Tôi gọi điện nói qua tình huống cho Tiểu Đào, bảo nàng hỏi địa điểm xảy ra vụ án mạng.
Đứng chờ ngoài cổng thị cục, khoảng 20p sau thì Tiểu Đào lái xe ra, nói: "Đi!"
Ngồi sau xe, tôi hỏi: "Bọn em giám sát người toxic thứ ba kia sao rồi?"
"Tất cả đều bình thường. Thật không ngờ tới, nạn nhân thứ 3 lại là một streamer khác." Tiểu Đào lắc đầu.
"Nếu anh ta chế giễu cuốn tiểu thuyết này, chứng tỏ cũng là một độc giả, lại đồng thời là người chê bai, hoàn toàn phù hợp điều kiện..."
Tiểu Đào gọi điện cho thám tử tư, hỏi tối qua Mộ Dung Tiểu Lỗi đi đâu, anh ta trả lời: "Tối qua Mộ Dung Tiểu Lỗi và vợ vào một khách sạn 5 sao, tôi thấy không cần thiết giám sát cho nên quay về."
"Lúc đó là mấy giờ?" Tôi ngồi cạnh hỏi.
Tiểu Đào chuyển lời, thám tử nói: "Khoảng 9h30."
Địa điểm xảy ra án mạng là ở ngoại ô, người đang phụ trách điều tra là Trương đội trưởng của phân cục Đào Nguyên. Lúc tới nơi, chúng tôi nhìn thấy rất nhiều xe đỗ xung quanh ruộng lúa mạch, ngoài xe cảnh sát thì còn có xe phóng viên.
Các phóng viên tay cầm micro, người vác máy quay hỏi han về tiến triển vụ án. Cũng có người yêu cầu được vào quay phim nạn nhân, Trương đội trưởng đứng ngăn ở dây cảnh giới, có vẻ khá vất vả.
Thấy chúng tôi đi tới, Trương đội trưởng định chào hỏi thì Tiểu Đào ra hiệu đừng lộ ra. Trong cảnh này nếu bị lộ thân phận thì chắc chắn kết quả sẽ thương tích đầy mình.
Nhưng sự xuất hiện của chúng tôi vẫn thu hút một đám phóng viên, rối rít vây lại đặt câu hỏi. Tôi cười ha hả nói: "Xin lỗi, chúng tôi chỉ là nhân viên kỹ thuật hiện trường, không biết trả lời phỏng vấn đâu, làm ơn làm ơn!"
Rời khỏi khu vực cảnh giới mới yên tĩnh trở lại, Tiểu Đào hỏi: "Ai để lộ tin tức?"
Trương đội trưởng lau mồ hôi trán: "Là một trang web đăng trên weibo, ào một cái đám đông phóng viên đổ xô tới khiến chúng tôi còn chưa khám nghiệm được tử thi. Haiz, tối lắm rồi, có cho người ta nghỉ ngơi không đây."
Tôi hỏi: "Pháp y tới chưa?"
"Chưa." Trương đội trưởng lắc đầu.
"Được rồi, giao cho chúng tôi đi."
Chúng tôi đến chỗ thi thể, nạn nhân nằm theo hình chữ Đại dưới đất, đầu bị đập lõm vào một mảng, cảm giác như do một vật cùn gây ra, rất nhiều máu bắn xung quanh vương vãi. Vì là đất thịt nên máu đã thấm mất nhiều, bên cạnh đó thì tôi để ý, vết thương dưới đầu có vẻ chảy nhiều máu.
Lật mí mắt nạn nhân, véo vào da, cơ thể chưa tạo thành thi ban. Tôi mượn cảnh sát bên cạnh cái nhiệt kế, cắm vào hậu môn nạn nhân. Nhiệt độ bên trong cơ thể là 20°, tôi nói: "Thời gian chết là khoảng 26 tiếng trước."
Nạn nhân chừng 30 tuổi, trên người có một bao thuốc lá, một ví tiền, một điện thoại. Trong điện thoại có khá nhiều cuộc gọi nhỡ, lần nói chuyện điện thoại cuối cùng là lúc 6h tối hôm qua.
Xem lịch sử cuộc gọi cuối cùng một chút, tôi đưa điện thoại cho Tiểu Đào, nói: "Điều tra cái số cuối cùng này một chút xem nội dung nói chuyện là gì."
Vì phóng viên ở đây quá nhiều, tôi không cắt quần áo nạn nhân ra, chỉ cởi bớt quần áo ngoài, dùng tay kiểm tra qua lớp quần áo lót. Cũng giống hai vụ trước, cơ thể nạn nhân có rất nhiều vết thương.
Dùng thính cốt mộc nghe lồng ngực nạn nhân, xương sườn có vết gãy nhẹ, gan và thận có dấu hiệu suy kiệt, dạ dày tương đối rỗng. Quan sát da mặt, hơi có vẻ vàng vọt, cảm giác như là bị bỏ đói.
Nhấc tay nạn nhân lên nhìn, cổ tay có vết trói, hung thủ hình như có lót khăn hay vật gì đó mềm ở bên dưới, nhưng do bị trói thời gian dài gây ra sưng tấy. Có cảm giác trước khi chết nạn nhân đã bị giam cầm, xét mức độ tự tiêu hao của gan, với giả thiết trong lúc bị giam không được ăn gì, thời gian giam giữ hẳn là khoảng 3 ngày.
Tôi hỏi Trương đội trưởng: "Tình trạng đời sống nạn nhân thế nào, anh ta sống một mình ư?"
Trương đội trưởng đáp: "Đúng, sống một mình. Cộng với việc là một streamer, thường ngày liên lạc với bên ngoài đều qua mạng xã hội. Cứ mỗi tối thứ 4 hàng tuần, nhân viên công ty sẽ liên lạc với anh ta, bởi thứ 6 là buổi livestream."
Tôi thầm suy tư, sống một mình, khép kín, hoàn toàn là đối tượng bị hại.
Phát động động u chi đồng quan sát xung quanh, dưới đất có một ít bã nhờn da và tóc, xen lẫn trong bụi cỏ. Bất kể nhìn thế nào thì đây cũng là hiện trường phát hiện án đầu tiên.
Đột nhiên tôi chú ý trong bụi cỏ có một thứ, là một túi giấy nhỏ, cầm lên mở ra, bên trong là năm hạt cam khô, ánh mắt Tiểu Đào biến đổi: "Đây chẳng lẽ cũng là..."
Tôi gật đầu: "Đúng, năm hạt cam khô cũng là tập đầu trong bộ truyện Sherlock Holmes, không nghi ngờ gì nữa, là cùng một hung thủ..."
Nói tới đây lòng tôi trùng xuống như đưa đám, không gì bằng nhận định sai nghi phạm, nó tương đương với việc toàn bộ cố gắng đổ sông đổ bể. Bởi vì từ đây đến khách sạn mà Mộ Dung Tiểu Lỗi ở phải mất 1 tiếng chạy xe. Tối hôm đó đến tận 9h30 vẫn có thám tử theo dõi anh ta, anh ta có chứng cứ ngoại phạm hoàn hảo, hơn nữa còn do chính chúng tôi tạo ra.
Loại bỏ tất cả khả năng không thể, chỉ còn lại khả năng duy nhất...Thiên Ngôn Thắng Đao không phải là hung thủ, hung thủ là người khác!
Để ý ánh mắt ảm đạm của tôi, Tiểu Đào lập tức hiểu tôi đang nghĩ gì, nàng vỗ nhẹ vào mu bàn tay: "Đừng nghĩ gì cả, tiếp tục nghiệm thi đi."
Tôi gật đầu, nói với Trương đội trưởng: "Bảo đám phóng viên không được chụp ảnh, tôi phải cắt quần áo nạn nhân ra."
Trương đội trưởng dẫn toàn bộ cảnh sát ra ngăn cản phóng viên, tôi cắt quần áo nạn nhân, dùng động u chi đồng quan sát toàn thân. Trên người anh ta quả có lưu lại dấu tay, xét mức độ xuất hiện, nạn nhân từng bị chuyên chở trong trạng thái bị trói.
Thống kê số vết thương, 16 vết gậy đánh, 5 vết đấm đá, 7 vết thương do vật cùn gây ra. Hướng và cường độ ra lực tương tự như vết thương của nạn nhân trước.
Nhờ Tiểu Đào lật cái xác lên, kiểm tra một lần. Đột nhiên tôi chú ý phần đùi có một vết kim, nhưng vết kim đã bị mưng mủ nhiễm trùng, cảm giác là một vết thương cũ, ít nhất cũng là ba ngày trước.
Tôi dùng ngón tay đo đạc: "Kim tiêm khá lớn, hẳn từng bị tiêm thuốc với liều cao, về phải xét nghiệm lại."
Khám nghiệm xong, hồi lâu tôi vẫn chưa đứng dậy, cứ ngồi suy nghĩ, mình sai ở chỗ nào? Là mình trinh thám sai, hay Thiên Ngôn Thắng Đao có hoa chiêu?
Tôi ủ dột nói: "Tiểu Đào, lần này có khả năng anh nghĩ sai thật rồi."
Nàng an ủi: "Tống Dương, anh phải tin tưởng bản thân, bởi bọn em cũng tin anh. Đã từng nhiều lần như vậy, lúc tất cả đều cho rằng anh nghĩ sai thì anh giữ vững chính kiến, cuối cùng phá được vụ án. Cho nên đôi khi cố chấp một chút cũng là bình thường."
"Cố chấp một chút?" Tôi lộ vẻ âu sầu: "Anh gần như 80% nhận định Thiên Ngôn Thắng Đao là hung thủ. Nhưng kiến thức rộng lớn về hình sự của đối phương lại khiến anh gần như không có cách công phá. Bây giờ, cỗ thi thể trước mặt này giống như một cái tát tàn nhẫn, anh ta không có thời gian để gây án."
"Vậy có phải là bắt chước gây án không đây?" Tiểu Đào hỏi.