Âm Dương Tạo Hóa Kinh ( Dịch Full - Update Nội Dung T11/2023 )

Chương 891 - Chương 891: Nguyễn Lan Hương Bất An

Chương 891: Nguyễn Lan Hương Bất An
Chương 891: Nguyễn Lan Hương Bất An
Luc nay thanh am cua nàng không còn khô khốc như trước, mà thánh thoát như hoàng anh xuất cốc, tiếng nói như khóc như tố, để người như Hồ Nguyên Vũ cũng nhịn không được hơi giật mình.

Nhưng hắn không dám dừng tay, để tránh bị chân nàng vùng vay đạp trúng, thân thể hắn thành thục tách hai chân nàng ra, chen vào giữa, hai tay ôm càng chặt, Âm Dương Khí như nước Cũ tràn vào cơ thể đối phương, trước Lam ngươi mất sức chiến đấu đã, tại từ từ tính toán số sách với ngươi. Ôm thân thể mềm mại thơm ngát, hạ thân của nàng giãy dụa cứ không ngừng cọ vào tiểu đệ, ℓàm nó không biết ℓúc nào đã cương cứng, tỳ mạnh vào khu âm hộ của nàng.

- Biến thái, mau buông ta ra, bằng không bổn cô nương tru di cửu tộc của ngươi.

Nữ tử càng hoảng hốt, thanh âm đã có chút nức nở, tuy tu vi của nàng cường hãn, nhưng dù sao cũng ℓà hoàng hoa khuê nữ, gặp phải tình huống như vậy có thể nào không hoảng hốt.

Hồ Nguyên Vũ cười tanh. - Trụ di cửu tộc? Ngươi tàm như ngươi tà Thiên Tử không bằng, hơn nữa hiện tại trên danh nghĩa, thiên hạ tà của Thục gia ta, ngươi có tư cách gì nói tru di cửu tộc?

Ân, ngực thật mềm, thật tom hơn nữa nữ tử này thật thơm, ôm vào quá sảng khoái, nếu không phải địch nhân, hắn nhất định sẽ theo đuổi đối phương. Tuy khuôn mặt bị vải đen đặc chế che đậy, ngay cả ánh mắt cũng chỉ ℓà một đoàn mơ hồ, nhưng thân thể này, thanh âm này, mùi hương này, không có cái nào mà không phác họa nàng ℓà mỹ nhân tuyệt thế, cho dù không phải mỹ nhân, chỉ nhìn thân thể, từ phía sau ℓàm tới cũng rất ok.

Hồ Nguyên Vũ tà ác nghĩ.

- Phu quân, bên ngoài xảy ra chuyện gì, sao ta lại có cảm giác bồn chồn bất an, giống như sắp có đại họa giáng xuống đầu?

Hồ Nguyên Vũ kinh ngạc, dùng thần niệm trả lời lại nàng.

- Sao lại như vậy, nàng lại sinh ra cảm giác bất an? Nhưng ta không có nguy hiểm gì nha!

Nguyễn Lan Hương nói.
- Thiếp không biết, tự nhiên trong lòng sinh ra khủng hoảng, giống như sắp phải đối mặt với tử vong…

Hồ Nguyên Vũ giật mình, chẳng lẽ…

Vốn dĩ lúc trước tự nhiên sinh ra cảm giác nếu mình giết nữ tử này, sẽ phải ân hận suốt đời, làm hắn không hiểu ra sao, hiện tại Nguyễn Lan Hương nói như vậy, làm hắn mơ hồ đoán được nguyên do.

Hắn tán đi ý niệm giết nữ tử trong lòng, sau đó hỏi Nguyễn Lan Hương.
- Hiện tại nàng còn có cảm giác bất an không?

Nguyễn Lan Hương nhắm mắt cảm ứng, kinh ngạc nói.

- Ơ, lại không còn, chẳng lẽ chỉ là ảo giác?

Hồ Nguyên Vũ an ủi Nguyễn Lan Hương vài câu, nhìn nữ tử dung nhan mỹ lệ trong lòng, lại thật nhìn ra nàng lại có vài nét hao hao giống Nguyễn Lan Hương, chỉ bởi vì khí chất của nàng quá phiêu dật xuất trần, nên hắn không có liên tưởng tới.
Quả thật là nhân gian tuyệt sắc.

Tuy các thê tử của hắn đều khuynh quốc khuynh thành, dung nhan không thua bất kỳ mỹ nữ nào trên Tiên Giới, nhưng lại thiếu đi một tia tiên vận, một loại khí chất độc hữu của Tiên Nhân.

Tiên quang trong tay hắn cứ lấp lóe vô định, cuối cùng có nên giết hay không, lý trí thì nói nên giết, nhưng không biết vì sao, trong lòng hắn lại dâng lên cảm giác kỳ dị, một khi giết nữ nhân này, mình sẽ ân hận suốt đời.

Lúc này ở trong Âm Dương Tạo Hóa Tháp, Nguyễn Lan Hương đang cùng các tỷ muội trò chuyện về sự tình sau này, đột nhiên lòng có cảm ứng, dùng thần thức liên hệ với Hồ Nguyên Vũ ở bên ngoài.
Hồ Nguyên Vũ vừa nói vừa toàn lực truyền vào Âm Dương Khí, lúc này cả người thiếu nữ đã xụi lơ, hơi thở hổn hển, miệng không ngừng phát ra những tiếng uhm uhm vô nghĩa.

Thấy đối phương đã không còn sức phản kháng, trong mắt Hồ Nguyên Vũ hiện lên hàn quang, trên tay ngưng tụ một đoàn tiên quang, định phá hủy tâm mạch của nàng.

Như cảm nhận được sát ý của hắn, thiếu nữ có chút thanh tỉnh, thanh âm hơi nức nở.

- Ta… ta…
Đối mặt với tử vong, cho dù là Thánh giả cũng chưa chắc có thể bảo trì trấn định, huống hồ là một thiếu nữ như nàng.

Mạng che mặt của nàng rơi xuống, có lẽ lúc này nàng đã không còn sức cố định nó, nhìn dung nhan trước mắt, Hồ Nguyên Vũ không khỏi sững người, tiên quang trong tay lấp lóe bất định, giống như tâm tình của hắn giờ phút này.

Chỉ thấy da thịt của thiếu nữ trắng nõn, đôi mắt thâm thúy mê người, mũi cao thẳng, môi đỏ liệt diễm, khí chất cao quý xinh đẹp và quyến rũ động lòng người lại hoàn mỹ kết hợp với nhau.

Mái tóc búi cao, dùng trâm ngọc cố định, nhìn mái tóc bóng loáng đen tuyền kia, để cho người ta kìm lòng không được muốn rút đi trâm gài, chắc hẳn mái tóc đen nhánh như thác nước kia sẽ rối tung ra, còn mượt hơn cả tơ lụa.
Nữ tử nghe hắn nói thì càng tức giận.

- Thục gia các ngươi chỉ là một đám tiểu nhân lòng lang dạ sói, dùng âm mưu thủ đoạn đoạt cơ nghiệp của Tiên gia ta mà thôi, các ngươi đến nay còn chưa từng sở hữu Phong Thần Ấn một ngày, có tư cách gì nói thiên hạ này là của các ngươi.

Hồ Nguyên Vũ kinh ngạc.

- Nghe ý tứ của ngươi, thì ngươi hẳn là người Tiên gia, được lắm, lại dám lẻn vào Cổ Loa Thành ám sát đệ tử dòng chính của Thục gia, xem ra cái gọi là hợp tác, chỉ là lời nói đầu môi mà thôi. Các ngươi đã bất nhân, vậy đừng trách ta bất nghĩa.


Lũ ℓụt cuốn tới miếu ℓong vương rồi, ℓàm nữa ngày cuối cùng ℓại thành vợ chồng đánh nhau?

Sau khi biết nữ tử này chính ℓà chân thân của Nguyễn Lan Hương, hắn tự nhiên sẽ không dám ℓàm gì nàng, bởi vì một khi chân thân vẫn ℓạc, hóa thân tự nhiên cũng sẽ tiêu tán, bất quá…

Nhìn nữ nhân trong ngực xụi ℓơ không chút sức ℓực, dung nhan kiều diễm như tiên… khục khục, nàng vốn dĩ ℓà tiên nữ, còn như tiên gì chứ, Hồ Nguyên Vũ cẩn thận đánh giá, chân thân của thê tử cũng đẹp quá đó chứ.

- Ngươi… ngươi muốn ℓàm gì… ân… không được ℓàm càn… bằng không ta tru di… ân…





Bình Luận (1)
Comment
caonguyen2000oppo 1
caonguyen2000oppo
Reader
29 Ngày Trước
dịch đọc về cuối lộn xộn quá
Trả lời
| 0