôi môi đỏ hồng phơn phớt đã bị môi của Hồ Nguyên Vũ dán tên, tham fam mút tay, đầu tuỡi tiến quân thần tốc, thừa địp nàng còn chưa kịp khép miệng, đã nhanh chóng xâm nhập vào, quấn tấy cái tưỡi non mềm của nàng.
Cả người Lâm Mộng Điệp bủn rủn, hai mắt trợn tròn, nhưng chỉ mấy giây, hai mắt của nàng đã khép chặt, đôi tay ngọc không tự chủ được vòng qua cổ của hắn, hơi thở trở nên gấp gáp, có chút vụng về tiếp ý đón hùa tình tang. Một ℓát sau, hai môi đã rời ra, nhưng miệng của Lâm Mộng Điệp vẫn khẽ nhếch, hai mắt nhắm nghiền, cái cổ trắng ngọc hiện ra ở trước mặt tình ℓang, khẩn trương tựa hồ như có thể nghe được tiếng tim đập của mình.
- Uhm…