Tôi nói, để Băng Tâm diễn, Hoàng Tiểu Đào lập tức phản đối: "Mang Tôn đại tiểu thư đi phá án đã quá lắm rồi, anh còn để cô ta làm việc nguy hiểm như vậy, Tôn Lão Hổ mà biết chắc chẳng nói gì anh đâu, nhưng sẽ mắng chết tôi đấy."
Tôn Băng Tâm nói: "Đừng nhắc đến cha tôi, tôi chỉ hy vọng có thể giúp một phần lực cho tổ chuyên án, hơn nữa Tống Dương ca ca nhất định sẽ bảo vệ muội, đúng không?"
"Cô xuất lực?" Hoàng Tiểu Đào nhướn mày: "Sau này định đi theo chúng ta luôn à?"
Băng Tâm bĩu môi: "Tống Dương ca ca làm cố vấn cảnh sát được, sao tôi lại không? Dù gì tôi cũng là pháp y chuyên nghiệp đấy."
Hoàng Tiểu Đào khinh thường: "Cô bớt bớt đi, nếu chẳng phải nể mặt lão Tôn, ta đã sớm đuổi cô đi rồi."
Hai người chống nạnh, trợn mắt, tôi đành giảng hòa: "Tiểu Đào, cứ cho Băng Tâm muội muội thử lần này đi, hàm lượng thuốc không nhiều lắn, hơn nữa có bốn người chúng ta bảo vệ, một khi phát hiện điều gì không đúng liền đánh thức muội ấy."
Tiểu Đào cau mày: "Không còn cách nào khác sao?"
Tôi nói: "Nếu muốn bắt Khúc Đình Đình trong tối nay, đây là biện pháp duy nhất."
Tiểu Đào thở dài: "Vậy thì tùy anh."
Tôn Băng Tâm hớn hở: "Vậy tiếp theo phải làm gì?"
Tôi gỡ bộ đồng phục y tá của Khúc Đình Đình trên tường xuống, bảo Băng Tâm thay vào, đội mũ y tá lên. Mặc dù dáng người của Băng Tâm không đẹp như Tiểu Đào, nhưng nàng có sự thuần khiết của thiếu nữ mới lớn, sau khi thay quần áo, biến thành một nữ y tá xinh đẹp.
Tôn Băng Tâm xoay một vòng: "Trông muội có giống y ta không?"
Vương Đại Lý quệt mũi: "Rất giống, nếu như cô là y tá thật, ta dù có cắt đứt chân cũng phải tới nằm viện của cô."
Băng Tâm cười hì hì: "Cám ơn đã khen."
Hoàng Tiểu Đào khinh thường: "Đồng phục y tá với y phục Thái bình công chúa rất giống nhau."
Tôn Băng Tâm định phát tác, tôi sợ xảy ra cấu xé, vội căn ngăn: "Dành thời gian cho việc chính."
Tôi lấy mặt nạ đã bôi mộng tán ra, bảo Băng Tâm đeo vào, sau đó nàng nói: "Có cảm giác gì đâu...có một mùi hương thoang thoảng..." nửa phút sau, đột nhiên nàng im lặng, đứng bất động như tượng gỗ.
Tôi từ tốn nói với Băng Tâm: "Cô là Khúc Đình Đình, nhớ lấy, là Khúc Đình Đình."
Nói mấy lần, Tôn Băng Tâm liền nói, giọng như người ngủ mơ: "Ta là Khúc Đình Đình, ta yêu bác sĩ Trình, nhưng cho tới giờ anh ấy cũng chưa một lần nhìn thẳng mặt ta. Bên cạnh anh ấy luôn có nhiều gái đẹp như vậy, ta phải cướp trái tim anh ta, phải giết sạch những cô gái yêu mến anh ta!"
Những lời này nói ra, Băng Tâm nghiến răng nghiến lợi, khiến chúng tôi cũng giật mình, ngay cả Vương Nguyên Thạch theo bản năng cũng sờ tay vào báng súng.
Băng Tâm như người mộng du, đi đi lại lại trong phòng, bắt đầu thu xếp đồ đạc. Mấy thứ nàng thu xếp chẳng tồn tại, cứ như là đang diễn kịch câm vậy, nàng đã hoàn toàn nhập vai vào Khúc Đình Đình, đang lặp lại những việc mà y tá Khúc làm.
Vương Đại Lý nhìn ngây ngô, nhỏ giọng hỏi: "Nàng có trông thấy chúng ta không?"
Tôi đáp: "Không, hiện tại đang là Khúc Đình Đình của buổi sáng."
Vương Đại Lý che miệng: "Một người sao lại có thể biến thành người khác, quá mơ hồ đi, nguyên lý của diễn hung thuật này là gì?"
Tôi lắc đầu: "Ta cũng không biết."
Tuyệt học của Tống Gia có một quy tắc, chỉ cần có thể hữu dụng trong phá án, bất kể là khoa học hay huyền học, đều phải tham khảo, trải qua nhiều đời tích lũy, cuối cùng tạo ra một bộ sách bao la vạn trượng "thần thiên xử án".
Diễn hung thuật bắt nguồn từ vu thuật của nước Sở, là một thủ pháp huyền diệu nhất của Tống gia, thích hợp với những hung thủ có tâm tình bất thường, hoặc là người chết, bí ẩn trong đó không được viết ra.
Tôn Băng Tâm dọn dẹp đồ đạc xong, ngồi trước bàn bắt đầu viết thư, nội dung đồng nhất với ban sáng chúng tôi thấy, thậm chí nét chữ cũng y chang. Viết được một nửa, đột nhiên nàng xé bỏ, vò thành cục định ném. Lưỡng lự một chút, lại lấy bật lửa trong ngăn kéo ra, đốt rồi bỏ vào gạt tàn.
Làm sao Băng Tâm lại biết trong ngăn kéo có bật lửa, điều này chúng tôi không rõ, nhưng so với những gì xảy ra tiếp theo, nó chẳng đáng để tâm.
Chỉ thấy Băng Tâm đột nhiên đứng dậy đi ra ngoài, mọi người đều né sang một bên cho nàng đi. Nàng cứ thế đi ra khỏi bệnh viện, tôi bảo Vương Nguyên Thạch lái xe theo, ngộ nhỡ trên đường Khúc Đình Đình muốn bắt xe, chúng tôi phải phối hợp diễn xuất.
Vương Nguyên Thạch lái xe phía sau, Tôn Băng Tâm cứ như một thiếu nữ ngây thơ hồn nhiên, nhún nhảy đi trên vỉa hè, còn dừng lại hái một cành hoa ven đường. Thế nhưng cành hoa chỉ trơ lại gốc, có lẽ là do Khúc Đình Đình thật đã hái đi lúc sáng, có thể thấy cô ta cũng biết chút ít về thực vật học.
Tôn Băng Tâm cài cành hoa lên ngực áo, tiếp tục đi về phía trước, chúng tôi cứ lẽo đẽo theo sau. Đi được khoảng nửa dặm, nàng đứng ở lề đường vẫy vẫy, Vương Nguyên Thạch liền dừng xe. Nàng kéo cửa ngồi vào ghế phụ, nói: "Tài xế, tới đường Liễu Châu."
Tôi, Tiểu Đào và Đại Lý vội vàng mở cửa sau ngồi vào, cả đoạn đường Tôn Băng Tâm không nói gì, miệng lẩm nhẩm hát. Xem ra ấn tượng ban đầu của tôi là sai, Khúc Đình Đình này thực chất là một thiếu nữ có nội tâm vui vẻ.
Đúng lúc này Băng Tâm hỏi: "Anh thấy mặt tôi thế nào?"
Trong xe đang yên tĩnh, đột nhiên có người nói chuyện làm chúng tôi giật mình, thì ra là nàng đang nói chuyện với tài xế.
Băng Tâm tiếp tục làu bàu: "Tôi sinh ra đã có cái bớt này, có người nói bớt là vết thương chí mạng từ kiếp trước, có lẽ kiếp trước tôi bị chết rất thảm."
Nói tới đây, nàng bật cười khanh khách, sau đó giọng điệu trở nên chán nản: "Có lẽ cha mẹ thấy tôi xấu xí quá nên ném vào trại trẻ mồ côi, từ bé tới giờ tôi chưa hề biết mặt cha mẹ mình ra sao."
Nàng lại nói: "Không, tôi không hề cảm thấy mình đáng thương. Tôi nói cho anh một bí mật, tôi đang thích một người, anh ấy thật là cao ráo đẹp trai, rất đẹp trai, mặc dù ai cũng cười nhạo tôi, nhưng anh ấy lại cười với tôi. Chỉ cần hàng ngày nhìn thấy anh ấy là lòng tôi cũng hạnh phúc rồi."
Nói tới đây, nàng lại bật cười khanh khách. Hoàng Tiểu Đào thở dài: "Cô gái đáng thương."
Xe tới nơi, Tôn Băng Tâm trả tiền rồi mở cửa bước xuống. Bốn người chúng tôi lập tức đi theo, nàng đi tới một khu dân cư cũ kỹ, tới trước cửa một căn phòng âm dưới đất, dừng lại cho tay vào túi. Tôi ý thức được nơi đây là trụ sở tạm thời của Khúc Đình Đình, vội mượn Tiểu Đào hai cái kẹp tóc, khom lưng bên cạnh, mở khóa giùm Băng Tâm.
Tôn Băng Tâm làm một động tác mở khóa, đẩy cửa ra, bên trong tràn ngập mùi thuốc, hóa chất, khiến chúng tôi ho sặc sụa.
Nhưng so với khứu giác, những gì thị giác nhìn thấy còn kinh khủng hơn. Trong phòng có một cái bàn đơn sơ, bên trên để đầy chai lọ thí nghiệm, bốn bức tường dán toàn là ảnh Trình Á Huy và những mẩu báo. Hầu hết là ảnh chụp lén gò má, hay phía sau, những mẩu báo cũng là liên quan tới Trình Á Huy, cái gì khen thưởng rồi là tham gia từ thiện...
Trên tường còn mắc một cái mũ bác sĩ cũ, phía dưới hiển nhiên là những đồ vật mà Trình Á Huy từng dùng qua như bút bi, khăn giấy, cúc nhựa, thậm chí cả mấy cái hộp chứa tóc, móng tay.
Ngoại trừ một cái giường và một cái bàn thì chẳng có bất kỳ đồ dùng sinh hoạt nào. Trong căn phòng ngầm này tất cả đều là những thứ liên quan tới Trình Á Huy, Khúc Đình Đình ở tại đây ngắm nhìn Trình Á Huy, hít thở Trình Á Huy, hắn là tất cả của nàng, là tính mạng của nàng.
Tôi nghĩ, cho dù là những fan cuồng cũng chẳng đến mức thế này.