Amy cũng chẳng buồn hút thuốc nữa, móc ra một cái lọ nhỏ, đổ mấy viên thuốc ra tay, định uống. Tôi lập tức ngăn lại, cô ta xòe tay ra nói: "Đây là vitamin C, ta ngày nào cũng uống sau bữa ăn."
"Xin lỗi, phải xét nghiệm đã."
Chủ tiệm hoa thở dài: "Tùy ngươi!"
Sau khí Băng Tâm kiểm tra, xác định đúng là vitamin C, mới đưa cho Amy uống. Tiểu Đào nói: "Viatamin C rất tốt cho da, cô cũng thật chịu khó chăm sóc."
Chủ tiệm hoa nói: "Không phải đâu, đợt trước bị bệnh phụ khoa, bác sĩ Trình dặn ta phải uống C thường xuyên."
Nghe câu này, tôi lập tức khẩn trương, la lên: "Đừng có nuốt, mau nôn ra."
Amy ngẩn người một chút: "Sao vậy..." vừa nói được nửa câu, đôt nhiên ôm cổ, mắt trợn ngược, miệng sùi bọt mép ngã từ trên ghế xuống.
Tôi bảo Vương Đại Lý mau đi pha nước xà bông, còn mình thì đỡ Amy dậy, đưa tay vào cậy miệng cô ta. Người trúng độc rắng cắn rất chặt, có khi còn cắn đứt cả ngón tay nhưng cứu người là quan trọng, tôi cũng chẳng nề hà.
Vỗ mấy cái, chủ tiệm hoa bắt đầu có dấu hiệu nôn mửa, Vương Đại Lý cũng vừa mang nước xà bông tới, tôi đổ đầy vào miệng cô ta, kích thích nôn, lặp đi lặp lại nhiều lần.
Thần trí Amy vẫn mơ hồ, tôi nhìn xung quanh, nói: "Đại Lý, đi hái ít hoa bách hợp tới đây, bách hợp có thể giải độc, vò nát ra ngâm trong nước ấm."
Vương Đại Lý vội chay đi pha nước bách hợp, sau khi chủ tiệm hoa uống vào, hơi thở đã có phần cải thiện, Hoàng Tiểu Đào liền gọi điện cho xe cấp cứu.
Tôn Băng Tâm rất thắc mắc, hỏi: "Sao vitamin C lại làm người ta ngộ độc?"
Tôi đáp: "Bản thân vitamin C không có độc, nhưng nếu gặp một chất khác sẽ lập tức biến thành thạch tín."
Tôn Băng Tâm che miệng: "Thạch tín!"
Nói cách khác, đó là một hợp chất của Asen, hợp chất này không tan trong nước, nếu gặp phải vitamin C sẽ phát sinh phản ứng hóa học, biến thành thạch tín.
Thủ phapr của Khúc Đình Đình thật tinh vi, từ bé tới giờ tôi mới thấy, theo như việc này thì hiện giờ cô ta không ở gần đây.
Nhờ sơ cứu kịp thời, chủ tiệm hoa sẽ không nguy hiểm đến tính mạng, sau khi xe cứu thương đưa cô ta đi, Tiểu Đào nói: "Chuyến này uổng công rồi, sợ rằng Khúc Đình Đình đã bỏ trốn."
Tôi suy nghĩ: "Chủ tiệm hoa hàng ngày đều uống vitamin C sau khi ăn, hẳn là Khúc Đình Đình đã hạ độc vào tối qua hoặc sớm nay, chờ cô ta tỉnh lại có lẽ sẽ có chút manh mối."
Tiểu Đào nói: "Tất cả cũng đói rồi, đi ăn cơm đi." Nàng bảo mấy cảnh sát về trước đợi lệnh, Vương Nguyên Thạch thì đi điều tra gia cảnh Khúc Đình Đình, sau đó tìm một quán ăn. Vừa vào bàn, Băng Tâm nhanh chân cướp chỗ ngồi gần tôi, cười hì hì nhìn Tiểu Đào.
Tiểu Đào lạnh lùng nói: "Không cần thể diện à?"
Băng Tâm đanh đá đáp: "Ai cần cô lo?"
Vương Đại Lý thở dài: "Dương tử, sao bây giờ ngươi cứ như thú quý hiếm vậy? Truyền cho ta chút bí quyết được không?"
Tôi chỉ biết cười khổ, từ lúc trong tiệm hoa, Băng Tâm mơ hồ đã biết quan hệ giữa tôi và Tiểu Đào, và nàng có ý đồ rõ ràng khi làm việc này. Tôi cũng không biết Băng Tâm nghiêm túc hay đang đùa cợt, có điều tôi bị kẹp ở giữa rất khó xử.
Ăn cơm xong mấy người tới bệnh viện, chờ đến 5h chiều, chủ tiệm hoa đã tỉnh. Cô ta nói sáng nay có cô gái vào tiệm xem hoa, đeo khẩu trang đội mũ kín mít, lúc đó cô ta định tới hỏi mua gì, kết quả cô gái kia chẳng nói chẳng rằng bỏ đi.
Tôi hỏi: "Từ lúc cô gái đó vào tiệm, cô có ăn uống thứ gì không?"
Chủ tiệm hoa nhớ lại: "Ta có uống một ly cà phê trên bệ cửa sổ. Uống xong thấy đáy ly có một ít bột màu trắng, nghí là đường chưa tan hết nên cũng không lưu tâm."
Không còn nghi ngờ gì nữa, người tới chính là Khúc Đình Đình, cô ta đã bỏ hợp chất asen vào ly cà phê.
Tiểu Đào dặn dò Amy dưỡng bệnh cho tốt, ra khỏi bệnh viện Băng Tâm hỏi: "Giờ đi đâu điều tra đây?"
Hoàng Tiểu Đào giở điện thoại ra nhìn: "Vương Nguyên Thạch đã tùm được địa chỉ của Khúc Đình Đình. Nhưng chủ nhà nói cô ta đã lâu rồi chưa quay lại, còn thiếu ba tháng tiền thuê nhà."
Tôn Băng Tâm nói: "Quái lạ, vậy thường ngày cô ta ở đâu?"
Tôi hỏi Băng Tâm: "Điều chế mấy thứ âm dương hòa hợp kia, chắc là mùi phải rất nồng nặc chứ?"
Nàng gật đầu: "Đúng vậy, mùi rất nồng nặc, bình thường bọn muội làm thí nghiệm đều phảu dùng tới máy hút mùi chuyên dụng."
Tôi cười: "Giờ thì đã biết tại sao lúc kiểm tra kho thuốc lại không thấy thiếu hụt rồi."
"Tại sao?" Cả hai đồng thanh.
"Khúc Đình Đình rất cẩn thận, sẽ không lấy thuốc ở đó, cô ta sử dụng thuốc do chính mình điều chế." Tôi nói mà có vẻ khâm phục.
Tiểu Đào trầm ngâm: "Cho nên cô ta phải ở một nơi vắng người qua lại."
"Hoặc là hầm ngầm dưới đất." Tôi bổ sung.
Trời đã tối dâng, Vương Đại Lý đề nghị hôm nay kết thúc ở đây, chúng tôi đều không lên tiếng, bởi chỉ cần một buổi tối, nghi phamh có thể chạy được tới nơi rất xa, có khả năng còn mất tung tích, Tiểu Đào nói: "Tống Dương, giờ anh có nghĩ nên sử dụng thủ đoạn thần kỳ nào đó không?"
Tôi nhíu mày suy nghĩ, thực ra sớm đã có biện pháp, nhưng sợ cách làm này sẽ có tác dụng phụ.
Nhưng nếu Tiểu Đào biết tôi vì chuyện này mà lưỡng lự, nhất định sẽ oán trách tôi, cho nên tôi đành quyết định đánh cược một phen.
Tôi nói: "Tôi về ký túc lấy mấy thứ, mọi người tới bệnh viện đại học Y chờ đi."
Băng Tâm nũng nịu: "Muội đi với huynh."
Có Tiểu Đào ở đây, làm sao tôi dám đồng ý, trực tiếp cự tuyệt: "Không được, cách điều chế gia truyền phải giữ bí mật, ta về làm một mình."
Về tới ký túc, dược liệu thực ra là đã có sẵn, lúc có tiền rảnh rỗi, tôi mua để phòng, khi cần đến đỡ mất thời gian. Tôi nhanh chóng nấu nước thuốc, sau đó bắt xe tới bệnh viện, giờ đã là 8h tối.
Tuy là buổi tối, nhưng vì phá án nên bệnh viện vẫn mở cổng. Tới phòng khám phụ khoa, mấy người đang ngồi ăn cơm hộp, Vương Nguyên Thạch cũng tới, Tiểu Đào và Băng Tâm đang cười đùa vui vẻ, nói chuyện phim truyền hình. Tôi rất khó hiểu không biết rốt cuộc quan hệ giữa hai cô gái này là gì?
Tiểu Đào liếc tôi: "Chờ anh cả nửa ngày."
Tôi đáp: "Đây là đã nhanh hết sức rồi, có điều đã nói trước là thuốc này ban đêm mới dùng tới."
Tiểu Đào hỏi: "Cái gì vậy, cứ thần thần bí bí."
"Cô còn nhớ Diễn Hung Thuật không?"
Nghe ba từ này, sắc mặt Tiểu Đào lập tức thay đổi, tôi nói: "Yên tâm đi, lần này liều lượng nước thuốc tôi đã hạn chế, tác dụng phụ sẽ không nhiều."
Tôn Băng Tâm hưng phấn: "Là cái gì vậy?"
Tôi giải thích sơ qua về nguyên lý của Duễn hung thuật, lần này sẽ sử dụng diễn hung thuật theo một hướng khác, đó là cho một người hít mộng tán, biến thành 'Khúc Đình Đình', diễn lại những hành động thường ngày của cô ta.
Tiểu Đào nhíu mày: "Ai đóng Khúc Đình Đình thì hợp lý?"
Vương Nguyên Thạch xung phong: "Để ta, thần kinh ta vững nhất."
Tôi lắc đầu: "Điều này lại không được, diễn hung thuật cần người thần kinh yếu, dễ dàng tiếp nhận ám thị cơ."
Nhìn mọi người một lượt, Tiểu Đào thì đầy vẻ kháng cự, Đại Lý thì sợ hãi, chỉ có Băng Tâm là tỏ vẻ trông đợi, lập tức nói: "Làm một thí nghiệm nhỏ, kiểm tra nhãn lực mọi người."
Tôi đưa tay làm động tác xoắn sợi tóc, sao cho thật nhất có thể: "Trên tay tôi có một sợi tóc mỏng, ai có thể nhìn thấy?"
Vương Đại Lý căng mắt lên nói: "Gần đây chắc ta xem TV nhiều quá, mắt không được tốt?"
Vương Nguyên Thạch lắc đầu, Băng Tâm thì chăm chú nhìn sau đó hào hứng nói: "A, muội thấy rồi."
Hoàng Tiểu Đào trực tiếp gỡ tay tôi ra: "Anh đang gạt chúng tôi à, làm gì có gì?"
Tôi cười: "Đúng, trên tay tôi chẳng có gì, đây chỉ là một thí nghiệm nhỏ về ám thị."
Tôn Băng Tâm cắn ngón tay: "Nhưng vừa rồi quả thật muội có nhìn thấy mà."
Không còn nghi ngờ gì nữa, người tốt nhất vào vai Khúc Đình Đình chỉ có thể là Băng Tâm.