Tiểu Đào dẫn tôi đi gặp nhân chứng, thư ký của Tần Quốc Trụ là một người đàn ông cao gầy, tóc bóng mượt, hành vi hơi có chút bất thường.
Theo anh ta kể, sáng ngày 13 tháng 7, và tối ngày 17 tháng 7, Tần Quốc Trụ đã gặp gỡ một người đàn ông thần bí. Anh ta nghe lén được cuộc nói chuyện giữa họ, đại khái nội dung là con của Tần Quốc Trụ giết người, đối phương là cao thủ chuyên xóa dấu vết, ra giá 4 triệu cho một người.
Lần gặp mặt thứ hai, người thần bí nói chuyện khó giải quyết, hắn định tìm mấy người thế tội, tiền thù lao phải tăng, Tần Quốc Trụ lại phải móc ra 10 triệu. Tần Quốc Trụ cho rằng số tiền quá lớn, nổi giận đùng đùng, sau đó người thần bí nói nhỏ gì đó, Tần Quốc Trụ đột nhiên đồng ý.
Tôi hỏi: "Có ghi âm lại không?"
Thư ký cười khổ: "Tôi nào dám, chuyện đáng sợ như vậy mà tôi thu âm, bị phát hiện chắc chắn sẽ mất mạng."
Tôi tìm bức ảnh Tống Tinh Thần chụp được, đưa cho anh ta xem, hỏi có phải người này không? Thư ký nhìn hồi lâu, nói: "Tôi không rõ, lần nào ông ta cũng đeo khẩu trang kín mặt."
Tôi không khỏi hoài nghi: "Những lời này liệu có được chấp nhận ở tòa án không?"
Hoàng Tiểu Đào nói: "Án này vô cùng man rợ, em nghĩ phiên tòa sẽ diễn ra rất thận trọng, chứng cứ gián tiếp trên tay chúng ta cộng với lời khai của anh ấy có lẽ là đủ."
Tôi hỏi thư ký: "Tại sao anh tình nguyện đứng ra làm chứng? Lương tâm trỗi dậy à?"
Thư ký lén liếc Tiểu Đào một cái, động tác nhỏ này đã làm lộ ra một số điều, anh ta chống chế: "Tố giác tội phạm, chẳng phải là bổn phận của công dân sao?"
Tôi nói: "Cám ơn anh!"
Sau khi ra ngoài, tôi nhỏ giọng nói với Tiểu Đào: "Em dám dùng tiền thuê người giả làm nhân chứng?"
Thấy ngữ khí của tôi nghiêm nghị, Tiểu Đào cười: "Anh hiểu lầm rồi, em có bỏ tiền, nhưng tuyệt đối không phải là làm chứng giả."
Thì ra là Tiểu Đào gọi điện cho Hoàng lão gia, tiết lộ vụ án cho ông ấy. Tần Quốc Trụ là đối thủ cạnh tranh của Hoàng gia, vừa nghe thấy có cơ hội đánh bật đối thủ liền vui mừng khôn xiết, dùng quạn hệ của bản thân âm thần trợ giúp con gái, cuối cùng bỏ tiền mua chuộc được thư ký của Tần Quốc Trụ.
Hoàng Tiểu Đào cười lạnh: "Có tiền thì xui khiến được ma quỷ, đây là Tần Ngạo Nam dạy em, em chỉ dùng gậy ông đập ông thôi."
Tôi thở dài: "Việc này mà bại lộ, em đừng hòng làm cảnh sát nữa."
Tiểu Đào nói: "Lấy thủ đoạn phi thường đối phó kẻ bất thường, chúng ta cứ bị động như vậy, tiếp tục tới một ngày bốn tên chết thay ra tòa, chúng ta thật chỉ có thể nhìn hung thủ nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật."
Tôi bất đắc dĩ gật đầu: "Anh ủng hộ em, cũng sẽ giữ bí mật cho em!"
Tiến triển sau đó vô cùng thuận lợi, Tiểu Đào xin được lệnh bắt, bắt bốn tên phú nhị đại và Tần Quốc Trụ về, đồng thời còn mở họp báo, công bố vụ án cho toàn xã hội để tạo áp lức dư luận.
So với một Tiểu Đào lúc mới quen, nàng đã trưởng thành hơn rất nhiều, nhưng mặc dù lần này dùng thủ đoạn âm hiểm thì vẫn xuất phát từ trái tim ghét ác như thù, giống y như lúc đầu, khiến tôi vô cùng khâm phục.
Dưới sự lên án của xã hội, bốn tên phú nhị đại như chuột chạy qua đường, công ty của cha chúng cũng bị liên lụy, cổ phiếu tụt dốc, nhân viên nghỉ việc, doanh nghiệp cung ứng ngừng hợp tác.
Bên cạnh đó, rất nhiều người đã quyên góp từ thiện trên Sina Weibo cho sáu nạn nhân, chỉ mấy ngày đã gom được vài triệu tệ, tất cả xã hội đều biểu đạt một phần chính nghĩa!
Chúng tôi cũng thấy vui mừng, thế giới này vẫn còn chính nghĩa, cái ác cuối cùng đã bị trừng phạt. Ngày 15 tháng 8, phiên tòa xử vụ án tứ đại ác nhân chính thức diễn ra, tôi và Tiểu Đào tới dự khán. Đại diện viện kiểm sát là bạn cũ của Trịnh cục phó, nổi tiếng cương trực trong giới tư pháp, miệng lưỡi đanh thép bác bỏ từng lời bào chữa của luật sư.
Quan tòa gọi nhân chứng tới, nhưng không có phản hồi, đúng lúc này một cảnh sát đi tới nói nhỏ với thẩm phán mấy câu, tòa án tuyên bố tạm thời hoãn xét xử.
Không khí vốn đang cao trào bỗng nhiên lắng xuống, mọi người bàn tán xôn xao không biết đã xảy ra chuyện gì. Hoàng Tiểu Đào gọi mấy cuộc điện thoại, cũng không hiểu chuyện gì xảy ra, tôi phát hiện Tần Ngạo Nam ngồi chỗ bị cáo nhếch mép cười, trong lòng có linh cảm không tốt.
Tiểu Đào nhận được một cú điện thoại, nghe mấy câu rồi quay qua nói: "Tống Dương, xảy ra chuyện rồi, xe chở nhân chứng trên đường bị xe tải gây tai nạn, nhân chứng và mấy cảnh sát chết tại chỗ."
Tôi thật không thể tin vào tai mình, hét: "Lại là tên chó Thuần cẩu sư!"
Giờ tới hiện trường cũng chẳng có ý nghĩa, Hoàng Tiểu Đào mắng: "Đáng chết, thất bại trong gang tấc."
Nhân chứng trong vụ án không thể có mặt, vụ án bị kéo dài vô thời hạn. Bốn tên phú nhị đại và Tần Quốc Trụ phách lối đi ra ngoài, đối mặt với một đám phóng viên, Tần Ngạo Nam còn giơ ngón tay thối.
Hoàng Tiểu Đào nhìn mà ứa gan, siết chặt nắm đấm.
Đột nhiên có một thứ ném ra từ đám đông, đập vào mặt Tần Quốc Trụ, thì ra là một quả trứng thối, một người đàn ông tức giận mắng: "Các ngươi sớm muộn sẽ gặp quả báo!"
Tần Quốc Trụ hét: "Cảnh sát đâu rồi, có còn vương pháp không vậy?"
Quần chúng phẫn nộ liên tục ném đồ vào người bọn chúng, mấy tên bị bức lùi vào trong tòa, chợt tôi phát hiện có một quả bom xăng ném tới.
Phừng một tiếng, quả bom xăng vỡ ra trên bậc thang, lửa bốc hừng hực, khiến mọi người sợ hãi né tránh.
"Giết con gái của ta, ta liều mạng với các ngươi!" Một giọng nói oang oang vang lên, chỉ thấy Vương Học Binh lao ra từ trong đám đông, hai tay cầm hai lưỡi lê 63, đằng đằng sát khí nhảy qua ngọn lửa, đâm tới.
Tần Quốc Trụ hét lên một tiếng, ôm chặt cánh tay chảy máu, gào: "Giết người, giết người!"
Vương Học Binh giơ chân đạp Tần Quốc Trụ sang một bên, mục tiêu của ông ta là bốn tên phú nhị đại. Tiểu Đào đứng một bên nhìn, không có dấu hiệu gọi điện thoại, tôi nói: "Mau gọi người, chẳng lẽ em muốn trơ mắt nhìn chuyện này xảy ra ngay trước cửa tòa án, đây là sự sỉ nhục với ngành tư pháp đấy."
Tiểu Đào cắn răng nói: "Đáng đời bọn chúng!"
Tôi nói: "Đổi mạng bốn tên cặn bã lấy mạng một lão anh hùng, có xứng đáng không?"
Hoàng Tiểu Đào bất đắc dĩ thở dài một tiếng, rồi rút điện thoại ra gọi người tới chi viện.
Đối mặt với người cha một lòng báo thù, bốn tên phú nhị đại như gà con gặp cắt, chạy tán loạn. Cảnh sát của tòa án chạy tới muốn khống chế Vương Học Binh, nhưng ông ta như hung thần ác sát, chẳng ai dám lại gần. Tần Ngạo Nam lảo đảo lao xuống bậc thang, Vương Học Binh một lòng muốn giết hắn, giơ lưỡi lê xông tới, Tần Ngạo Nam hét lên một tiếng chạy xuống đường.
Người đi đường hốt hoảng tản ra, tôi với Tiểu Đào đuổi theo sát nút. Vương Học Binh không hổ là cựu chiến binh bảo vệ tổ quốc, chạy rất nhanh khiến tôi không theo kịp, chỉ thấy Tiểu Đào rút súng ra hô: "Bỏ vũ khí xuống!"
Ba người biến mất trong một con hẻm nhỏ, đột nhiên vang lên tiếng súng đinh tai, tôi chợt có một linh cảm chẳng lành. Khi tôi chạy tới nơi, trông thấy Vương Học Binh ngã dưới đất, ôm ngực thở dốc, Tần Ngạo Nam thì ngồi dựa vào tường, đầu vẹo sang một bên giữa trán có vết đạn đen ngòm, da thịt xung quanh cháy xém.
Hoàng Tiểu Đào thì cầm súng trong tay, nòng súng vẫn còn bốc khói, kinh hoảng nói: "Tống Dương, người không phải em giết, anh phải tin em!"
Đối mặt với tình cảnh này đầu óc tôi hỗn loạn, nói: "Đừng xung động, anh hỏi em, có phải em nổ súng không?"
Hoàng Tiểu Đào run rẩy nói: "Không, em có thể thề, phát súng kia là em bắn chỉ thiên, hắn lại đột nhiên ngã xuống."
Tôi như bị đấm một cú mạnh vào mặt, đây là cái bẫy Thuần cẩu sư sắp đặt từ trước, hắn đã chính thức tuyên chiến với chúng tôi!
Tôi nhìn thẳng vào mắt Tiểu Đào, nói: "Anh nhất định sẽ minh oan cho em!"