Âm Phủ Thần Thám ( Dịch Full )

Chương 152 - Chương 152: Thăm Nhà Xác

Chương 152: Thăm nhà xác Chương 152: Thăm nhà xác


Tôi nói với Háo Tử: "Được, nhiệm vụ nằm vùng của ngươi đã kết thúc, hai ba hôm nữa quay về cục lĩnh tiền đi."

Háo Tử cười hì hì: "Cám ơn Tống ca có điều giờ ta đột ngột rút lui, nhất định Hắc Báo sẽ nghi ngờ, cứ để ta ở lại thêm mấy ngày, biết đâu lại có thêm manh mối."

Tôi dặn dò hắn: "Vậy ngươi tự bảo trọng."

Trông Háo Tử da dẻ hồng hào, tâm tình vui vẻ, tôi cũng biết hắn nằm vùng nhưng cuộc sống rất dễ chịu, dù sao cũng chẳng phải là thu thập chứng cứ phạm tội, hoàn toàn chẳng có áp lực.

Háo Tử rời đi, tôi gọi điện cho Đại Lý, nói tối nay phải nghiệm thi, mang dụng cụ tới cho tôi, sau đó tới cục cảnh sát kể lại tình hình cho Tiểu Đào.

Chờ ở cục đến 6h, Vương Đại Lý tới, ba người ăn qua loa bữa tối sau đó lên xe Tiểu Đào. Đại Lý lơ mơ hỏi: "Sao bảo phải nghiệm thi?"

"Không phải ở đây, ở chỗ khác." Tôi nói. Nếu như hắn biết là ở nhà xác, có lẽ giữa đường sẽ chạy mất.

Nhà xác ở ngoài rìa thành phố, trước đó nơi đây là một bãi tha ma, sau này giải tỏa để xây nhà hóa thân. Nghe nói ở đây thường xuyên có chuyện lạ xảy ra, đã từng có một tài xế nửa đêm đón khách, nói rằng đi tới nhà xác, vốn dĩ tài xế không muốn chở, nhưng đối phương trả gấp đôi tiền liền đồng ý. Sau khi tới nơi, đột nhiên chẳng thấy người khách ngồi phía sau đâu, trên ghế chỉ có một xấp tiền âm phủ.

Còn có lần khác, một tài xế đường dài lái xe ngang qua đây, xuống xe đi đái, xung quanh bỗng nhiên nổi lên một trận sương mù, trong màn sương lờ mờ có một đám cung nữ thời xưa hộ tống một lão thái thái chậm rãi đi ra từ nhà xác. Trên mặt đám người đều vô hồn, tài xế sợ quá về nhà thì đổ bệnh, người nhà phải mời thầy bùa tới. Thầy bùa làm phép, nói hắn đi nhầm vào âm lộ, phải tới nhà xác dập đầu thắp hương mới khỏi bệnh. Tài xế tới nhà xác nghe ngóng, thì ra mấy ngày trước có một lão thái thái bị bệnh tim từ trần, con cháu đốt rất nhiều hình nhân, những hình nhân đó rất giống với đám cung nữ thắp đèn hộ tống đêm nọ.

Đường đi càng lúc càng vắng vẻ, Vương Đại Lý có chút bồn chồn, luôn miệng hỏi tôi: "Tống Dương, rốt cuộc là chúng ta đi đâu?"

Mắt thấy sắp tới nơi, tôi mới lên tiếng: "Nhà xác!"

Vương Đại Lý há hốc mồm, đột nhiên la lên: "Cho ta xuống xe, cho ta xuống xe."

Tiểu Đào nhìn qua kính chiếu hậu, khinh bỉ: "Nhìn cái bộ dạng ngươi coi, có phải là đàn ông không?"

Đại Lý mặt như đưa đám: "Các người đi nhà xác thì cũng thôi đi, lại còn chọn lúc đêm hôm vắng vẻ, muốn tìm kích thích à? Ở đó ma quỷ lộng hành không biết sao?"

Tôi nói: "Lần này tình huống đặc biệt, thi thể này phải khám nghiệm lén lút, hơn nữa phải chính ta ra tay."

Ngỗ Tác khám nghiệm tử thi không để lại dấu vết, sẽ không bị Hắc Báo phát hiện, nếu để bác sĩ pháp y động dao kéo, Hắc Báo bang mà nhìn thấy chắc chắn sẽ quyết sống mái với Huyết Lang.

Tôi nghĩ, kích bác hai băng đảng xã hội đen có mâu thuẫn với nhau quả quá đơn giản, chỉ cần làm hại người của một bên, giấu kỹ thân phận, tự bọn hắn sẽ tìm bên kia thanh toán.

Vương Đại Lý sợ sệt: "Ngộ nhỡ vào trong đụng phải thứ gì không sạch sẽ thì làm sao?"

Tôi từ tốn: "Vẫn như ta đã nói, ma quỷ không có khả năng đả thương người sống, nếu ngươi sợ có thể về trước."

Đây là ngoại ô vắng vẻ, nhìn qua cửa sổ xe, Đại Lý tặc lưỡi thở dài: "Thuyền ra khơi rồi ngươi mới nói, ta cũng chỉ có thể liều mình theo quân tử..."

Ban đêm nhà xác đen kịt một màu, ánh trăng ảm đạm chiếu xuống tấm biển 'Nhà xác thành phố Nam Giang', bên ngoài chỉ trơ trọi một ngọn đèn đường cô độc. Hoàng Tiểu Đào dừng xe, chúng tôi tới trước cửa chính, dùng dây kẽm mở khóa.

Cửa được đẩy ra, mang theo tiếng kèn kẹt ghê răng, Vương Đại Lý nhảy tót ra sau lưng tôi. Tiểu Đào cười khẩy: "Cái này mà cũng sợ?"

Nàng bật điện thoại lên, soi đèn. Tôi bảo Tiểu Đào chiếu thấp một chút, bởi ban đêm sẽ có bảo vệ đi tuần, bị phát hiện sẽ không hay, dù sao chúng tôi cũng không điều tra theo thủ tục chính quy.

Tiếng bước chân ba người vang vọng trong hành lang lạnh lẽo, chúng tôi tới trước cửa gian phòng chứa xác, nhìn từ cửa sổ vào có thể thấy từng chiếc, từng chiếc giường phủ khăn trắng, bên dưới lộ ra hình người.

Vương Đại Lý nuốt nước bọt: "Nhiều xác chết như vậy, ngỗ nhỡ có cái nào là cương thi thì sao?"

Tôi cười: "Sao ngươi nhát gan quá vậy? Đừng có nghĩ lung tung nữa, càng nghĩ càng sợ đấy."

Tôi cũng không biết xác của lão đại Hắc Báo nằm ở đâu, chỉ có cách là vào phòng kiểm tra lần lượt từng giường, Vương Đại Lý thì chờ bên ngoài. Xác chết ở đaay rất thập cẩm, có cái mới chết không lâu, có cái đã chết rất lâu rồi, tôi nhìn mà lòng nảy sinh hứng thú, nghe nói nước ngoài có một trang trại xác chết, các loại xác đều được đặt ở một nơi để quan sát tình trạng phân hủy, ở Trung Quốc thì chỉ có thể tới nhà xác mới được nhìn đã con mắt.

Mặc dù Tiểu Đào cũng đã thấy qua nhiều người chết, nhưng một lúc đối mặt với nhiều thi thể như vậy vẫn có chút không quen. Nàng âm thầm nắm tay tôi, tay nàng vừa mịn vừa mát, nhìn tôi cười: "Tay anh ấm thật đấy." Khiến lòng tôi thấy ngọt ngào.

Xác chết có mấy cái là chết yểu, vài cái do tai nạn giao thông, nhảy lầu tự tử...Nhà xác có chuyên gia trang điểm xác chết, sửa sang lại các thi thể một chút, tôi trông thấy một xác chết mang mũi giả, nói: "Cái mũi này lạ quá."

Tiểu Đào giải thích: "Có thể là lúc nhảy lầu mặt đập xuống đất, nát mất cái mũi nên gắn lại."

Vương Đại Lý ở bên ngoài nói vọng vào: "Hai người đừng bàn luận xác chết được không? Ta ở đây sợ lắm."

Tôi vẫy tay: "Vậy thì vào đây."

Hắn đáp: "Vào trong còn sợ hơn."

Hoàng Tiểu Đào đột nhiên hét lên: "Tống Dương, phía sau có người!"

Quay đầu lại chẳng thấy có gì cả, Hoàng Tiểu Đào ôm bụng cười ngặt nghẽo, thì ra nàng cố ý hù dọa Đại Lý.

Tôi nhỏ giọng trách nàng một câu, gọi mấy tiếng chẳng thấy Đại Lý trả lời, nghĩ rằng hắn sợ quá ngất rồi. Đi ra ngoài nhìn một cái, Vương Đại Lý đứng ở góc tường, tay ôm lấy ngực, nước mắt lưng tròng: "Là

..thật...thật sao?"

Tôi nói Tiểu Đào chỉ đùa thôi, hắn nức nở: "Tiểu Đào tỷ tỷ, đừng đùa kiểu này được không? Tôi suýt chút nữa sợ chết rồi."

Tiểu Đào nói: "Là ta sai, ta sai, khi nào về mời ngươi đi uống nước."

Tôi chợt ngẩng đầu, cuối hành lang đột nhiên có một bóng người phiêu diêu lướt qua, từ hình dáng có vẻ là một phụ nữ, xõa tóc, mặc một bộ áo trắng rộng thùng thình tới tận chân, lướt trên đất mà chẳng hề phát ra tiếng động.

Nụ cười trên mặt tôi tức thì thu lại, Tiểu Đào hỏi: "Tống Dương, cái gì thế?"

Tôi sợ nói ra sẽ dọa chết Đại Lý, liền đáp: "Không có gì, Vương Đại Lý, ngươi đi theo chúng ta đi."

Vương Đại Lý hoảng sợ: "Không, không, ta không vào đâu."

Tôi với Tiểu Đào tiếp tục đi tìm thi thể lão đại, phòng chứa xác rất dài, từ đầu này tới đầu kia phải cách xa tới 5, 6 mét. Khi chúng tôi mới kiểm tra được mấy giường đầu, chợt nghe Đại Lý ở bên ngoài nói chuyện: "Tiểu Đào tỷ tỷ, sao lại ra đây, Tống Dương đâu?"

Tôi với Tiểu Đào nhìn nhau, nàng định gọi Đại Lý, tôi lập tức bịt miệng: "Đừng, sẽ dọa chết hắn đấy."

Vương Đại Lý vẫn đang nói: "Tiểu Đào tỷ tỷ, tỷ đi đâu đấy, có cần tôi đi cùng không?"

Vương Đại Lý không bật đèn flash, hắn lại không có năng lục nhìn ban đêm như tôi, chẳng biết thấy gì trông bóng tối lại nhận nhầm là Tiểu Đào.

Tôi vỗ vai Tiểu Đào, cả hai vội chạy ra ngoài, Vương Đại Lý vừa trông thấy chúng tôu liền ngây người: "Sao tỷ lại ở đây, vậy vừa rồi tôi nói chuyện với ai?"

Tiểu Đào nói: "Ta cũng đang muốn hỏi ngươi đây."

Vương Đại Lý khoa chân múa tay, đây là biểu hiện của sợ quá hóa cuồng, sau đó gào lên: "Có maaaa!"

Kêu xong, hắn khóc: "Dương Tử, ta muốn về nhà."

Tôi an ủi hắn: "Ngươi đừng suy nghĩ nhiều, ma không tổn thương người, nhớ như vậy là được, cứ đi theo chúng ta đi."

Vương Đại Lý lẩm bẩm: "Ma không tổn thương người, ma không tổn thương người." Rồi đi theo chúng tôi vào phòng chứa xác, cứ thỉnh thoảng lại ngoái đầu, tôi hỏi hắn làm gì vậy, hắn nói: "Ta sợ phía sau có thứ gì nhô ra."

Tôi thấy buồn cười, người càng nhát gan thì càng hay liên tưởng.

Đúng lúc này, trên cái giường sau lưng Đại Lý đột nhiên có một người từ từ ngồi dậy, cái khăn trắng chảy xuống, dần lộ ra một gương mặt tái nhợt, tôi và Tiểu Đào cùng trợn tròn mắt...

Bình Luận (0)
Comment