Hai người bị dọa sợ, hét lên một tiếng, vội vàng lùi lại phía sau. Tôi đưa hai tay đỡ lấy gã mặc áo liệm, cơ thể của hắn cứng ngắc, tay chỉa về phía trước như cương thi, tôi cười: "Người chết thôi mà, có gì phải sợ?"
Vương Đại Lý sợ chồng thêm sợ, nói: "Tống Dương, ta đã sớm muốn nhổ vào mặt ngươi, lời nói của ngươi sao lại bệnh hoạn như vậy, cái gì mà 'người chết không đáng sợ'? Trên thế giới này người chết là đáng sợ nhất biết không???"
Tôi bật cười, đột nhiên phát hiện bên trong còn một thi thể nữa, liền dựa cái thi thể mặc áo liệm vào tường, đi vào.
Trong lò thiêu xác có ba giàn hỏa thiêu lớn, hai cái đã khóa, một cái đang cháy, từ miệng lò phát ra ánh sáng đỏ rực, toát ra mùi thịt nướng. Để đốt một cái xác thành tro cần thời gian rất lâu, phải có người theo dõi nhiệt độ lò, thỉnh thoảng dùng xiên sắt lật tử thi cho cháy hết.
Góc phòng có một cái bàn, bên trên là rượu và đồ ăn đang ăn dở, bên cạnh là một cái chậu rửa mặt, trong có cái lược, khăn mặt, dầu vaseline và những thứ khác, phía dưới còn có một phích nước nóng.
Trước bàn có một chiếu rơm trải dưới sàn trên đó là một xác nam giới, nửa mặt phải máu me be bét chảy từ má xuống cổ, ướt đẫm áo bông.
Bên cạnh anh ta vứt một cái gạt tàn rướm máu, tro thuốc vương vãi trên đất.
Nhìn từ trang phục cho thấy hắn là công nhân phụ trách hỏa táng, tuổi ước chừng bốn đến năm mươi, thân trên mặc áo bông, thân dưới thì ở truồng, dương vật cương cứng còn lưu lại dịch nhờn.
Nhìn cũng biết thi thể này mới chết chẳng bao lâu, vết máu còn chưa khô hết. Hoàng Tiểu Đào đưa tay sờ tĩnh mạch, nói: "Để tôi gọi báo cho cục."
Tôi hỏi: "Chúng ta ở đây thì phải giải thích thế nào?"
Tiểu Đào đáp: "Kệ đi, dù gì chúng ta cũng là tới tra án, chuyện này người trong cục biết là được, sẽ không truyền ra ngoài đâu."
Tôi gật đầu, Tiểu Đào liền gọi về cục, yêu cầu phái người tới.
Vương Đại Lý lắc đầu: "Đêm nay nhìn phát ngấy mấy cái 'khúc thịt'..."
Tôi lườm hắn một cái, dùng thín cốt mộc bắt đầu nghe nội tạng thi thể. Nội tang bên trong không có tổn thương trực tiếp, nhưng trong dạ dày có một cục máu đông bị vỡ, có thể là do đầu bị đập, cộng thêm việc ngã xuống tạo thành, đây là nguyên nhân dẫn tới cái chết.
Đầu người khi bị đập mạnh, sẽ không lập tức ngất xỉu như trên phim ảnh, mà sẽ xuất hiện trạng thái tê cứng, toàn thân co giật, miệng chảy nước miếng, bộ dạng rất đáng sợ.
Miệng thi thể sùi bọt, con ngươi lồi ra, chắc là di bị đập mạnh vào đầu. Tôi lấy bột rong biển ra thổi lên thi thể, trên cổ á có dấu vân tay rất rõ ràng. Tôi kích động, lần đầu phát hiện vân tay rõ như vậy, lập tức lấy điện thoại ra chụp ảnh.
Đột nhiên, tôi ý thức được điều gì đó, so sánh với dấu tay đứt đoạn ban nãy, nói với Tiểu Đào: "Hung thủ là cùng một người."
Hoàng Tiểu Đào kinh ngạc: "Sao lại trùng hợp như vậy?"
Tôi nép người xuống đất ngửi ngửi, trên tấm chiếu có một mùi thơm thoang thoảng, lập tức nói: "Ở đây chờ, tôi về ngay."
Tôi lao ra khỏi lò hỏa thiêu, chạy về phòng giữ xác, bên cạnh xác của lão đại Hắc Báo có một cái giường trống, không phải cái mà chúng tôi diễn, là bên kia. Tấm chăn phủ phía trên rất xộc xệch, giống như có ai đó tiện tay vén lên. Chi tiết này lúc nãy tôi đã xem nhẹ!
Tôi cẩn thẩn ngửi cái giường, đương nhiên là có mùi thối rữa, mùi bột giặt, nhưng trong vô số phân tử mùi lại có một chút hương thơm rất yếu ớt.
Lão đại Hắc Báo và công nhân hỏa thiêu chết trong tay cùng một người.
Hung thủ đã từng nằm song song với người chết ở một chỗ.
Hiện trường án mạng không có một người nào sống!
Các manh mối liên kết lại trong đầu tôi, chân tướng đã gần trong gang tấc. Lúc nghĩ ra, tôi gần như bật cười to, thì ra là như vậy, thì ra là như vậy.
Đúng lúc này, có ánh đèn lóe lên ngoài cửa sổ rồi biến mất, là ánh đèn xe. Cảnh sát không thêt nào đến nhanh như vậy, phản ứng đầu tiên của tôi là có người trộm xe Tiểu Đào.
Tôi lập tức lao ra ngoài, chiếc BMW của Tiểu Đào vẫn còn đó, nhưng bên cạnh có một chiếc santana màu đen đang chuyển bánh, biển số bị che bằng vải đỏ, xe này rất khả nghi, có khả năng liên quan tới hai án mạng.
Tôi hô lớn 'đứng lại', nhưng đối phương không thèm để ý. Nhớ tới việc Tiểu Đào đánh dấu xe bằng đạn giấy, tôi nhặt một viên đá, ném một cái vỡ kính chắn gió phía sau.
Tiểu Đào và Đại Lý cùng vừa lao ra, đáng tiếc xe đã chạy xa, tôi kể lại tình hình cho hai người, Tiểu Đào gật đầu: "Chờ người của chúng tôi đến, bảo họ đi tìm chiếc xe này."
Tôi nói: "Ngoài ra, tôi đã biết hung thủ là ai..."
"Ai?" Cả hai đồng thanh.
"Một thi thể nữ." Tôi thần bí trả lời.
Tên lão đại giang hồ này có chứng bệnh ái tử thi, ngày hôm đó hắn một mình trong phòng riêng đùa bỡn thi thể này, tắm cho cô ta, khả năng còn ăn mặc như đứa trẻ, sau đó quan hệ với cái xác.
Nhưng hắn không ngờ đang hành sự, xác chết đột nhiên sống lại, có chuẩn bị từ trước hoặc là vớ được con dao ở hiện trường, đâm chết lão đại. Làm chuyện này xong, cô ta nhét con dao vào tay hắn, còn mình tiếp tục giả chết.
Hung thủ căn bản không cần ẩn trốn, bởi vì tuyệt đối cô ta sẽ không bị nghi ngờ.
Sau khi đám đàn em xông vào, thấy lão đại tay cầm dao, trên người bị đâm.nhiều nhát, hoàn toàn không nghĩ do thi thể nữ làm, bởi vậy chúng mới nói ở hiện trường chẳng có một người sống.
Lão đại và thi thể nữ được cùng đưa tới nhà xác, chẳng ngờ công nhân hỏa thiêu cũng là loại bệnh hoạn, thấy thi thể nữ trẻ tuổi mĩ miều liền nảy sinh dục vọng, nửa đêm mang tới lò hỏa thiêu đùa bỡn. Ở trong phong có khăn, lược, vaseline đều là hắn dùng để tắm rửa xác chết, khăn dùng để nhúng nước nóng đắp lên khớp xương cho mềm, lược dùng để chải đầu, còn vaseline làm gì chắc không cần tôi phải nói.
Thực ra những lời đồn đại cũng không hiếm thấy, công nhân hỏa thiêu do thường xuyên tiếp xúc với thi thể, cho nên người ngoài xa lánh, thường là độc thân. Thêm nữa lá gan họ tương đối lớn, trông thấy thi thể gái đẹp sẽ phát tiết một phen. Ở một số nhà xác quản lý lỏng lẻo, hành động này là hoàn toàn bí mật, và công khai giữa các nhân viên.
Thi thể nữ này không biết vì nguyên nhân gì lại sống lại, vớ cái gạt tàn đập chết nhân viên hỏa táng, sau đó trốn ra. Cô ta đi đi lại lại trong nhà xác không mục đích, bị tôi trông thấy một lần, sau đó lại bị Vương Đại Lý phát hiện trong toilet, tưởng là ma nữ.
Nghe xong tất cả, Tiểu Đào trầm ngâm: "Thi thể nữ sống dậy, xem ra trước giờ chúng ta đã đi sai hướng."
Vương Đại Lý thì mặt trắng bệch như tờ giấy, hắn nức nở nói: "Tống Dương, vụ án này đáng sợ quá, hung thủ là cương thi, chúng ta đừng điều tra nữa."
Tôi đáp: "Không, hung thủ tuyệt đối là con người, cô ta chỉ là mắc một căn bệnh nào đó mà chết lâm sàng, hoặc là do tác dụng của ma túy. Vương Đại Lý, ban nãy ngươi có nhìn rõ mặt cô ta không?"
Tôi với Tiểu Đào cùng nhìn về phái Đại Lý, hắn khoát tay, liều mạng nói: "Lúc đó điện thoại ta rớt vào bồn cầu, chỉ trông thấy một bóng nữ trắng toát, chẳng rõ ràng gì cả, chẳng biết cô ta trông như thế nào."
Tôi thở dài một tiếng, Tiểu Đào nói: "Hung thủ có đồng bọn không? Liệu chiếc santana mới chạy đi có phải đồng phạm của cô ta?"
Tôi suy nghĩ, nói: "Đi, chúng ta vào trong tiếp tục nghiệm thi xem có phát hiện gì mới không."