Trở vào phòng hỏa táng, Tiểu Đào cười: "Tống Dương, sau khi phát hiện chỗ quỷ dị của vụ án, anh rất hưng phấn đúng không?"
Tôi ngại ngùng gãi đầu, so với lúc nãy quả thực bây giờ tôi hăng hái hơn. Tiểu Đào lại nói: "Được rồi, khỏi giấu diếm, tỷ đây còn không đi guốc trong bụng ngươi ư?"
Lúc đẩy cửa bước vào, Vương Đại Lý đột nhiên nói: "Chờ đã, lỡ đâu chúng ta đi vào, thi thể nam kia sống lại, hoặc biến mất thì sao?"
Hoàng Tiểu Đào cau mày: "Dẫn theo tên dở hơi này quá chính xác, tăng thêm phần kinh khủng cho buổi tối nay bao nhiêu."
Nàng vỗ mạnh vào lưng Đại Lý một cái, hắn kêu oai oái ngã vào trong cửa, những điều hắn nói dĩ nhiên chỉ là hắn nghĩ vớ vẩn, thi thể công nhân đốt xác vẫn đang nằm dưới đất. Tôi tiến hành nghiệm thi, xác định thời gian chết, đại khái khoảng 1 giờ trước, nói cách khác lúc chúng tôi vừa tới đây, án mạng liền phát sinh.
Tôi liếc nhìn lò đốt xác, để thiêu một thi thể thành tro hoàn toàn phải mất hai mươi phút, nhưng thi thể bên trong lại đốt lâu như vậy, hiển nhiên là do nhân viên đã cố ý chỉnh nhiệt độ của lò thiêi xuống thấp, dùng để sưởi ấm.
Buổi tối tháng 11, dùng lò hỏa thiêu sưởi ấm, nhấm nháp chút rượu, sau đó chời đùa một thi thể nữ, loại chuyện này người bình thường sao dám làm?
Thi thể mặc áo liệm dựa vào cửa kia chắc là tối nay phải đốt, khả năng trong mắt người nhân viên, thi thể cũng chả khác gì củi trong bếp sưởi.
Nhắc tới tổ tiên Tống gia chúng tôi cũng có một vị chuyên về môn này, nhưng ông ấy thực ra là bị hiểu lầm. Nguyên lý phá án của ông là khi nghiệm thi sẽ đóng kín cửa, tự mình cởi hết quần áo, nằm cạnh thi thể nói chuyện phiếm, có khi trò chuyện cả đêm. Một ngày nọ có một viên quan vô tình bắt gặp, liền nói ông ta làm nhục thi thể. Vị tổ tiên này trăm miệng cũng không thể bào chữa, đành phải ảo não từ chức về quê.
Tiếp xúc với thi thể một thời gian dài, tâm lý sẽ khác so với người bình thường, hoặc có lẽ là người bình thường thì không làm được nghề này. Cũng giống như tôi, người khác trông thấy thi thể kinh khủng thì sẽ rút lui, nhưng tôi thì lại hào hứng, có cảm giác càng ngày tôi càng biến thái...
Cẩn thận ngửi một chút, thứ bám trên dương vật của công nhân đốt xác chính là vaseline mà hắn chuẩn bị trước, như vậy cho thấy trong âm đạo 'thi thể nữ' kia không tiết dịch bôi trơn. Lúc tôi ngửi khúc thịt đó, Vương Đại Lý nhìn tôi cứ như quái vật ngoài hành tinh.
Sau đó tôi lấy rượu trên bàn rửa sạch máu trên đầu nạn nhân, phát hiện xương sọ có nhiều vết lõm, cầm cái gạt tàn lên khoa chân múa tay một chút, lúc đó thi thể nữ là nằm ngửa dưới chiếu, sau khi tỉnh lại thì vớ cái gạt tàn thuốc, hung hăng đập ba phát.
Tro tàn trong đó vương vãi đầy ra đất, tôi cẩn thận bới tìm, phát hiện một thứ, lập tức dùng nhíp gắp lên cho Tiểu Đào nhìn, nàng kinh ngạc nói: "Mẩu móng tay."
Tôi kiểm tra tay nạn nhân, móng tay này không phải của hắn, đây là lúc thi thể nữ kia đập cái gạt tàn, dùng sức quá mạnh nên gãy, trong móng tay có dính chút máu, rất có thể là của hung thủ.
Đây chính là vật chứng quan trọng trước tòa.
Tôi cẩn thận bỏ mẩu móng tay vaog trong túi vật chứng, bảo Đại Lý dời thi thể đi, dưới chiếu toàn là máu nhưng tôi có thể thấy một số thứ mà mắt người thường không thấy được.
Tôi ra lệnh cho Đại Lý: "Mở lò đốt xác ra!"
Hắn nói: "Này, trong đó không phải đốt củi đâu."
Tôi cáu: "Bảo ngươi mở ra thì cứ mở, sao nói nhảm nhiều vậy?"
Hắn đeo găng tay vào, mở lò ra, nháy mắt lửa bốc ra ngoài, hắn sợ quá lui về phía sau. Trong ánh lửa hừng hực có thể thấy loáng thoáng một bộ hài cốt, lửa bốc ra màu xanh u ám, do xương người có lượng lớn phốt pho nên mới cháy thành màu này.
Ánh sáng do lửa lân tinh phát ra còn ngắn hơn quang phổ tia cực tím, là một loại ánh sáng phi tự nhiên. Tổ tiên tôi đã từng dùng ánh sáng lửa lân tinh để nghiệm thi, đã có sẵn điều kiện như vậy, tôi sẽ lợi dụng một chút.
Tôi mở ô đỏ ra, che kín ánh lửa, căn cho bóng ô phả vào cái chiếu. Theo sự chuyển động của ô, phía trên vết máu bắt đầu hiện ra màu sắc bất đồng, tới khi ô dịch chuyển đúng góc độ, máu đột nhiên tạo thành hình dáng một cô gái.
Hai người kinh ngạc không thôi, Tiểu Đào hỏi: "Chẳng lẽ đây là hung thủ lưu lại?"
Tôi đáp: "Không sai, mặc dù máu trộn lẫn với nhau nhưng là do nhiều vết máu chồng lên. Lúc đó hung thủ nằm trên chiếu mà tấn công, động mạch trên đầu nạn nhân vỡ ra, máu bắn tung tóe trên người hung thủ và xung quanh, bao bên ngoài hung thủ. Sau đó hung thủ đẩy nạn nhân ra, đứng dậy rời đi, quá trình này khiến vết máu bị lẫn lộn thành một mảng lớn. Bên trong máu người có một chất oxy hóa sẽ bị phân hủy theo thời gian, và biến mất hoàn toàn trong vòng một giờ. Cuối cùng máu sẽ biến thành màu đỏ sẫm, máu tươi sẽ hiện ra các màu sắc khác nhau dưới điều kiện ánh sáng đặc biệt. Vừa hay hôm nay tôi dùng lửa lân tinh soi máu, mới có thể nhìn ra đường viền cơ thể hung thủ."
"Thật quá thần kỳ!" Tiểu Đào nhìn bãi máu hình người, nói.
Dưới ánh lửa lân tinh, màu sắc cửa vết máu không phải bất biến, theo sự lay động của ánh lửa, màu sắc vết máu không ngừng thay đổi, giống như 'nữ nhân' nằm trong vũng máu sống lại.
Tôi nói: "Đại Lý, mau chụp ảnh lại."
Vương Đại Lý đang nhìn ngẩn người, giật mình vội vàng lấy điện thoại ra chụp từ các góc độ khác nhau.
Chụp xong, tôi đóng lò thiêu lại, Đại Lý giơ tay cứ như học sinh đặt câu hỏi: "Hung thủ bị xâm hại nên phản kháng, có tính là tự vệ chính đáng không?"
Hoàng Tiểu Đào nói: "Xử thế nào là do tòa án, chúng ta chỉ quan tâm tới bắt người."
Thi thể đã nghiệm gần như hoàn tất, tôi tiếp tục quan sát lại kỹ càng một lượt xem có bỏ sót gì không, đột nhiên Tiểu Đào nói: "Ha ha, Tống Dương, tôi cũng tới thi triển tuyệt học Hoàng gia một lần."
Tôi hiếu kỳ: "Được, tôi căng mắt ra xem đây."
Nàng hắng giọng nói: "Tiểu nữ tử kia bị coi như món hàng, người chết có biệt danh là lão quỷ, hắn có một người bạn cũng ái tử thi. Lão quỷ nói trên tay hắn có một món hàng cực phẩm, có thể cho bạn hắn mượn chơi đùa hai ngày, chiếc santana mới chạy mất kia là của bạn lão."
Vương Đại Lý cả kinh: "Tiểu Đào tỷ tỷ, vậy mà cũng có thể điều tra ra được, chẳng lẽ tổ tiên của tỷ là triều đình ưng khuyển trứ danh -Hoàng Thiên Bá?"
Tiểu Đào mắng: "Im đi, tổ tiên ngươi mới là Hoàng Thiên Bá đấy."
Tôi thấy một tay Tiểu Đào giấu phía sau lưng, liền cợt nhả: "Được rồi, giao vật chứng đang giấu ra đây."
Tiểu Đào lẽ lưỡi, đưa ra một cái điện thoại Nokia cổ lỗ sĩ, thì ra nàng nhặt được trong góc, thấy mấy tin nhắn ngắn, chính là những lời nàng mới nói.
Tôi nói: "Cứ tưởng rằng đồng lõa đã chạy mất, thì ra là người bị hại tiếp theo, chúng ta tranh thủ đi tìm hắn."
Vương Đại Lý nói: "Sao lại có những loại bệnh hoạn này, chết một tên không chê nhiều, chết hai tên không chê ít."
Tiểu Đào đáp: "Nói gì vậy? Bệnh hoạn không phải lý do đáng chết. Là cảnh sát thì phải bảo vệ tất cả người dân, bất kể hắn có sở thích khác thường nào."
Đúng lúc này bên ngoài vang lên tiếng xe cảnh sát, tôi móc một xấp giấy vàng ra, đốt cho nạn nhân, đọc cho hắn một đoạn vãng sinh chú.