Chương 9 - Chương 9: Màn 1: Kinh Trập (8)
Chương 9: Màn 1: Kinh Trập (8)
Chỉ trong chốc lát, trên bàn cờ đã phủ kín quân cờ, tốc độ đánh cờ của hai người cũng dần dần chậm lại.
Người trung niên khẽ thở dài: “Lần nào ngươi cũng trả lời ngoài dự đoán của mọi người, nhưng ngươi nói ra khỏi miệng lại có vẻ tự nhiên như vậy, cứ như đối với ngươi mà nói, đây là chuyện thuận lý thành chương.”
“Ta ở Tô gia đã gần hai mươi năm, là lão gia tử vớt ta từ dưới sông lên. Xương Hà với ta còn là sư huynh đệ từ trong lò luyện đi ra, nói chính xác hơn, chúng ta đều là người nhà.” Tô Mộ Vũ lạnh nhạt nói.
Người trung niên lắc đầu: “Người như Xương Hà sẽ không coi bọn lão gia tử là người nhà, cũng không coi ta là người nhà, hắn chỉ coi ngươi là người nhà.”
“Nhưng Khôi, nên bảo vệ tính mạng của đại gia trưởng.” Tô Mộ Vũ trầm giọng nói.
“Chỉ như vậy thôi à?” Người trung niên khẽ nhíu mày: “Ta cứ tưởng sẽ có một số nguyên nhân khác.”
“Sư phụ đã dạy ta, lời hứa là thứ quan trọng nhất trong cuộc đời chúng ta, nếu không có lời hứa, như vậy sát thủ nhận tiền, sau đó cũng có thể vì nhiều tiền hơn mà quay lại giết khách hàng, tới cuối cùng trật tự cũng rối loạn, sát thủ không còn lý do tồn tại nữa, Ám Hà cũng không cần tồn tại nữa.” Tô Mộ Vũ trả lời.
Người trung niên cười khổ: “Ngươi rất thông minh, nhưng có lúc lại quá cố chấp.”
“Đã trở thành công cụ giết người, nếu trong lòng không có chút cố chấp, như vậy có tồn tại cũng như đã chết.” Tô Mộ Vũ đánh quân cờ cuối cùng: “Sư phụ, ngài thua rồi.”
Người trung niên vung ống tay áo, đánh tan những quân cờ thành bụi phấn, tiếp đó giơ tay nắm lấy chuôi kiếm bên cạnh: “Xương Hà biết ta không tinh thông võ nghệ, nhưng tạm coi là có chút tình nghĩa với ngươi, nên phái ta tới đây khuyên bảo ngươi, biết cho dù ngươi không muốn nghe lời ta nhưng ít nhất cũng đồng ý lãng phí thời gian một ván cờ ở nơi này.”
“Đã có đôi chút tình nghĩa, vậy sư phụ có thể không rút kiếm không?” Tô Mộ Vũ chậm rãi hỏi.
Người trung niên trầm ngâm một hồi lâu rồi mới nói: “Ngươi không thắng được, gia chủ của ba gia tộc nhẫn nại đã lâu lắm rồi, bọn họ sẽ không bỏ qua cơ hội này, cho dù đại gia trưởng được chữa khỏi, bọn họ cũng không tiếc mọi giá giết chết hắn. Các ngươi không có cơ hội, đây là tình thế chết chắc.”
“Đối với cả ba nhà, lần này đều là đường chết, cho dù là ai đi nữa, dính vào chuyện này thì không có ai là kẻ chiến thắng cả.” Tô Mộ Vũ đứng dậy. “Chẳng bao lâu nữa gia chủ của ba gia tộc sẽ biết, bọn họ phạm phải một sai lầm rất lớn.”
Người trung niên vẫn rút kiếm, nhưng hắn không chỉ kiếm về phía Tô Mộ Vũ mà đặt thanh kiếm ngang cổ mình, hắn cười khổ một tiếng: “Xin lỗi.”
Tô Mộ Vũ siết chặt nắm tay: “Đây là Tô Xương Hà bảo sư phụ làm?”
Người trung niên nhẹ nhàng vung tay trái, một nén nhang được châm lửa trên bàn đá, hắn hơi cúi đầu: “Có thể chờ thêm thời gian một nén hương không?”
“Năm xưa khi ta và Xương Hà học nghệ trong lò luyện, có một ngày dính bẫy của người khác rơi vào vách núi, là sư phụ đã cứu chúng ta ra, ta vẫn ghi nhớ tình nghĩa này nhiều năm nay. Dùng một nén nhang đổi lại tình nghĩa đó, có đáng giá không?” Tô Mộ Vũ hỏi.
Người trung niên lắc đầu nói: “Không đáng. Nhưng đúng như ngươi vừa nói, không thể không làm.”
Tô Mộ Vũ gật nhẹ đầu, lại ngồi xuống, cắm cây dù giấy bên cạnh, tiếp đó nhắm hai mắt lại.
Hai người cứ lẳng lặng ngồi đối diện nhau, mãi tới khi nén hương kia cháy hết. Tô Mộ Vũ mở mắt, thanh kiếm trước mặt người trung niên lập tức gãy thành hai mảnh. Hắn cười khổ một tiếng, vứt chuôi kiếm đi rồi nói với Tô Mộ Vũ: “Đường đã dài lại còn gian nan.”
Tô Mộ Vũ đứng dậy, rút cây dù dưới đất lên, bước qua bên cạnh người trung niên: “Cứ đi là tới đích.” Hắn tiếp tục đi về phía trước, trước mặt là sương mù dày đặc, càng đi thì sương mù càng dày, chỉ có vài ánh đèn lồng thi thoảng lại lóe lên trong rừng cây, càng toát lên vẻ quỷ dị.
“Đồng tử đốt đèn, âm hồn đoạt mạng.” Tô Mộ Vũ đứng lại, chậm rãi nói.
“Ha ha ha.” Có tiếng cười trẻ con vang lên sau lưng Tô Mộ Vũ, ánh đèn lồng sau lưng hắn cũng tắt ngấm.
“Hảo huynh đệ Tô Xương Hà của ngươi cũng từng làm đồng tử đốt đèn như vậy.” Một giọng nói âm nhu vang lên tù phía xa, chỉ thấy bốn gã cao to nâng một chiếc kiệu màu trắng đi từ trong làn sương mù ra, một nam tử với mái tóc dài buông xõa phía sau đang ngồi trên đệm, nhẹ nhàng phe phẩy cây quạt xếp trong tay.
Nam tử đó mặc bộ áo trắng, sắc mặt tái nhợt, gầy như que củi, dáng vẻ rất âm trầm.
Tô Mộ Vũ lại cắm dù xuống đất, tiếp đó vung tay, rút ra một thanh kiếm thon dài.
“Xem ra ta không có tư cách chứng kiến Thập Bát Kiếm Trận của Chấp Tán Quỷ rồi.” Nam tử tóc dài nhếch miệng cười một tiếng.
Tô Mộ Vũ trầm giọng nói: “Trong Ám Hà, ngươi là một trong số những kẻ hiếm hoi mà ta cực kỳ muốn giết.”
Nam tử tóc dài giơ ngón tay vén lọn tóc mai của mình: “Thế à, vinh hạnh quá.”
Tô Mộ Vũ lao tới, cầm kiếm đâm thẳng về phía nam tử tóc dài. Nam tử tóc dài vỗ mạnh lên kiệu, bốn gã cao to đồng thời lùi lại phía sau, chiếc kiệu màu trắng tiêu tan trong làn sương mù. Tô Mộ Vũ xuất kiếm thất bại, đang định xoay người, lại thấy một đứa bé xuất hiện trước mặt mình. Đứa bé vung nhẹ cánh tay, cái đèn lồng màu đỏ quấn lấy trường kiếm của Tô Mộ Vũ.
“Năm xưa đáng lẽ là ngươi làm, nhưng Tô Xương Hà thay ngươi đảm nhiệm đồng tử đốt đèn này. Cuối cùng nhiệm vụ thành công nhưng một nhóm bảy người chỉ còn lại một mình hắn.” Giọng nói của nam tử tóc dài vang vọng khắp bốn phương tám hướng.
Lựa chọn thích hợp nhất của Tô Mộ Vũ lúc này chính là vung trường kiếm lên, đứa trẻ trước mặt sẽ đầu rơi xuống đất. Nhưng hắn lại cầm kiếm lùi lại phía sau, đứa bé kia mỉm cười, lại ẩn thân trong làn sương mù dày đặc. Tiếp đó một thanh phi kiếm bắn ra khỏi sương mù, Tô Mộ Vũ cầm kiếm lui lại, phi kiếm lướt sát qua tóc mai của hắn. Trong Mê Vụ trận, chủ trận ẩn nấp bên trong, dựa vào đồng tử đốt đèn dụ dỗ vị trí của con mồi. Đồng tử đốt đèn là mồi nhử, rất ít khi sống sót. Chủ nhân của Mê Vụ trận như là cái gã như âm quỷ kia, khi Tô Mộ Vũ còn chưa trở thành sát thủ thì hắn đã tiếng tăm lừng lẫy rồi.
“Ha ha ha ha, bây giờ thì ta đã hiểu vì sao năm xưa Tô Xương Hà lại muốn thay ngươi. Nếu năm xưa người đốt đèn là ngươi, ngươi đã chết từ lâu rồi.” Nam tử tóc dài cười ha hả.
Tô Mộ Vũ nhắm hai mắt lại, khẽ cúi đầu, cố gắng cảm nhận phương vị của nam tử tóc dài kia.
“Đúng là khó mà tưởng tượng nổi, Chấp Tán Quỷ tiếng tăm lừng lẫy của Tô gia, kẻ vô danh bò ra khỏi lò luyện đầy tử thi, thủ lĩnh Khôi của Chu Ảnh hiện tại, không ngờ lại là người trong lòng có ý thiện.” Nam tử tóc dài cười lạnh: “Không nỡ xuống tay với một đứa bé?”
Tô Mộ Vũ đột nhiên mở mắt, xoay người sang bên trái, tay cầm trường kiếm vung nhẹ lên.
“Động thủ!” Nam tử tóc dài cảm nhận được một luồng sát khí cực mạnh, lạnh giọng quát.
Trong sương mù đột nhiên có mười mấy đồng tử đốt đèn chạy ra, tung người nhảy lên, vung đèn lồng đánh về phía Tô Mộ Vũ. Bọn họ bao vây xung quanh Tô Mộ Vũ, nếu Tô Mộ Vũ muốn ra tay, buộc phải mở một con đường máu xuyên qua bọn họ.