Sau khi kết thúc vụ án đầu độc, Tôn Băng Tâm vẫn thường nhắn tin cho tôi, than rằng dạo này Tôn Lão Hổ bắt nàng phải về ngủ ở nhà, không cho ở ký túc nữa, đồng nghĩa với nàng bị giam lỏng. Bởi chuyện này mà hai cha con nàng tranh cãi gay gắt, tôi hiểu Tôn Lão Hổ cả đời làm cảnh sát, ông ấy biết nghề này có bao nhiêu nguy hiểm, vô cùng lo lắng cho con gái rượu, cho nên mới cấm nàng dính vào.
Mấy ngày nay Vương Đại Lý cứ nhìn tôi bằng ánh mắt quái quáu, tôi nghĩ chẳng lẽ tiểu tử này uống nhầm thuốc? Hôm nay hắn tỏ ra cầu khẩn nói với tôi: "Này Dương tử, ngươi truyền cho ta ít kinh nghiệm được không?"
"Kinh nghiệm gì?" Tôi thắc mắc.
"Thường ngày ngươi còn chẳng tiếp xúc với con gái, sao đột nhiên lại trở nên đào hoa như vậy, có phải ngươi có bí quyết tổ truyền cua gái, mau chia sẻ với huynh đệ."
Tôi mắng: "Cút, cả ngày cứ suy nghĩ vớ vẩn."
Hắn cười hề hề: "Còn ta cũng biết ngươi nghĩ gì cả ngày đấy, ai da, một bên là nữ cảnh sát nóng bỏng, một bên là thanh mai trúc mã hiền dịu dễ thương, ta nên lựa chọn thế nào đây?"
Tôi giơ nắm đấm nói: "Bí quyết cua gái ta không có, nhưng ngươi có muốn lãnh giáo thử tổ truyền lọc da rút xương không?"
Vương Đại Lý lè lưỡi, chui về giường.
Trong lòng tôi nào có suy nghĩ như thế, đối với Tôn Băng Tâm chỉ đơn giản là coi như em gái trong nhà, còn đối với Tiểu Đào, chúng tôi cùng nhau trải qua nhiều chuyện như vậy, còn từng vào sinh ra tử, vị trí của nàng đặc biệt không ai có thể thay thế.
Chớp mắt đã đến tháng 11, không khí dần dần chuyển lạnh, đám sinh viên đều khoác lên áo ấm đi lại trong sân trường. Hôm nay là sinh nhật Tiểu Đào, lần trước nàng nói nàng thích hoa hồng đỏ, tôi bèn tới tiệm hoa tham khảo ý kiến. Ông chủ tiệm nói, hoa hồng đỏ là để tặng người yêu, nếu mối quan hệ chưa được chính thức, đề nghị tôi tặng hoa hồng phớt.
Tôi mua một bó hồng phớt, gửi tin nhắn hỏi Tiểu Đào tối nay có rảnh không. Nàng lập tức reply: "Thế nào, có quà gì muốn tặng tôi sao? Tới đây đi, tối nay tôi tổ chức tiệc sinh nhật nhỏ."
Tối đó, tôi mang một tâm trạng thấp thỏm tới nhà Tiểu Đào, trên đường đi tay cầm bó hoa hồng mà xấu hổ quá. Tới nơi, dè dặt bấm chuông, Tiểu Đào mặc đồ ở nhà ra mở cửa, trông thấy bó hoa trên tay tôi, che miệng cười: "Tống Dương, càng ngày anh càng chu đáo đấy, vào đi, chờ anh tới ăn cơm."
Tôi hỏi: "Ăn gì cơ?"
Trên bàn phòng khách có một chồng cơm hộp, công việc của Tiểu Đào quá bận bịu, không có thời gian vào bếp.
Tối nay nàng không phải tăng ca, đặc biệt mở một chau rượu vang của Pháp, thắp lên ba ngọn nến, ánh nến chiếu vào khiến khuôn mặt của nàng càng thêm diễm lệ, tôi nhìn mà ngơ ngẩn.
Tôi nói: "Chúc mừng sinh nhật!"
"Cảm tạ ông trời, Hoàng Tiểu Đào tôi lại được sống thêm một năm." Tiểu Đào nói.
"Sao lại nói mấy câu xui xẻo như vậy." Tôi cau mày.
Đang định nâng ly, bỗng nàng nhí nhảnh nháy mắt: "Chờ đã, hôm nay tôi là người được chúc mừng, anh không hát bài happy birthday cho tôi à?"
Tôi lúng túng: "Bảo tôi hát?"
Tiểu Đào nói: "Hát đi, tôi chưa bao giờ được nghe anh hát."
Hôm nay là sinh nhật của nàng, tôi cũng đành cất giọng ca vịt đực lên hát bài Happy Birthday, Tiểu Đào vỗ tay, khẽ mỉm cười. Hát xong, tôi thở phào, nàng nói: "Nghe hay lắm, tôi ghi âm lại rồi, để cài làm nhạc chuông."
Tôi kinh hãi: "Đừng đừng, làm vậy sau này tôi còn mặt mũi nào làm người nữa?"
Tiểu Đào cười đểu: "Ha ha, tỷ trêu ngươi thôi, nào, cạn ly!"
Chúng tôi nâng ly lên, mới vừa cụng ly, điện thoại của nàng bỗng đổ chuông. Tiểu Đào nghe điện thoại rồi nhíu mày, tôi hỏi: "Lại có vụ án mới à?"
Nàng thở dài: "Haiz, số vất vả, xem ra bữa cơm này tôi không ăn được rồi. Anh ở lại đây đi, tôi đi một chút rồi về, cùng nhau xem phim."
"Đi cùng chứ, có khi tôi có thể giúp."
Tiểu Đào nói: "Không phải án mạng, mà là hai băng nhóm giang hồ đánh nhau, bị thương mười mấy tên, cứ để chúng tôi giải quyết."
Tôi kinh ngạc: "Xã hội đen đánh nhau? Không được, tôi phải tới bổ sung kiến thức."
"Thôi được, đến lúc đó đừng có hối hận." Tiểu Đào đáp.
Chúng tôi lái xe tới hiện trường, những cảnh sát khác đã có mặt trước, tôi cứ nghĩ sẽ trông thấy giang hồ nằm la liệt rên rỉ, gãy chân gãy tay, máu chảy đầm đìa, nhưng thực tế khác xa trong phim ảnh. Quả thật trên đất có mấy bãi máu, hai băng nhóm đã được kiểm soát, mấy cảnh sát đang tra hỏi hai người, một tên mặc áo khoác, tên còn lại đầu trọc, cả hai đều bị thương, nhìn như cảnh trong bài hát "Tình huynh đệ".
Tên mặc áo khoác nói: "Đồng chí cảnh sát, chúng tôi không đánh nhau, hai chúng tôi là anh em tốt, uống rượu say nên đùa giỡn chút thôi."
Tên đầu trọc cũng hùa theo: "Đúng đúng, bình, thường hai chúng tôi cùng một phe, sao có thể đánh nhau được?"
Cảnh sát trách mắng: "Chém bị thương mười mấy người, quậy tung 4, 5 cửa tiệm ven đường, đập phá đồ đạc trong đó, còn nói là đùa giỡn?"
Tên mặc áo khoác nói: "Ai da, là do say rượu mà, tiền chữa trị của mọi người để tôi lo."
Đầu trọc nói theo: "Phong ca, cái gì ra cái đó, là thuộc hạ của tôi phá phách, tiền chữa bệnh hôm nay để tôi."
Tên áo khoác nói: "Quang ca, anh khách khí quá, chút nữa mời anh đi ăn tiệm."
Tên đầu trọc cười: "Vài đồng bạc tính làm gì, hai ta cũng không phải mới biết nhau ngày một ngày hai, lát nữa về nhà ta, kêu chị dâu ngươi xào chút đồ ăn, anh em ta uống vài ly."
Hai tên dấy lên giao tình trước mắt cảnh sát, tôi nhất thời mơ hồ, không hiểu quan hệ của họ là thế nào. Hoàng Tiểu Đào tới, các cảnh sát khác lục tục nhường đường, miệng chào 'Hoàng cảnh quan'. Tên mặc áo khoác lôi thôi lếch thếch hành lễ một cái, cười rạng rỡ nói: "Hoàng cảnh quan, đã lâu không gặp, cơn gió nào thổi cô tới đây vậy?"
Tiểu Đào mặt lạnh tanh: "Cứ giả vờ tiếp đi, ai mà không biết các ngươi là hai băng đảng không đội trời chung, dám diễn vai anh em tốt trước mặt ta?"
Tên áo khoác cợt nhả: "Giữa hai lão đại của chúng tôi có mâu thuẫn, nhưng tôi với Quang ca vẫn quan hệ tốt, làm sao có thể đánh nhau."
Hóa ra hai tên này là cầm đầu hai nhóm đánh nhau, cảnh sát tới họ liền dùng biện pháp hòa bình để giải quyết, giả bộ còn thân thiết hơn anh em ruột, cùng nhất trí chối bỏ việc đánh nhau.
Xã hội đen không sợ trời không sợ đất, chỉ có duy nhất trông thấy cảnh sát là như chuột thấy mèo. Tụ tập đánh nhau, dùng hung khí gây thương tích cho người khác, trong lòng biết rõ là tội gì. Bên ngoài sống mái với nhau bị chém bị giết cũng không chớp mắt, nhưng chỉ ngồi tù một ngày đối với họ cũng là bằng với mất mạng.
Một cảnh sát xách cái túi to tới, bên trong là mấy chục cây phớ, dính đầy máu, báo cáo với Tiểu Đào: "Hoàng tỷ, tất cả hung khí ở đây."
Hoàng Tiểu Đào nói với hai tên cầm đầu: "Những hung khí tự chế này lần lượt là của ai mang tới, tự mình nhận đi."
Tên mặc áo khoác tỏ ra kinh hãi: "Những con dao này của ai thế, tôi hoàn toàn không biết, Quang đại ca, của anh à?"
Tên đầu trọc lắc đầu lia lịa: "Mẹ ơi, dao dài như vậy, còn hơn cả dao cắt dưa hấu của ta, thường ngày ra đường ta chỉ dám mang theo dao cắt móng tay thôi."
Tôi phục bọn chúng sát đất, cả hai có thể đi đóng phim Holywood được.
Tiểu Đào cười lạnh: "Đã thế, hai ngươi chỉ ra dao của đối phương, ai chỉ ra nhiều hơn coi như lấy công chuộc tội."
'Roảng' một tiếng, cảnh sát ném số hung khí xuống đất. Hai tên nhìn nhau một cái, khách khí cười cười, còn tỏ ra nhường nhau. Tên mặc áo khoác chọn ra một con dao: "Quang đại ca, dao này ta biết, là do ngươi mang tới đúng không?"
Tên đầu trọc méo mặt, chọn một con dao khác: "Hoa văn trên dao này ta nhận ra, tận mắt ta thấy ngươi rút ra từ bọc báo."
"Con dao này ta đã thấy, là dao thái thịt của mẹ ngươi."
"Dao này ta cũng thấy, là dao cắt da của cha ngươi."
"Con dao này do cha ngươi chém."
"Con dao này của ông nội ngươi dùng tự sát."
Tiểu Đào quá thâm, vứt xương cho chó cắn nhau, lúc đầu đám cảnh sát còn hào hứng đứng xem, sau đó hai tên càng nói càng hăng máu, giọng điệu tràn ngập thù hận. Tiểu Đào nháy mắt với đám cảnh sát, đột nhiên hai tên cầm dao định chém lẫn nhau. Cảnh sát vội ngăn lại, rốt cuộc cả hai không còn diễn được nữa, mặt đỏ tía tai chửi bới.
"Đầu trọc, chuyện hôm nay chưa xong đâu, lão tử phải huyết tẩy Hắc Báo các ngươi."
"Thứ hèn nhát dám làm không dám chịu, lão đại của ta chết, phải giết sạch Huyết Lang các ngươi báo thù."
Đột nhiên Tiểu Đào hô dừng, hỏi tên đầu trọc: "Ngươi nói cái gì, lão đại của ngươi chết?"
Đầu trọc biết mình lỡ lời, vội vàng trí trá: "Không có không có, lão đại của tôi bị bọn chúng đâm xe trọng thương, bây giờ đang nằm viện."
Tên áo khoác nói: "Đừng nghe hắn nói bậy, lão đại của bọn hắn bị giết, chết cũng chẳng vẻ vang gì. Cho nên Hắc Báo liền hất xô phân lên đầu bọn ta, rõ ràng là muốn đập phá, chuyện này làm sao ta ngồi yên được?"