Điều cô ta nói là thật; bộ luật tố tụng hình sự của Trung Quốc quy định, nữ giới phạm tội trong thời kỳ mang thai hoặc đang nuôi con dưới 12 tháng sẽ được hưởng án treo, Tiểu Đào nói: "Đó là việc của tòa án, chúng ta chỉ phụ trách bắt người."
Khúc Đình Đình đưa hai tay ra: "Được, ta theo các người về."
Tôi nói: "Từ từ đã!" Sau đó đặt ngón tay lên cổ tay Đình Đình, bắt mạch, nghe một lúc, lắc đầu: "Thật đáng tiếc, cô không mang thai."
Mạch đập của phụ nữ mang thai có dạng đặc biệt, giống như một quả bóng lăn, trước đây tôi đã từng thử qua, không nhầm được.
Khúc Đình Đình kinh hãi: "Không thể nào, ta rõ ràng cùng Trình Á Huy..."
Tôi nói: "Quan hệ tình dục chưa chắc sẽ mang thai, cô chỉ là kinh nguyệt không đều thôi, cũng có lẽ do hít nhiều chất hóa học quá, nếu không tin chúng tôi có thể dẫn cô tới bệnh viện siêu âm."
"Nếu đã như vậy thì..." Khúc Đình Đình uốn lưỡi, dưới răng lộ ra một lọ thủy tinh nhỏ, bên trong có chất lỏng, đây nhất định là thuốc độc cô ta điều chế ra: "Cuộc đời ta đã quá tăm tối, ta không muốn ngồi tù!"
Chúng tôi giật mình, chỉ cần cô ta khẽ cắn, sẽ vong mạng, Tiểu Đào la lên: "Chớ làm chuyện dại dột!"
Tôn Băng Tâm nói: "Này, cô chết đi, thì ai chế thuốc giải cho Trình Á Huy? Hắn sẽ chết đấy."
Khúc Đình Đình đột nhiên trợn mắt, nhổ lọ thuốc ra, ngồi bệt xuống đất bưng mặt khóc, Tiểu Đào vội còng tay cô ta lại.
Sau khi Đình Đình bị giải lên xe cảnh sát, Vương Đại Lý ai oán than: "Hỡi thế gian, tình là chi..."
Hoàng Tiểu Đào bật cười: "Được rồi tình thánh, lên xe đi."
Vương Đại Lý lắc đầu: "Không khí trên xe của mấy người ngột ngạt lắm, ta ngồi xe Vương thúc cho thoải mái."
Sau khi lên xe, tôi nói: "Tôi thật không thể hiểu nổi, sao phụ nữ cứ thích đàn ông hư?"
Băng Tâm cười: "Huynh nói vậy là sai rồi, không phải phụ nữ thích đàn ông hư, mà là thích đàn ông khác biệt." Vừa nói, nàng vừa từ từ vòng tay khoác vào tay tôi. Hoàng Tiểu Đào thấy vậy lập tức phanh gấp, Băng Tâm đập cả đầu vào ghế tài xế, lớn tiếng kêu: "Cô làm gì vậy?"
Hoàng Tiểu Đào vờ như không thấy, nói: "Tống Dương, hôm nay tôi gói sủi cảo, tối anh tới ăn đi."
Tôi lúng túng vô cùng, không biết nên trả lời thế nào, Hoàng Tiểu Đào cứ thúc giục, chẳng biết làm thế nào đành đồng ý.
Băng Tâm nói: "Không được, tối nay Tống Dương ca ca phải mời tôi ăn cơm, huynh ấy còn nợ tôi một bữa."
"Cô nghĩ mình là ai?"
"Thế cô nghĩ mình là ai?"
Cả hai trợn mắt nhìn nhau, rồi phớt lờ. Tôi cảm thấy hôm nay phải nói rõ ràng chuyện này, liền nghiêm túc nói với Tôn Băng Tâm: "Thực ra, ta với Hoàng Tiểu Đào là..."
Ánh mắt Tiểu Đào đầy mong đợi, chờ câu trả lời của tôi, nhưng lời nói ra đến miệng lại không phát ra được, thứ nhất trên thực tế chúng tôi chưa xác lập quan hệ chính thức, chẳng qua là thân mật hơn bình thường một chút. Thứ hai là Băng Tâm đang dùng ánh mắt nhu mì đáng yêu nhìn mình, khiến tôi không đành lòng.
Tôi chỉ có thể nói: "Quan hệ rất thân mật, muội hiểu chưa?"
Bămg Tâm liền thở phào, nói: "Vậy thì chưa phải người yêu rồi. Hồi nhỏ muội từng tỏ tình với huynh, huynh quên rồi sao?"
Hoàng Tiểu Đào đột nhiên lại trợn mắt: "Mẹ ơi, con nít chơi đùa mà cũng coi là thật."
Băng Tâm ngửa cằm lên nói: "Dù sao tôi cũng nghiêm túc."
Tiểu Đào cười lạnh: "Hoa hồng dẫn lối nhà trẻ, cô bây giờ còn có thể đổi đường sao?" (Một câu mỉa nguyên văn là thế, cũng chẳng biết dịch thế nào cho mn hiểu).
Băng Tâm ôm chặt cánh tay tôi: "Tóm lại là, hôm nay Tôn Băng Tâm ở đây tuyên bố, Tống Dương ca ca là của tôi!"
Tiểu Đào liền cầm điện thoại gọi tới một số: "Phải...cô ấy đang ở đây...tôi hiểu rồi..." sau đó đưa máy cho Băng Tâm: "Cha cô tìm cô."
Băng Tâm lè lưỡi cười: "Cô định gạt tôi à?"
Nhưng trong điện thoại đúng là vang lên tiếng Tôn Lão Hổ gầm: "Tôn Băng Tâm, ai cho ngươi đi theo phá án?"
Băng Tâm cau mày nghe điện thoại, bên ngoài cũng có thể nghe thấy tiếng Tôn Lão Hổ mắng oang oang, cuối cùng nàng nhụt chí: "Tiểu Đào tỷ tỷ, đưa tôi về trường đi."
Tới đại học Y, Băng Tâm xuống xe, lúc sắp rời đi, quay lại nói: "Tống Dương ca ca, nhớ gọi điện cho muội nha."
Hoàng Tiểu Đào gằn giọng: "Đừng có mơ mang tiểu Ôn Thần này đi đâu. Tống Dương, tối nay tới nhà tôi!"