Tôi xét lại toàn thân thi thể một lượt, nói: "Không, phong cách cá nhân của hung thủ giống hai lần trước như đúc, anh có thể khẳng định là cùng một người. Giả thiết bắt chước phạm tội không có ý nghĩa, nếu tên bắt chước này có thể copy 100% như vậy, sao không thể nhận định ngay từ đầu hắn đã phạm tội."
Câu nói của tôi rất khó hiểu, Tiểu Đào suy nghĩ một chút mới nói: "Em hiểu rồi, ý anh là nếu tồn tại tên bắt chước, hai vụ án đầu tiên cũng có thể là do hắn gây ra, hay có thể nói Thiên Ngôn Thắng Đao không phạm tội."
"Phải!" Tôi dừng một chút rồi bổ sung: "Anh cũng không phải kẻ có trái tim đen tối, cứ nhất định phải lôi Thiên Ngôn Thắng Đao xuống nước. Anh đã từng đấu tranh với nhiều tên tội phạm, anh ta thông minh giảo hoạt, cẩn thận tỉ mỉ, quá phù hợp với phác họa hung thủ trong lòng anh. Chẳng lẽ lần này đúng là anh đã chủ quan đoán bừa?"
Tiểu Đào nói: "Trước mắt đừng nghĩ những thứ này vội, đừng quên phương châm của chúng ta, hung thủ cho dù không phải là Thiên Ngôn Thắng Đao thì ít nhất cũng phải có quan hệ mật thiết với anh ta."
Tôi gật đầu, tự khích lệ bản thân, nói: "Chúng ta cũng nên chủ động một chút."
Sau đó đi về phía đám đông phóng viên, la lớn: "Các vị bằng hữu truyền thông, tôi có sự kiện muốn công bố, đây là một vụ giết người hàng loạt."
Vừa dứt lời, đám đông tức thì sục sôi, vây lấy tôi, nhao nhao tranh nhau sán tới: "Anh là ai, tại sao lại nói như vậy?
"Vụ án giết người hàng loạt? Đã có người bị hại từ trước sao?"
"Có phải cảnh sát đã khoanh vùng nghi phạm không?"
"Giữa những nạn nhân có liên hệ gì?"
Thấy cảnh tượng này, Trương đội trưởng và các cảnh sát khác định ra duy trì trật tự, tôi khẽ lắc đầu sau đó hướng về đám phóng viên, nói: "Cất hết máy quay đi, hình ảnh ở đây không được phép truyền ra ngoài. Nhưng tôi có thể cung cấp một chút thông tin về vụ án. Trước vụ này đã xảy ra hai án mạng, nói đúng hơn là ba. Nạn nhân đều có một điểm giống nhau lớn nhất..."
Tôi tiết lộ một ít nội dung chính của vụ án ra ngoài, sau khi nói xong thì rời đi. Tiểu Đào nháy mắt: "Lần này đúng là chủ động!"
Tôi gật đầu: "Đứng trên lập trường mà nói, phong viên cũng là vũ khí của chúng ta, công bố một số điều thích hợp ra án sáng, có thể tạo áp lực cho Thiên Ngôn Thắng Đao, buộc anh ta lộ ra chân tướng."
Lời nói của Tiểu Đào ban nãy đã quét sạch băn khoăn trong lòng tôi, tôi vẫn cho rằng vụ án này là do Thiên Ngôn Thắng Đao làm. Nhất định anh ta dùng quỷ kế nào đó để tạo ra bằng chứng ngoại phạm. Đối với một người đã đọc hầu hết các bộ sách trinh thám nổi tiếng thế giới, chuyện này không phải là không thể.
Đặt ra một giả thiết to gan, không cần có tang chứng vật chứng, tiếp theo đây tôi sẽ dồn tinh lực để lật đổ cái quỷ kế này.
Chúng tôi mang cái xác về thị cục, viết một tờ các yêu cầu xét nghiệm đưa sang khoa giám định. Lúc này đã là gần 3h sáng, tôi và Tiểu Đào dự định về nghỉ ngơi. Tiểu Đào nói: "Muộn thế này anh còn định về quấy rầy Đại Lý à, hay là qua nhà em đi."
Suy nghĩ một chút, chẳng có lý do gì để cự tuyệt, tôi gật đầu: "Được, về nhà em tắm...có điều tối nay anh không có sức đâu..."
"Chết dẫm, cứ làm như em có ý đồ dụ dỗ anh vậy." Tiểu Đào cười, chọc vào eo tôi.
"Nhiều lắm thì chỉ một cái thôi." Tôi tỏ ra cố gắng.
"Ha ha đồ bại hoại, anh còn xấu xa hơn cả em!"
Về nhà Tiểu Đào ngủ một giấc thật ngon lành, sáng hôm sau tôi bị đánh thức bởi tiếng động trong bếp, bò dậy tìm áo lại không thấy đâu, tôi cởi trần đi vào trong. Tiểu Đào đang thong thả ngâm nga mấy câu hát, tay làm bữa sáng, tiếng trứng ốp la tí tách trong chảo.
Tôi cảm động: "Không ngờ em cũng biết làm điểm tâm."
"Ha ha, đừng có tâng bốc em, vốn định làm trứng ốp la mà giờ vụn nát hết, biến thành trứng tráng rồi. Mang ra ăn đi!"
"Thật hy vọng ngày nào thức dậy cũng được ngắm cảnh này!" Tôi thầm nghĩ.
"Anh nghĩ xấu gì em đấy?" Nàng hờn dỗi một tiếng.
"Đợi lát nữa anh rửa bát, được không?"
"Được, là anh nói đấy nhé!"
Bữa sáng Tiểu Đào làm có trứng, bánh mì nướng và nước trái cây. Mặc dù nhìn bề ngoài không được ngon mắt, nhưng nó chứa chan tình yêu thương, đây là lần đầu tôi ăn đến yêu thích món người khác làm cho mình, chỉ muốn được từ từ mà thưởng thức.
Ăn cơm xong, Đại Lý nhắn tin wechat: "Ma quỷ, tối qua ngươi lại đi chơi bời ở đâu đấy?"
Tôi nói: "Tra án chứ đi đâu."
"Chắc cả đêm không ngủ hả, về nghỉ ngơi sớm đi. Đúng rồi, sáng nay weibo lại bùng nổ, có phải là công của ngươi không?"
Tôi vội mở weibo, chỉ thấy trên đó toàn là một tin giống nhau: "Theo cảnh sát cao cấp tiết lộ, nghi phạm mưu sát Tê Lợi ca là sát thủ hàng loạt."
"Chê bai sách = tử vong? Vụ án giết người hàng loạt ở Nam Giang, manh mối nhắm thẳng vào tác giả Thiên Ngôn Thắng Đao."
"Ba kẻ toxic bị giết, người tiếp theo sẽ là ai?"
Không hổ là phóng viên, phát huy hết mực khả năng thêm mắm thêm muối, thổi phồng vô hạn cái thông tin mà tôi tiết lộ. Đưa điện thoại cho Tiểu Đào, tôi cười: "Xem này, quả bom nặng ký."
Tiểu Đào nhìn lướt qua: "Cái này có phải hơi quá rồi không?"
Tôi nói: "Với hiệu quả này, sẽ tạo áp lực cho Thiên Ngôn Thắng Đao, hướng toàn bộ sự chú ý của dư luận lên người anh ta. Nếu như quá hot, sau này cải chính lại tin đồn là được rồi."
"Ha ha, có phải cái cảm giác thao túng dư luận trong tay rất thoải mái không?" Tiểu Đào hỏi.
"Không phải nói xấu, đúng là có một chút." Tôi hơi giả lả, nếu không phá được ngươi, vậy thì làm cho ngươi tự loạn trận pháp.
Hơi nóng của tin đồn trên weibo nhanh chóng lan rộng, bị vạ lây đầu tiên chính là weibo cá nhân của Thiên Ngôn Thắng Đao. Không ít người nhảy vào chất vấn khiến anh ta phải khóa comment.
Sau đó thì đến lượt trang web tiểu thuyết online của anh ta, hôm nay lượt truy cập đã tăng gấp 5 lần. Nhưng đám cư dân mạng này không phải vào để đọc sách, mà là comment bên dưới, nói anh ta thực chất là sát thủ nhà nghề, rằng những vụ án trong truyện đều tự mình gây ra cho nên mới giống thật như vậy.
Fan hâm mộ của Thiên Ngôn Thắng Đao nhảy vào phản bác, vậy là tạo thành một sân khấu náo nhiệt, giằng co, khiến sức ảnh hưởng tăng lên rất nhiều.
Trong tình hình đó, đột nhiên lòi ra một đám người đú fame, lập những weibo có tên tương tự như Thập Ngôn Thắng Đao, Vạn Ngôn Thắng Đao, Thiên Ngôn Thắng Kiếm,.. chỉ e nhưng kẻ trục lợi từ weibo này sẽ làm loạn tất cả.
Tôi có thể tưởng tưởng ra cảnh Thiên Ngôn Thắng Đao lúc này đang nhìn màn hình máy tính mà kêu gào. Giờ quả bom đã được kích nổ, cũng là lúc anh ta nên có phản ứng rồi.
Quả nhiên đến 10h trưa, một cuộc điện thoại gọi vào máy tôi, Thiên Ngôn Thắng Đao bên kia đầu dây khàn khàn nói: "Tống Dương, tại sao phải hại tôi như vậy? Ra ngoài nói chuyện một chút đi!"