Đúng lúc này, Tôn Băng Tân bắt đầu tới bàn chế thứ gì đó, bởi chai lọ đều trống rỗng nên chúng tôi cũng không biết rốt cuộc là thứ gì.
Làm chuyện này tầm một khắc đồng hồ (15 phút), tôi nhân dịp quan sát xung quanh căn phòng một lượt. Trong một ngăn tủ có rất nhiều hộp thuốc rỗng, hiển nhiên là trộm từ bệnh viện. Tôi lấy điện thoại ra chụp lại đống vỏ hộp, đột nhiên Vương Đại Lý la lên: "Có cần phải đánh thức nàng không?"
Quay đầu lại thấy Băng Tâm đang cởi quần áo, tôi nói: "Không, cứ để nàng tiếp tục."
Mặ dù Băng Tâm không khỏa thân hoàn toàn, vẫn mặc đồ lót nhưng tôi vẫn cảm thấy có lỗi với nàng, đành chờ sau này bù đắp. Trước mắt còn chưa nắm được manh mối, tuyệt đối không thể vì chuyện này mà gián đoạn diễn hung thuật.
Chỉ thấy Băng Tâm khoác áo blouse của Trình Á Huy vào, ngồi trên giường, một tay cho vào vùng kín vuốt ve, hai chân khép chặt, phía sau mặt nạ phát ra tiếng rên rỉ. Lúc đầu tôi còn không hiểu nàng đang làm gì, sau đó chợt ngộ ra, là nàng đang "tự sướng".
Cảnh tượng này quả thực chẳng ai nỡ nhìn, dời tầm mắt qua hướng khác. Toàn bộ quá trình kéo dài phải năm sáu phút, đột nhiên Tôn Băng Tâm ngã xuống giường khóc toáng lên, khóc rất thảm thiết, bi thương, khiến người nghe khó mà cầm lòng.
Sau đó nàng rút dưới gối ra một con dao găm, nhắm ngay cánh tay mình, tôi vội hét lên: "Không ổn, mau đánh thức nàng!"
Hoàng Tiểu Đào lập tức lay người Băng Tâm, tỉnh lại trông thấy mình cầm dao sợ quá hét toáng lên, con dao rơi xuống đất, sau đó ôm chầm lấy Tiểu Đào mà khóc.
Hoàng Tiểu Đào nhè nhẹ vỗ về an ủi, Tôn Băng Tâm khóc không phải do quá sợ hãi, mà là trải qua diễn hung thuật, nàng lạc vào cảnh giới kỳ lạ, cảm nhận được nội tâm của người cuộc, thương cảm cho Khúc Đình Đình mà rơi lệ.
Tôn Băng Tâm nức nở: "Tiểu Đào tỷ tỷ, cô bé này đáng thương quá..."
"Ta biết, ta biết." Tiểu Đào vỗ về.
Mặc dù manh mối đứt đoạn, nhưng tôi cũng không muốn tiếp tục chuyện này, không thể trơ mắt nhìn Băng Tâm tự hại mình. Nàng khóc đủ say đó đột nhiên đứng dậy mở một ngăn tủ, lấy tờ giấy ra nói: "Tống Dương ca ca, ban nãy nhập vai Khúc Đình Đình, trong đầu muội chợt lóe lên một ý."
Nàng giơ tờ giấy lên, là thông báo tuyển tình nguyện viên cho một trại trẻ mồ côi trong thành phố. Tôi ngạc nhiên nói: "Chẳng lẽ Khúc Đình Đình đi làm tình nguyện viên?"
Tiểu Đào suy tư: "Từ một loạt những hành động vừa rồi, xem ra cô ta căn bản không có ý định bỏ trốn, trời không còn sớm nữa, chúng ta về nghỉ ngơi đã, sáng mai tới trại trẻ mồ côi tìm cô ấy."
Rời khỏi nơi này, Tôn Băng Tâm một mực im lặng, dù sao mới trải qua mộng ảo, khả năng trong lòng vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, tôi nói: "Thật xin lỗi, lần sau tuyệt đối sẽ không để muội làm chuyện nguy hiểm như vậy."
Băng Tâm lắc đầu: "Không, cảm giác này rất kỳ diệu, với muội mà nói thì là một đoạn khó quên, cô gái này thật là đáng thương."
Hoàng Tiểu Đào run run giọng: "Đáng thương thì cũng không được viện có giết người."
Sáng hôm sau, chúng tôi đều dậy sớm tập trung ở cục cảnh sát, sau đó chạy xe tới trại trẻ mồ côi kia. Tới nơi đã là 9h sáng, một đám con nít chơi đùa trong sân, Khúc Đình Đình đang giúp một bé gái gấp thuyền giấy, cô ta mặc đồng phục trong trại, cười rất tươi.
Trông thấy chúng tôi, cô ấy chẳng nói lời nào đi ra ngoài. Chúng tôi theo ra, Đình Đình bình tĩnh nói: "Ta biết các người sẽ tới tìm ta."
"Sao có thể nghĩ tới đây để trốn?" Tiểu Đào hỏi.
"Trốn?" Cô ta lắc đầu cười: "Ta chưa từng nghĩ tới việc bỏ trốn, đây là nơi ta sinh sống khi còn bé, chỉ muốn tới đây làm tình nguyện viên. Ngày hôm qua bác sĩ Trình bị bắt, ta biết là mình cũng không trốn thoát, trước khi bị bắt ta muốn làm vài chuyện cho bọn nhỏ."
Hoàng Tiểu Đào nói: "Nếu không biết ngươi, ta thật không dám nghĩ ngươu sẽ giết một lúc bốn người."
Khúc Đình Đình biến sắc: "Bốn người? Chủ tiệm hoa chưa chết sao?"
"Chúng ta đã kịp thời cấp cứu, giữ lại mạng sống cho cô ấy. Cũng không thể không nói, thủ pháp hạ độc của ngươi rất xảo diệu."
Tôn Băng Tâm hỏi: "Khúc tiểu thư, tại sao phải làm như vậy?"
Ánh mắt Đình Đình ảm đạm, nói ra tất cả nguyên do. Bởi trên mặt có bớt, trước giờ cô ta sống trong sự chế nhạo của mọi người, không có bạn bè, cũng làm gì có yêu đương. Hàng ngày trôi qua đều ảm đạm vô quang, giống như một cái xác biết đi.
Cho đến khi Trình Á Huy xuất hiện, hắn đã mang ánh sáng tới cuộc đời của cô ấy, bởi hắn là người duy nhất mỉm cười với cô, nói với cô lời cám ơn.
Cô biết, Trình Á Huy cười chỉ là lịch sự, nhưng không thể chống đỡ nổi sức quyến rũ từ hắn, hắn giống như mặt trời chiếu sáng thân thể, cô không thể kiềm chế được đã đem lòng yêu hắn. Nhưng rất nhanh cô ta phát hiênh, Trình bác sĩ là một gã đàn ông ong bướm, bên cạnh luôn luôn không thiếu nữ nhân, cô vĩnh viễn chỉ là một Khúc y tá tầm thường, hàng ngày tới bệnh viện làm việc, chẳng nói một câu nào ngoài công việc, giống như hai người ở hai thế giới khác nhau.
Việc có thể làm chỉ là lặng lẽ gom nhặt đồ đạc của hắn, quần áo cũ, tóc, khăn giấy, đêm khuya ngồi nhung nhớ, khổ sở đến không thể cử động, sau đó liền tự cứa dao vào tay mình.
Nói tới đây, Khúc Đình Đình vén tay áo lên, lộ ra những vết sẹo chằng chịt, tầng tầng lớp lớp trên cổ tay. Cô ta tự lừa dối bản thân, mặc dù bên cạnh Trình bác sĩ luôn có nữ nhân, nhưng chỉ có cô là ở bên cạnh hắn thời gian dài nhất, hàng ngày được nhìn thấy nụ cười của hắn là đủ rồi.
Đại khái một buổi tối tầm bốn tháng trước, không biết Trình bác sĩ có chuyện buồn gì, tính khí đặc biệt nóng nảy. Lúc đó trong phòng khám chỉ có hai người, Trình bác sĩ bảo cô ấy cởi quần áo ra, Khúc Đình Đình kích động, thỏa mãn hắn, đêm đó đối với cô mà nói, giống như một giấc mơ ngọt ngào.
Nhưng từ sau hôm đó, Trình bác sĩ không hề đề cập tới chuyện này, Khúc Đình Đình lại lần nữa vỡ mộng, cô ấy biết lúc đó hắn chỉ phát tiết cáu giận mà thôi.
Về sau Đình Đình phát hiện mình có thai, nhưng không dám trực tiếp nói cho Trình bác sĩ, bởi nhất định hắn sẽ bắt cô phá thai, chỉ lẳng lặng viết email nặc danh. Sau khi nhận được email đó, Trình bác sĩ rất phiền não, lần lượt gọi năm người phụ nữ có quan hệ với hắn để hỏi, duy chỉ không nghĩ tới Khúc Đình Đình, giống như chuyện đêm đó chưa từng xảy ra.
Trong lúc bi thương cực độ, đột nhiên cô ta nảy ra ý nghĩ sẽ giết toàn bộ nữ nhân bên cạnh Trình bác sĩ, như vậy chẳng phải chính mình sẽ có cơ hội sao? Đêm đó đã tiếp thêm dũng khí cho nàng, Trình bác sĩ mặc dù giống như thần trên cao không thể chạm tới, nhưng vị thần này sẽ tới với cô.
Bởi vậy, cô ta biến suy nghĩ thành hành động, hồi còn trong trường, Đình Đình đã học ba năm dược lý, vận dụng những gì học được, cô ta bắt đầu cuộc săn giết điên cuồng.
Khúc Đình Đình kể lại bằng giọng phấn khích, trong mắt cô ta tràn đầy quyến luyến với Trình bác sĩ, bốn mạng người hoàn toàn là những đồ vật không đáng nhắc tới.
Hoàng Tiểu Đào chế nhạo: "Giết sạch nữ nhân bên cạnh hắn thì sao chứ? Ngươi chẳng lẽ không biết Trình Á Huy là loại đàn ông nào, không có người này hắn sẽ lại đi tìm người khác thôi."
Khúc Đình Đình cắn răng: "Vậy thì giết tiếp, giết tới khi anh ấy để ý tới ta thì thôi. Vì để anh ấy không thể rời bỏ ta, ta đã chế loại thuốc kia cho anh ấy uống."
Vương Đại Lý nói: "Cô làm vậy chỉ vì loại đàn ông cặn bã như hắn?"
Khúc Đình Đình đột nhiên xông tới hét: "Ai cho ngươi sỉ nhục anh ấy?" Tiểu Đào lập tức đứng ra ngăn cản, mặc dù Đình Đình không cao lớn, nhưng dáng vẻ nổi giận cứ như sư tử cái, khiến Đại Lý co vòi.
Tôn Băng Tâm nói: "Ta có thể hiểu được cô, cho dù kẻ kia không hoàn mỹ, nhưng chỉ cần là người mình yêu thì hắn sẽ trở nên hoàn mỹ trong mắt mình."
Khúc Đình Đình gật đầu, Hoàng Tiểu Đào nói: "Được, ta mặc kệ lý do của ngươi là gì, giết người thì phải đền tội, Khúc Đình Đình, ngươi sẽ phải trả giá cho những việc mình làm."
Khúc Đình Đình cười lạnh: "Các người không bắt ta được đâu, bởi vì ta đang có thai!"