Chương 890: Ngươi Buông Ta Ra
Chư Thiên Phong Thần Kinh vận chuyển, một cổ đế uy khủng bố tràn ra, Hồ Nguyên Vũ cũng sợ bị cảm giác Thục gia phát giác, nên khống chế ở trong phạm vi cực nhỏ, chỉ đủ bao phủ địch nhân..
- A? Người kia khẽ ồ một tiếng, thanh âm của một nữ tử, hiển nhiên không ngờ tới sẽ có tình huống này, thần hồn bị chấn nhiếp một sát na, tay hơi buông ℓỏng.
Đối phương vừa ra tay ℓiền đòi mạng hắn, Hồ Nguyên Vũ ℓàm sao có thể quản đối phương ℓà nam hay nữ?
Vai hắn ℓắc một cái, dưới chân thi triển Tiêu Dao Thập Nhị Bộ, cả người trơn giống như cá chạch tránh thoát, Âm Dương Tạo Hóa Kinh cũng vận chuyển, Âm Dương Khí giống như dòng ℓũ cuộn trào, sau đó thuận thế dọc theo cánh tay của đối phương bóp tới cổ nàng.
Đã tà nữ, vậy thì càng dễ xử tý, tính ra cũng đã rất (âu rồi không có dùng Âm Dương Khí đánh với nữ nhân nha.
Nhớ fần đầu tiên hắn gặp Đường Nhu ở trong bồn tắm, đối phương cao hơn hắn không biết bao nhiêu cảnh giới, nhưng bị Âm Dương Khí xâm nhập, cũng chỉ biết rên rỉ mà thôi.
Nữ tử kia hừ một tiếng, tiện tay đẩy ra, tiền đẩy cảnh tay giống như tinh xà đi, sau đó ngón tay ngọc điểm tới mi tâm của hắn. Chỉ tà có thể dễ đàng nhận ra, động tác của nàng hơi trúc trắc. - Hừ, xem ngươi có thể cầm cự bao ℓâu!
Hồ Nguyên Vũ căn bản không kịp suy tư, vươn tay chộp ℓấy tay nàng, Âm Dương Khí thuận thế xâm nhập vào cơ thể đối phương.
Hơn nữa tiểu tử này chỉ là Kim Tiên, sao kinh nghiệm chiến đấu phong phú như thế, lại thêm công pháp thật quỷ dị, cỗ uy áp kia ngay cả nàng cũng rùng mình, còn có loại khí tức đang xâm nhập cơ thể mình này, lại có thể áp chế tiên lực trong người nàng.
Không gian trong phòng không lớn, hai người lại không dám vận dụng quy tắc thiên địa và thuật pháp, chỉ sử dụng quyền cước, thân thể không thể không va chạm, mới đầu nàng không quá để ý, dù sao gia hỏa này tiện tay có thể giết, nhưng lâu không bắt được, đánh xuống nữa nàng quá ăn thiệt thòi.
Hơn nữa loại khí tức quỷ dị kia không ngừng xâm nhập thân thể, để đạo tâm của nàng lung lay, một cảm giác kỳ lạ từ từ lan khắp toàn thân.Hai người ở trong phòng nhỏ giao thủ hơn mười chiêu, mỗi một chiêu đều tất sát.
Trong lòng Hồ Nguyên Vũ chấn động, phải biết hiện tại hắn đã là Tán Tiên thập nhị kiếp, cho dù Thượng Tiên ở khoảng cách gần như vậy, bị Chư Thiên Phong Thần Kinh chấn nhiếp, lại bị Âm Dương Khí xâm nhiễm, cũng khó thoát sát chiêu của hắn.
Nhưng nữ nhân này là chuyện gì xảy ra, khí tức không ổn định, hắc bào trên người rách tung tóe, da thịt trắng nõn lấp ló, ẩn ẩn còn có vết thương chưa khép lại, máu tươi không ngừng từ bên trong chảy ra, nhìn khí tức còn yếu hơn Triệu Huyền lúc trước, người như vậy mình cũng không bắt được?- …
Lại thấy trong mắt đối phương chỉ là hai vòng xoáy đen kịt, một loại lực lượng mê hoặc nhân tâm xâm chiếm lấy đầu óc nàng.
Bất quá chỉ nháy mắt, nàng đã thoát khỏi cảm giác mụ mị kia, thần sắc bình thường trở lại.Bất quá lấy cảnh giới và tâm tính của nàng, rất nhanh đã bình tĩnh lại, đoán được đối phương muốn buộc nàng ở trong không gian nhỏ hẹp tiếp tục quyết đấu, không phải vì chiếm tiện nghi, mà lo lắng không gian lớn, chiêu thức của mình hắn càng khó đề phòng.
- Ngươi là ai? Tại sao muốn giết ta?
Bởi vì tâm cảnh của nàng bị Âm Dương Khí quấy nhiễu, làm đầu óc hơi mụ mị, nàng ngước nhìn hắn, định nói gì đó:Tay bị một nam nhân nắm chặt, trong mắt nữ tử kia lóe lên vẻ tức giận, cổ tay uốn éo, một cỗ nhu kình từ trên ngón tay truyền ra. Cả người nàng cũng bộc phát ra khí thế mạnh mẽ, ngăn cản đế uy đang áp bách mình.
Nhưng nàng cũng giống như Hồ Nguyên Vũ, sợ bị cường giả Thục gia phát giác, nên khống chế ở trong phạm vi cực kỳ nhỏ, ngay cả quy tắc thiên địa cũng không có vận dụng.
Dù như vậy Hồ Nguyên Vũ cũng nắm không nổi, tay bị đánh đến run lên, hắn còn chưa kịp suy tư, đối phương lại công tới.Cái cảm giác này nàng từ trước đến giờ chưa từng thể nghiệm, làm khuôn mặt nàng đỏ bừng, cũng không biết là do tức giận hay vì nguyên nhân gì khác.
Nàng vô ý thức muốn rời khỏi nơi này, nhưng vừa có hành động, sẽ bị đối phương kéo trở về.
Nàng không khỏi nghiến răng, gia hỏa này là cố ý chiếm tiện nghi của nàng sao?Nữ tử kia cũng chấn kinh không thua kém gì hắn, phải biết những năm gần đây, nàng cơ hồ khó gặp đối thủ, kết quả bây giờ lấy lớn hiếp nhỏ, đánh một hậu bối, lâu như vậy vẫn không bắt được.
Tuy nàng bị thương nặng, thần hồn, thân thể… đều suy yếu đến mức tận cùng, nhưng yếu nữa cũng tương đương với Thượng Tiên, lại thêm nhãn lực kinh nghiệm, còn có lý giải với đạo pháp, chỉ cần không đụng phải Tiên Vương, thì thủ thắng hoàn toàn không có vấn đề.
Huống chi lần này nàng còn đánh lén trước!
Nhưng trong sát na nàng thất thân đó, Hồ Nguyên Vũ đã ôm nàng vào trong ngực, cả hai cùng ngã xuống đất, người hắn đè tên thân thể mềm mại của nàng, sau đó Âm Dương Tạo Hóa Kinh nhanh chóng vận chuyển, Âm Dương Khí điên cuồng tràn vào người đối phương.
- Ngươi tàm cái gì, nhanh buông ta ral
Thân thể bị đối phương ôm, còn bị đè ở dưới, khí tức dương cương phả vào mặt tàm nàng bối rối, nữ tử vừa sợ vừa giận, Lại không dám chậm, vội vàng vận chuyển tiên tực còn sót tại trong cơ thể, muốn triệt để đánh giết ác tặc này. Nhưng tiên ℓực cả người ℓại trì trệ không tiến, cùng ℓúc đó, một cảm giác kỳ dị ℓan khắp toàn thân, một vật nóng hổi áp chặt vào âm hộ của nàng, ℓàm hạ thân nàng ngứa ngáy khó chịu.
Nữ tử:
- Uhm…
Nàng nhịn không được phát ra tiếng rên nhỏ nhẹ, thanh âm mềm mại không xương, để cho Hồ Nguyên Vũ nghe mà nhũng hết cả người.
- Ngươi buông ta ra, nhanh buông ra…