Hiện trường nhất thời đại loạn, so về võ thuật đám vệ sĩ này đương nhiên không phải đối thủ của Tinh Thần, bị hắn ném xuống biển hàng loạt.
Một tiếng rầm thật lớn, cái bàn dùng để chặn xấp bài kim loại bị Đỗ Thánh đạp gãy, hay tay hắn vung ra, những lá bài kim loại xé gió, theo góc độ quỷ dị mà lao về phía Đao Thần. Giờ này Đỗ Thánh đang nộ hỏa công tâm, hắn chỉ một lòng muốn giết chết Đao Thần mà thôi.
Một tên vệ sĩ định bắn lén Tinh Thần, tôi phát động minh vương chi đồng nhìn thẳng vào mắt hắn, tên kia hét lên, Tiểu Đào lập tức xông tới dùng đòn quật vai, hất hắn xuống biển, tiện tay nhặt khẩu súng lên.
Mắt thấy đám vệ sĩ trên boong đã bị dọn dẹp gần hết, tôi la lên với Tinh Thần: "Xuống phòng 315 cứu người!"
Hắn gật đầu: "Mọi người cẩn thận!"
Tinh Thần đang định vọt xuống khoang thì từ lối vào, một đám đông vệ sĩ súng ống đầy đủ xông ra, dàn thành hàng chĩa súng vào chúng tôi. Ngay sau đó là một loạt tiếng súng vang lên, cùng với nó là tiếng kêu thảm thiết.
Chúng tôi vội vàng nhìn nhau, xác nhận xem ai trúng đạn, bất ngờ người ôm ngực quỳ xuống lại chính là Đỗ Thánh, xấp bài kim loại trên tay hắn cũng vương vãi ra đất.
Người nổ súng là tên vệ sĩ mới làm nhà cái chia bài, hắn từ từ gỡ kính đen xuống, lộ ra một đôi mắt như chim ưng: "Ngươi thua quá khó coi, Đỗ Thánh!"
"Cuồng Trù, ngươi...ngươi..." Đỗ Thánh hộc ra một ngụm máu lớn.
Chúng tôi kinh hoàng nhìn về phía tên này, từ lúc bắt đầu hắn đã đi theo chúng tôi mà chẳng một ai ngờ hắn chính là Lục Đạo Cuồng Trù!
Đám vệ sĩ đứng hai bên Cuồng Trù đồng loạt cởi áo vest, bên trong là một thân quần áo đầu bếp trắng tinh, một tên dâng lên một cây gậy và mũ đầu bếp, Cuồng Trù đội mũ, sau đó cười lạnh: "Khoản tiền kia ta căn bản không muốn phải chia chác với ngươi. Ngươi cho rằng mình đang lợi dụng ta, nhưng thật ra người bị lợi dụng chính là ngươi. Sau khi ngươi chết, toàn bộ Macao sẽ là địa bàn của ta."
Đỗ Thánh hận đến phát run, cố sức mắng: "Tiểu nhân hèn hạ!"
Trong tay áo hắn bất ngờ trượt ra một lá bài mạ vàng, Lục Đạo Cuồng Trù nhanh như chớp rút thanh kiếm bên trong cây gậy ra, quét một đường qua cổ họng Đỗ Thánh, Đỗ Thánh ôm cổ mà ngã lăn ra đất.
Vệ sĩ bước tới nâng xác hắn dậy, định ném xuống biển thì Cuồng Trù giơ tay ra hiệu: "Không, mang hắn xuống phong bếp, nghe nói kẻ cuồng đánh bạc cơ tim rất dày và giòn, ta muốn nếm thử một chút. Cũng coi như đây là thành ý cuối cùng của ta với bạn cũ!"
Nói xong hắn lè cái lưõi vừa dài vừa nhọn ra liếm máu bắn trên mặt, tôi để ý thấy đầu lưỡi hắn hơi bị rách ra, trông giống như lưỡi rắn.
Một trong thất đại thiên vương lại chết như vậy trước mặt chúng tôi, mọi người ai cũng kinh ngạc không thôi.
"Thật khiến người ta ghê tởm!" Tiểu Đào vừa nói vừa giơ súng lên: "Ngươi đã tự mình nộp mạng, vậy thì đừng trách chúng ta!"
Cuồng Trù xua tay: "Hoàng tiểu thư, ta khuyên cô đừng nên xung động."
Đám vệ sĩ sau lưng đồng loạt chĩa súng máy vào chúng tôi, Tiểu Đào liếc tôi một cái, tôi khẽ lắc đầu. Dùng tính mạng để đánh cược, đổi lấy cái mạng hắn là không đáng, hơn nữa nếu không cứu được V.I.P về, Cuồng Trù này có chết thì Cuồng Trù thứ 2 sẽ lại sớm xuất hiện.
Tiểu Đào thở dài buông súng xuống, chợt có 5 tên vệ sĩ từ phía sau túm lấy chúng tôi.
"Ngươi muốn làm gì?"
Cuồng Trù cười nói: "Dùng mạng các ngươi làm giấy thông quan cho ta. Đám đặc nhiệm các ngươi mang tới quả lợi hại, phiền như ruồi vậy. Có điều yên tâm, ta sẽ giết ngươi và Đao Thần cuối cùng, bởi các ngươi là khách quý trong Lục Đạo Cực Yến của ta."
Dứt lời hắn giơ tay ra hiệu, vệ sĩ liền đẩy Tiểu Đào ra mép thuyền, nàng kinh hoảng kêu lên: "Tống Dương!"
"Buông cô ấy ra, nhắm vào ta đây này!" Tôi hét.
Cuồng Trù chẳng đếm xỉa, Tiểu Đào bị mang tới mép thuyền, vệ sĩ sau lưng dí súng vào đầu nàng, sau đó có tên dùng loa phóng thanh nói: "Còn không ngừng bắn, bọn ta sẽ giết cô gái này!"
Tiểu Đào hô to: "Không cần quan tâm đến tôi!"
Lời còn chứt dứt, một báng súng nặng nề nện vào đầu, máu lập tức chảy ròng ròng từ trán xuống, tôi nổi giận định xông tới nhưng bị tên phía sau ghì chặt bả vai.
Tiếng súng của đặc nhiệm ngừng lại, trong lòng tôi thầm than, xem ra lần này không thể cứu vãn được rồi.
"Đúng là biết nghe lời!" Cuồng Trù cười, sau đó chống gậy đi về phía chúng tôi: "Dùng cách như vậy để gặp mặt đúng là quá vội vã. Thực ra ta vốn phải mở tiệc chiêu đãi các ngươi, lần này may mà có các ngươi thay ta hất bỏ hòn đá ngáng đường, ta mới có thể ngư ông đắc lợi! Cảnh Vương Gia bị các ngươi giết, lần tu la huyết tế sắp tới, kết cấu của tổ chức đang trong thời kỳ phát sinh thay đổi lớn. Ai có được V.I.P, người đó là đệ nhất chúa tể mới của Giang Bắc Tàn Đao! Không ngờ chỉ một cái tổ đặc án của Nam Giang lại liên tiếp lật đổ Thuần cẩu sư, Cảnh Vương Gia, Joker, và cả Hoàng Tuyền. Ta không thể không khen một câu làm tốt lắm, bravo!"
"Giờ trong tổ chức, thiên vương chỉ còn lại ta và Huyết Anh Vũ, ả kia không thành tài được, ta sẽ thâu tóm địa bàn của bọn đã chết, thống nhất lại tổ chức theo ý mình. Lần này may mà có các ngươi trợ giúp, một người thông minh là phải biết lợi dụng tất cả nhân tố có thể, người cười cuối cùng mới là kẻ chiến thắng, ta nói đúng không?"
Một tràng tự đắc khiến tôi buồn nôn, đột nhiên Đao Thần cười lớn: "Cuồng Trù, chúc mừng ngươi! Các người có biết tên này trước kia làm gì không? Hắn là một tên tay sai chuyên rửa tội giúp người khác. Cách rửa tội của hắn là ăn xác nạn nhân, không để lại dấu vết gì, y như một con chó vậy. Cũng không biết đã phải ăn bao nhiêu cái xác mới trở thành cán bộ cấp thiên vương. Thế mà lại có ý thổi phồng bản thân, tự xưng Lục Đạo Cuồng Trù, ngươi nên được gọi là con quỷ ăn xác mới đúng."
Tôi biết những lời này là Đao Thần cố ý chọc giận Cuồng Trù, nhưng hắn lại thờ ơ chẳng động lòng, đi tới trước mặt Đao Thần giơ tay sờ sờ ngực: "Già quá rồi, chắc chắn sẽ rất khó ăn."
Ánh mắt của hắn đúng như đang quan sát nguyên liệu nấu ăn, khiến cho người xem không rét mà run. Bất ngờ Đao Thần vung người thoát khỏi sự khống chế của tên vệ sĩ, thần tốc vọt ra sau lưng Cuồng Trù. Tay trái bóp vào gáy, tay phải xoay một cái xuất ra lá bài kim loại, dí vào cổ Cuồng Trù.
Đám vệ sĩ lập tức giơ súng lên chĩa vào, Đao Thần hằm hằm uy hiếp: "Ai dám manh động, ta làm thịt hắn!"
Cuồng Trù giơ tay lên, chẳng hề sợ sệt mà nở nụ cười: "Vất vả rồi, lão già!"
"Đừng nhiều lời, bảo thủ hạ thả người!"
Cuồng Trù không lên tiếng, Đao Thần túm chặt cổ hắn, rống lên: "Thả người!"
"Nếu như ta gặp bất trắc, các ngươi cũng chết ở đây thôi." Cuồng Trù lạnh lùng đe dọa.
"Ngươi cho rằng mạng mình quý giá lắm sao?"
Đột nhiên cơ thể Đao Thần khẽ rùng mình, hắn lắc đầu, Cuồng Trù bất ngờ làm một động tác không thể tưởng, hắn túm tay cầm lá bài của Đao Thần, đẩy ra.
Đao Thần lại cứ đứng im mặc hắn hành động, tôi phát hiện có gì đó không đúng, hình như Đao Thần đã không còn khí lực.
Giây tiếp theo, Đao Thần ngã xuống trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người, hắn cố gắng gượng như đang phản kháng cái gì đó, chúng tôi căn bản chăng hiểu chuyện gì xảy ra.
"Xem ra không giết một người thì không thể khiến các ngươi nghe lời." Cuồng Trù cười gằn, rút thanh kiếm mỏng trong gậy ra...