Chương 10 - Chương 10: Màn 1: Kinh Trập (9)
Chương 10: Màn 1: Kinh Trập (9)
Dịch: Athox
Tô Mộ Vũ dừng lại, trường kiếm đột nhiên đảo qua, vẽ thành một vòng tròn quanh người mình, đèn lồng trong tay đám đồng tử lập tức bị một luồng kiếm khí chặt đứt, tiếp đó Tô Mộ Vũ lại bước lên, vung kiếm, trực tiếp phá tan làn sương mù dày đặc.
Nam tử tóc dài ngồi trên đệm, hung hăng nhìn chằm chằm vào Tô Mộ Vũ, rút ra một thanh kiếm dài tới mức kỳ quái.
Tô Mộ Vũ tung người nhảy lên, khi hạ xuống đã tới trước tấm đệm, vung thanh kiếm mảnh lên, giao chiến với trường kiếm của nam tử tóc dài: Tô Mộ Vũ hạ giọng quát: “Chạy đi!”
Nam tử tóc dài vung trường kiếm, đánh văng Tô Mộ Vũ ra ngoài, cười lạnh nói: “Chạy? Ngươi tưởng ngươi giết được ta chắc?”
Tô Mộ Vũ xoay người trên không trung, hạ xuống đất vững vàng, nhẹ nhàng xoay thanh kiếm mảnh, không buồn nhìn nam tử tóc dài tới một cái, quay người bước đi. Nam tử tóc dài khẽ nhíu mày, đang định tiến tới đuổi theo thì chiếc kiệu mà hắn đang ngồi đột nhiên sụp xuống. Hắn giậm chân một cái, lùi lại phía sau ba trượng, tiếp đó cúi đầu, phát hiện một điểm đỏ xuất hiện trên ngực, sau đó chậm rãi lan tràn.
“Ngươi, từ lúc nào...” Giọng điệu của nam tử tóc dài hơi run rẩy.
Tô Mộ Vũ chậm rãi bước đi, cắm thẳng thanh kiếm mảnh của mình vào trong dù, tiếp đó hắn rút dù lên, nâng lên trên đầu, một giọt mưa rơi xuống mặt hắn, hắn lại hạ giọng lẩm bẩm một câu: “Chạy!”
Lúc này nam tử tóc dài không còn do dự nữa, lập tức xoay người, ra sức bỏ chạy về phía trước, chỉ trong chốc lát đã không còn bóng dáng. Tô Mộ Vũ siết chặt cán dù mới cưỡng ép lệ khí giết chóc trong lòng xuống. Có điều, tuy nam tử tóc dài đã bỏ chạy nhưng những đồng tử đốt đèn vẫn còn lưu lại tại đây. Sau khi nam tử tóc dài đi khỏi, sương mù dày đặc cũng từ từ tiêu tan, đám đồng tử khó nhọc đứng dậy, nhưng ai nấy đều đã trọng thương. Bọn họ nhìn nhau vài lần, ánh mắt đầy sợ hãi, hiển nhiên bọn họ đều nghĩ Tô Mộ Vũ sẽ giết mình.
Tô Mộ Vũ bung dù, che làn mưa xuân đang hạ xuống, mặt dù hơi rủ xuống, che khuất đôi mắt hắn. Nam tử trung niên vừa đánh cờ đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn, Tô Xương Ly dẫn theo Tô Hồng Tức và Tô Tử Y đứng sau lưng nam tử trung niên.
“Ý của Xương Hà là khi Ám Hà mới xuất hiện, sẽ không có đồng tử đốt đèn, cũng không có âm quỷ dẫn hồn nữa.” Nam tử trung niên chậm rãi nói: “Cho nên hắn bố trí trận ám sát này.”
Tô Mộ Vũ xoay người, do dự một hồi: “Xương Hà muốn thay đổi Ám Hà?”
“Đi qua Ám Hà là tới được Bỉ Ngạn, bến bờ Bỉ Ngạn không phải là đêm dài mà nên có ánh sáng.” Nam tử trung niên trầm giọng nói.
“Bỉ Ngạn thật sự tồn tại à?” Dưới bầu trời đêm, một nam tử đeo mặt nạ thỏ ngẩng đầu lên, nhìn ánh trăng trên không trung, nói đầy ẩn ý.
“Tỷ tỷ đang nhìn gì vậy?” Cô gái áo đỏ từ trong phòng bước ra, nhìn người mặt thỏ phía trước.
“Đang ngắm ánh trăng.” Người mặt thỏ quay lại, nhìn thầy thuốc tự xưng là Bạch Hạc Hoài này: “Thần y vừa thi châm xong? Thân thể đại gia trưởng đã khá hơn chưa?”
Bạch Hạc Hoài phủi tay: “Chuyện nhỏ, chẳng qua chỉ là thiên hạ đệ nhị kỳ độc thôi mà, ta còn là người thiên hạ đệ nhất thần y... gọi là tiểu sư thúc cơ mà, không thành vấn đề.”
Người mặt thỏ gật đầu: “Thế thì làm phiền thần y.”
“Tỷ tỷ ngươi xinh đẹp như vậy mà ngày nào cũng đeo mặt nạ, đúng là đáng tiếc.” Bạch Hạc Hoài nói đầy ẩn ý.
Người mặt thỏ mỉm cười: “Thần y nói đùa rồi, ta đeo mặt nạ, sao cô thấy được dung mạo ta là đẹp hay xấu?”
“Ta biết xem cốt tướng, ta là thần y cơ mà.” Bạch Hạc Hoài lấy từ trong lòng ra một cái bánh hoa quế, cắn một miếng: “Đừng nói một người sống sờ sờ đứng trước mặt ta, cho dù chỉ thấy một bàn tay, ta cũng có thể tưởng tượng được dung mạo của đối phương. Cho nên ngươi không cần tháo mặt nạ ra, ta cũng biết tỷ tỷ là bậc quốc sắc thiên hương, đồng bọn Sửu Ngưu của ngươi, ta không cần nhìn cũng biết người giống như tên, quả thật rất xấu!”
Gió trên không trung đột nhiên ngưng đọng lại, tiếp đó một mái ngói trên đỉnh đầu Bạch Hạc Hoài đột nhiên vỡ mất một khối.
Người mặt thỏ ho nhẹ một tiếng: “Đừng quấy nhiễu thần y, ngươi vốn khó coi mà.”
Bạch Hạc Hoài lại như hoàn toàn không phát hiện ra, vẫn tự nói: “Ta cảm thấy tỷ tỷ và Tô Mộ Vũ rất xứng đôi, một người quốc sắc thiên hương, một người tuấn tú lịch sự, các ngươi là một cặp à?”
“Ha ha ha ha, chúng ta xứng đôi lắm à?” Người mặt thỏ có vẻ kiếm kiềm chế nổi, cười ha hả.
Bạch Hạc Hoài nhíu mày, lại cắn một miếng bánh hoa quế, nghe thấy xung quanh cũng vang lên tiếng cười nho nhỏ.
“Cút, tạm thời đừng đi theo chúng ta.” Người mặt thỏ vung tay, đánh nát ba miếng ngói trên mái hiên.
Bạch Hạc Hoài lại lấy ra một cái bánh hoa quế, đưa cho người bên cạnh. Người mặt thỏ do dự một hồi, cuối cùng vẫn tháo cái mặt nạ xuống, nhận lấy bánh hoa quế trong tay Bạch Hạc Hoài. Đúng như Bạch Hạc Hoài đã nói, dưới cái mặt nạ kia là một dung nhan xứng với bốn chữ quốc sắc thiên hương. Tuy bản thân Bạch Hạc Hoài cũng là một mỹ nhân, nhưng gương mặt dưới tấm mặt nạ lại mang vẻ quyến rũ khiến nam giới không cách nào cự tuyệt.
Người mặt thỏ cắn một miếng bánh hoa quế, cười nói: “Ngon lắm.”
“Chỉ cầm theo có một hộp, tới phương bắc rồi không được ăn bánh hoa quế ngon như vậy nữa.” Bạch Hạc Hoài ăn xong miếng bánh trong tay mình, phủi tay: “Tỷ tỷ còn chưa trả lời câu hỏi của ta đấy?”
Người mặt thỏ xua tay: “Đương nhiên ta và Khôi đại nhân không phải một cặp rồi. Nếu người trong Ám Hà mà thành hôn thì phải lùi lại làm một số việc trong nội điện, rất ít khi ra ngoài thực hiện nhiệm vụ.”
“Thế nếu chưa thành hôn mà chỉ là yêu mến đơn thuần thì sao?” Bạch Hạc Hoài lại hỏi.
“Khôi đại nhân mà yêu người khác à? Ta cảm thấy hắn chẳng thích ai cả, cũng chẳng ghét ai, đúng là chán chết, nhưng lại chán tới mức thú vị.” Người mặt thỏ suy nghĩ một hồi rồi nói.
“Vì sao đã chán rồi lại còn thú vị?” Bạch Hạc Hoài lấy làm khó hiểu.
“Trông xấu xí thì chán chết tức là chán chết, tuấn tú thì chán chết là một loại thú vị khác.” Người mặt thỏ gật đầu: “Chắc thế, không sai đâu.”
Bạch Hạc Hoài kinh ngạc, tiếp đó cười nói: “Tỷ tỷ nói rất đúng, rất có lý. Nhưng vị Khôi đại nhân kia từ đầu đã như vậy à?”
“Đúng vậy, ít nhất khi ta gặp hắn, hắn đã như vậy rồi. Hắn khác với những người ra khỏi lò luyện kia, không đúng, phải nói là hắn khác với tất cả mọi người trong Ám Hà.” Người mặt thỏ trả lời.
Bạch Hạc Hoài khẽ nhíu mày: “Lò luyện? Chẳng lẽ trước đây Khôi đại nhân là kẻ vô danh?”
Người mặt thỏ đang ăn bánh hoa quế bỗng đờ người, nghi hoặc nói: “Hình như ngươi biết rất nhiều điều về Ám Hà chúng ta?”
Bạch Hạc Hoài gãi đầu: “Tất cả đều là câu chuyện mà sư phụ kể cho ta, đúng rồi, tỷ tỷ tên là gì?”
Người mặt thỏ ăn xong miếng bánh hoa quế cuối cùng: “Ta tên là Mộ Vũ Mặc.”