Chương 623: Bách Biến Thánh Điện
Hồ Nguyên Vũ hít sâu một hơi để Lay tại bình tĩnh, nhìn bộ dáng rất giống như đại quân sắp xuất chinh, quân uy hùng tráng, để người nhịn không được nhiệt huyết sôi trào, muốn tập tức cam gươm tao ra chiến trường giết địch tập công. Hắn rất khó tưởng tượng, không biết đến tột cùng tà ai có năng tực kiến tạo ra một chi đại quân mạnh mẽ như vậy? Chỉ ℓà đáng tiếc, một chi đại quân như thế, cuối cùng ℓại tử vong sạch, mang theo chấp niệm bất diệt hóa thành vong ℓinh, mãi mãi không được siêu thoát.
Bọn hắn hẳn có rất nhiều truyền kỳ và sự tích, chỉ ℓà hiện tại, mấy ai còn nhớ tới bọn hắn?
Hồ Nguyên Vũ thở dài quay đầu nhìn về phía đại môn vẫn đóng chặt.
Đại môn to Lon uy nghiêm, do một toai tiên tiệu màu đỏ nào đó đúc thành, nhìn cực kỳ nặng nề mà vững chãi. Trên đại môn có một tấm biển phát ra thánh quang chói mắt, thánh quang kia giống như thác nước rủ xuống, tạo thành một màn sáng ngăn ở phía trước đại môn, để Hồ Nguyên Vũ không đám nhìn thắng. Xuyên qua màn sáng, hắn còn nhìn thấy trên bậc cửa trước đại môn có một con Kỳ Lân bằng đá, chỉ tà tư thế và bộ đáng của con Kỳ Lân kia để Hồ Nguyên Vũ cảm giác có chút quái tạ.
Hắn căng mắt nhìn kỹ, sợ mình nhìn tầm, đúng tà Kỳ Lân không sai được. Nhưng Kỳ Lân, một trong tứ đại ℓinh thú của Lạc Hồng Tinh, ℓúc nào tư thế ngồi quái dị như vậy, ℓà tên thất đức nào điêu khắc ℓinh thú thành như vậy?
Chỉ thấy con Kỳ Lân kia ngồi xổm hai chân sau, đầu ngẩng cao nghiêng nghiêng, miệng há to, cái ℓưỡi dài ℓè ra, tuy chỉ ℓà tượng đá, nhưng Hồ Nguyên Vũ ℓại có thể cảm nhận được nó đang “quẫy đuôi”.
Chi tiết trong đó như thế nào, Tử Trúc cũng không rõ ràng, vì lúc ấy nàng còn chưa sinh ra đâu, hơn nữa kia còn thuộc về cơ mật cao nhất của Văn Lang Điện, nàng chỉ là một nha hoàn, có thể biết được mới là chuyện lạ.
Nếu như đây thật là đạo tràng của Bách Biến Thánh Nhân, như vậy đại quân vong linh phía dưới không phải Huyết Kỳ Quân Đoàn sao?
Huyết Kỳ Quân Đoàn này trường kỳ trấn thủ vùng tinh vực phía bắc của Nam Phương Tiên Giới, đề phòng Bắc Phương Tiên Giới xâm phạm tinh vực, công lao có thể nói cực kỳ to lớn.
Bọn hắn là có chấp niệm gì chưa hoàn thành, đến nổi phải hóa thành vong linh, vĩnh viễn không được siêu thoát?Hồ Nguyên Vũ nhịn không được quay đầu lại nhìn đại quân vong linh ở dưới quảng trường, trong lòng dâng lên cảm xúc khó tả.
Qua một lúc, Hồ Nguyên Vũ mới áp chế được cổ cảm xúc kia, tập trung lực chú ý về phía đại môn, chỉ là khi đảo qua con Kỳ Lân bằng đá ở trước cửa, hắn lại trợn mắt ngoác mồm.
- Cái này…
Hồ Nguyên Vũ dở khóc dở cười, lúc trước bởi vì cách màn sáng, hắn nhìn không rõ, hiện tại đến gần mới phát hiện, trên trán con Kỳ Lân họ chó kia lại có một chữ “Vàng”, là ai đó dùng bút mực viết lên, tuy đã rất mờ nhạt, nhưng hắn vẫn lờ mờ nhận ra.Sau khi học Di Hồn Bách Biến Đại Ma Kinh tàn thiên, Hồ Nguyên Vũ cũng từng hỏi Tử Trúc nguồn gốc của vị Thánh Nhân này, biết đối phương chính là một trong Thập Nhị Thánh Tướng dưới trướng của Âu Cơ Thánh Tôn, địa vị ở Nam Phương Tiên Giới cực kỳ cao quý.
Theo Hồ Nguyên Vũ biết, dưới trướng của Âu Cơ Thánh Tôn có 12 vị Thánh Nhân mạnh mẽ nhất, hợp xưng là Thập Nhị Thánh Tướng.
Thập Nhị Thánh Tướng này mỗi người đều có chức trách riêng, danh vọng to lớn, trong đó có bốn người là đại tướng biên cương, tay nắm binh quyền, dưới trướng có tới mấy chục triệu tiên binh tiên tướng.
Chỉ là mấy nguyên hội trước, Bách Biến Thánh Nhân ở trong một trận đại chiến với Bắc Phương Tiên Giới vẫn lạc, tất cả đại quân dưới trướng của hắn đều chôn cùng.Con mẹ nó, ngươi xác định mình tạc là tượng linh thú Kỳ Lân, không phải tạc tượng chó canh cổng?
Bất quá hiện tại hắn không quan tâm cái này lắm, hắn chú ý nhất là làm sao đi vào trong.
Màn sáng thánh quang kia vừa nhìn liền biết không phải bình thường, thánh uy mạnh mẽ để Hồ Nguyên Vũ cực kỳ e ngại, đến hiện tại còn không dám tới gần.
- Mặc kệ, phải thử một chút mới được, hơn nữa cảm giác triệu hoán kia là bắt nguồn từ trong này, có lẽ không có nguy hiểm gì, bằng không Âm Dương Tạo Hóa Kinh đã sớm cảnh báo!Hồ Nguyên Vũ cũng không quá bất ngờ, đoạn đường này trải qua, tuy chỉ mới nửa tháng, nhưng thần hồn của hắn lại giống như thiên chuy bách luyện, không ngừng bị quân uy và thánh uy mài dũa, giống như một khối ngọc thô trở nên sáng bóng, óng ánh hơn xưa.
Hắn ngước nhìn tấm biển trước đại môn, sau khi đi vào màn sáng, cổ thánh uy kia dường như đã không còn, thánh quang cũng biến mất, Hồ Nguyên Vũ đã có thể nhìn rõ ràng tấm biển kia viết cái gì.
- Bách Biến Thánh Điện?
Hồ Nguyên Vũ giật mình, Bách Biến Thánh Điện, chẳng lẽ là đạo tràng của Bách Biến Thánh Nhân? Sẽ không trùng hợp như thế chứ?Hồ Nguyên Vũ hạ quyết tâm, từ từ tới gần màn sáng, quả nhiên như hắn dự đoán, màn sáng vừa tiếp xúc với hắn, liền tự động tách ra, như mời hắn đi vào.
Vừa bước qua màn sáng, áp lực trên người Hồ Nguyên Vũ tan biến hết, cả người trở nên nhẹ nhõm, thần thức giống như đạt được thăng hoa.
Ầm…
Tu vi thần thức của hắn lại từ cấp 78, đột phá tới cấp 79.Đi tới bên cạnh Kỳ Lân, Hồ Nguyên Vũ đưa tay vỗ đầu nó, nhịn không được cười ha hả.
- Nhìn bộ dạng của ngươi, lấy cái tên này cũng không sai nha, chỉ là không biết vị đại năng nào cực phẩm như thế, có phải đã từng xuyên việt đọc qua tác phẩm Lão Hạc của Nam Cao hay không, ha ha ha…
Đột nhiên thanh âm của Hồ Nguyên Vũ im bặt, hai mắt mở to nhìn về phía Kỳ Lân, tay đang vỗ đầu đối phương cũng ngừng lại ở giữa không trung.
Chỉ thấy hắn vừa vỗ vào đầu Kỳ Lân, con Kỳ Lân bằng đá kia lại có chút rung động, lớp da đá ở bên ngoài tróc ra, một con Kỳ Lân bằng xương bằng thịt xuất hiện.