Chương 348: Tình Cảm Thăng Hoa
Thấy nàng một bộ để mặc cho mình hái hoa, Hồ Nguyên Vũ đâu còn khách sáo, hơn nữa cũng không thể khách sáo, trải qua sự tình như vậy, nếu hắn còn không có hành động thực tế để cho Lâm Mộng Điệp yên tâm, thì nhất định sẽ còn xảy ra chuyện.
Bởi vì chỉ cần tà nữ nhân thì sẽ ghen, dù đối phương có tà mẫu thân của mình cũng không ngoại tệ.
Một tay hắn tặng yên không tiếng động chui vào vạt áo nàng, tay kia thuần thục mở đai tưng bên hông, rất nhanh một thân thể mềm mại tuyết trắng mê người hiện ra trước mặt. Trên tay hơi dùng sức, đẩy ngã thân thể ôn nhu mềm mại của nàng nằm xuống tấm nệm đã được hắn phất tay ℓấy ra, thấy cả người nàng có chút cứng ngắc, để giảm bớt sự khẩn trương của nàng, Hồ Nguyên Vũ ôn nhu nói:
- Mộng Điệp, chúng ta vốn có hôn ước, nàng ℓà thê tử của ta, nên không cần khẩn trương và ℓo ℓắng như vậy, cứ thả ℓỏng một chút.
Lâm Mộng Điệp mắc cỡ đỏ bừng cả khuôn mặt, nhưng vẫn nhu thuận gật đầu.
Trải qua sự tình ℓần này, trong ℓòng nàng có cảm giác nguy cơ rất ℓớn, biểu ca xuất sắc như vậy, về sau bên cạnh sẽ có bao nhiêu nữ nhân, nàng ở trong ℓòng biểu ca sẽ có bao nhiêu phân ℓượng, có thể tranh qua những nữ nhân khác sao?
Nhất định phải nhân cơ hội này, trước định ra quan hệ giữa hai người, dù sao người vào cửa trước sẽ ℓuôn có ưu thế ℓớn hơn nha.
Nếu như nàng may mắn mang ℓong thai, như vậy thì càng an tâm hơn.
- Mộng Điệp, muội thật đẹp...
- Ôn nhu nõn nà… da thịt của muội thật tốt.
Đây vốn chỉ là lời tán thưởng bình thường, nhưng nghe phu quân ca ngợi như vậy, trong lòng Lâm Mộng Điệp có chút xấu hổ, nhưng cũng dâng lên vẻ tự hào.
Mái tóc của Lâm Mộng Điệp như mây tán lạc, khuôn mặt kiều diễm, khiến cho hắn miệng đắng lưỡi khô, đôi môi dán gò má bóng loáng của Lâm Mộng Điệp, sau đó trượt đến cái miệng thổ khí như lan, lần thứ hai hôn lên cặp môi đỏ mọng của nàng.
Hồ Nguyên Vũ nhẹ nhàng ngậm lấy hai mảnh môi mềm mại, tùy ý liếm mút, sau đó cạy mở hàm răng trắng, đầu lưỡi tiến quân thần tốc, truy đuổi trêu đùa cái lưỡi thơm tho của Lâm Mộng Điệp, mút lấy nước bọt bên trong, đầu lưỡi bá đạo càn quét khắp mỗi ngõ ngách trong miệng nàng, sau đó dây dưa với cái lưỡi của nàng.Thân thể mềm mại yêu kiều kia dần dần ấm lên đến khi nóng hổi, giống như củi khô bị tinh hỏa đốt cháy, hai núm vú sớm đã nhô lên cao, chỉ thấy song phong của nàng no đủ căng tròn, đầu núm vú vểnh lên dựng đứng, hai chân mượt mà bóng loáng, cái mông đẹp săn chắc rất tròn, bụng dưới bằng phẳng, hạ thể là thảm lông đen mượt, tuy bị một chiếc quần lót màu trắng che chắn, nhưng lại như có thể đầu độc người.
Thân thể nàng giãy dụa, trong âm đạo bắt đầu chảy ra dịch nhờn ướt át, lúc ngón tay của Hồ Nguyên Vũ vừa chạm vào miệng âm đạo, Lâm Mộng Điệp giật nảy cả người, cảm thấy nàng giống như muốn hòa tan, cửa hang mềm mại co rút, ngón tay đụng chạm làm cho Lâm Mộng Điệp càng thêm hưng phấn, khoái cảm mãnh liệt làm nàng khát vọng Hồ Nguyên Vũ có thể thâm nhập kích thích, nhìn thấy biểu lộ vui sướng của Lâm Mộng Điệp, âm đạo thì đã ướt đẫm trơn nhớt, Hồ Nguyên Vũ không kìm nén được hôn xuống dưới.
Cái lưỡi điệu nghệ của Hồ Nguyên Vũ bắt đầu di chuyển từ từ đến nơi đầy nhục cảm của Lâm Mộng Điệp, đó là hai mép hồng giờ đã sưng húp ướt át ở phía sau cái quần lót mỏng manh, nhìn từ bên ngoài quần, Hồ Nguyên Vũ đã thấy nó nhô rất cao, đáy quần đã bết lại vì nước nhờn ứa ra quá nhiều, liếm nhè nhẹ lên hai mép âm đạo của nàng từ phía ngoài quần lót, bất ngờ lưỡi của Hồ Nguyên Vũ lách vào trong quần quét một đường từ trên xuống dưới theo hết chiều dài âm đạo, Lâm Mộng Điệp như bị điện giật nẫy người lên:
- Không… muội… chết mất...
Khuôn mặt của Lâm Mộng Điệp đỏ ửng, càng thêm động lòng người, đôi mắt đẹp khép chặt, lông mi dài rung động, theo thời gian trôi qua, nàng buông ra thể xác và tinh thần, cảm xúc bành trướng đáp lại sự nhiệt tình của Hồ Nguyên Vũ.
Lúc này năm ngón tay của Hồ Nguyên Vũ đã chiếm bầu nhũ hoa của Lâm Mộng Điệp mà xoa bóp, miệng tùy ý mút lấy đầu lưỡi của nàng, làm cho thân thể yêu kiều xụi lơ ở trên nệm, mặc cho Hồ Nguyên Vũ khinh bạc.
Hồ Nguyên Vũ cười xấu xa, cúi đầu hôn lên cái cổ thiên nga duyên dáng, một làn xạ hương quanh quẩn tràn vào chóp mũi hắn, đây là mùi hương đặc trung của cơ thể, không phải bất kỳ một loại phấn son nào.
Tiếp tục chậm rãi dời xuống, khí tức nóng rực, mút lấy đầu nhũ hoa đỏ thẫm, nhũ hoa bên kia thì dùng ngón tay kẹp lấy, trinh nữ như Lâm Mộng Điệp ở đâu trải qua sự tình như vậy, bị làm cho đại não tê dại, bắt đầu rên rỉ, lúc này chỉ còn dục hỏa từ trong đáy lòng, phảng phất như muốn đốt thân thể và linh hồn của nàng thành tro bụi.Hồ Nguyên Vũ lại tiếp tục liếm lên hai mép âm đạo, lâu lâu lại lách lưỡi vào trong quần quét một đường dài lên âm đạo nàng, mỗi lần như vậy Lâm Mộng Điệp lại giật người rên lên:
- AHHHHHH!……..A!
Đến lần thứ tư, khi Hồ Nguyên Vũ lách lưỡi vào trong quần lót thì hai chân nàng kẹp chặt đầu của Hồ Nguyên Vũ, ghì sát vào không cho Hồ Nguyên Vũ lấy lưỡi ra nữa, Hồ Nguyên Vũ dùng tay vén quần lót của nàng qua một bên.
Một cái âm đạo thật đẹp, hai mép thịt đỏ au sưng húp, nước nhờn vẫn đang rỉ ra, mùi hương thơm ngát, ướt xuống vùng nệm ở dưới mông nàng, Hồ Nguyên Vũ kéo quần lót ra khỏi chân, nàng đồng tình nẫy mông lên để Hồ Nguyên Vũ cởi quần ra một cách dể dàng, dang hai chân nàng ra, hai tay lòn xuống bợ mông Lâm Mộng Điệp lên, mặt Hồ Nguyên Vũ đối diện với trung tâm nhục cảm đang rung rung vì bị kích thích tột độ kia.Hồ Nguyên Vũ cúi người xuống, ở bên tai nàng thì thầm, tay lại nhanh chóng cởi y phục của nàng ra.
Hai má của Lâm Mộng Điệp ửng đỏ, trong lòng có chút ngọt ngào. Được tình lang khen ngợi, có nữ nhân nào không thích.
Mà quả thật Lâm Mộng Điệp rất đẹp, năm nay gần 17, trổ mã cực kỳ duyên dáng yêu kiều, hầu như thừa hưởng tất cả vẻ kiêu sa quyến rũ của Nguyễn Tuyết Như, lại mang theo nét ngây thơ trong sáng, nhất là hiện tại thẹn thùng e ấp, muốn cự còn nghênh, để cho Hồ Nguyên Vũ như si như say.
Ngón tay của Hồ Nguyên Vũ nhẹ nhàng lướt qua da thịt trên người nàng, tự đáy lòng khen nói: