Âm Phủ Thần Thám ( Dịch Full )

Chương 757 - Chương 757: Cuộc Tỉ Thí Giữa Hai Đại Trinh Thám

Chương 757: Cuộc tỉ thí giữa hai đại trinh thám Chương 757: Cuộc tỉ thí giữa hai đại trinh thám


Thiên Ngôn Thắng Đao hẹn gặp tôi ở một quán cà phê. Bởi vì bây giờ anh ta là tâm điểm chú ý, cho nên lúc tới, anh ta đội mũ lưỡi trai và đeo khẩu trang, mặc áo khoác đen, vẻ nho nhã lần trước đã biến sạch.

Ngồi xuống ghế, Thiên Ngôn Thắng Đao trực tiếp hỏi: "Tại sao phải nhắm vào tôi như vậy?"

Theo tôi thời điểm này vạch rõ lập trường là điều rất quan trọng, liền thẳng thắn thừa nhận: "Tôi không công khai manh mối, anh lấy đâu ra tài liệu thực tế để viết truyện?"

Thiên Ngôn Thắng Đáo thoáng hốt hoảng, nháy mắt nét mặt lộ ra hung ác, tôi nói toẹt ra: "Đại tác gia, trong mắt tôi, bất kể là gian dối, lừa gạt, nhận hối lộ...đều không bằng được hai chữ giết người! Bất luận là vì lý do gì, bất kể động cơ mưu sát là gì, tôi đều không tha thứ, hơn nữa sẽ cùng đấu tranh với hung thủ tới cùng."

Anh ta nhìn tôi chằm chằm, đột nhiên cười: "Đường đường một Tống đại thần thám, hóa ra cũng thường thôi. Đám cư dân mạng bây giờ nhất nhất cho tôi là hung thủ, tôi nghĩ người thông minh như anh sẽ không bị lừa, ai ngờ đến anh cũng nghĩ như thế? Trước giờ anh đều là dùng trực giác và vận may để phá án sao?"

"Sai, là điều tra cùng với kinh nghiệm!" Tôi chẳng nao núng mà đón ánh mắt của anh ta.

"Anh có tư cách gì nói về trinh thám với tôi? Vụ án trên thực tế, âm mưu hay gài bẫy cũng chẳng hồi hộp chút nào. Đừng tưởng là phá mấy vụ án thì thành đại trinh thám. Nhà đại trinh thám là phải một mình sắp xếp, phá vỡ âm mưu; trong khi anh dựa vào đoàn đội, rời khỏi tổ đặc án anh cũng chả là cái thá gì." Thiên Ngôn Thắng Đao lộ ra một nụ cười ngạo nghễ.

"Vậy là anh cho rằng mình là đại trinh thám?" Tôi hỏi ngược lại.

"Anh có từng nghe đến câu lạc bộ trinh thám Oxford chưa?" Thiên Ngôn Thắng Đao nói.

Câu lạc bộ này tôi đã từng nghe nói, đó là một câu lạc bộ bí mật siêu cấp tinh anh, mỗi 20 năm mới thu nạp 1 hội viên mới. Chỉ có những nhà trinh thám nổi tiếng nhất thế giới mới có tư cách gia nhập. John Karl; Agatha Kristy cũng là thành viên của câu lạc bộ này.

Lẽ nào Thiên Ngôn Thắng Đao cũng là thành viên? Tuy nhiên tôi cũng chẳng quan tâm, anh ta có bất kỳ thân phận nào cũng chẳng làm tôi lung lay kiên định!

Cả hai quan sát nhau chằm chằm, lần thứ 3 gặp mặt, sự khách khí đã không còn chút nào, nhưng từ ánh mắt, tôi có thể thấy bản thể anh ta, một con người kiêu ngạo, tự tin, không cho phép người khác phủ nhận bản thân.

Đột nhiên Thiên Ngôn Thắng Đao dịch cái ghế ngồi một chút, ánh mắt nhìn ra phía sau tôi: "Bà lão ngồi sau anh, sáng sớm nay từ nông thôn lên thành phố khám bệnh. Hiển nhiên là tiền thuốc thang chưa xoay sở đủ, đang đợi một bàn tay giúp đỡ, rất có thể đó là người thân của bà ấy."

Tôi quay đầu nhìn bà lão kia, không đợi tôi đặt câu hỏi, Thiên Ngôn Thắng Đao liền giải thích: "Giày quân dụng trên chân bà ta dính bùn, tối hôm qua có một trận mưa, nhưng trong thành phố gần như không còn nước đọng, nơi đạp dính bùn chỉ có thể là thị trấn ở ngoại ô. Ban nãy gọi đồ uống, bà ta cứ nhìn đi nhìn lại phần giá cả, gọi ly cà phê rẻ nhất, cho thấy sự eo hẹp về kinh tế. Ấy vậy nhưng bà ta lại chọn một quán như thế này để ngồi, đến 50% là đối phương hẹn. Bà ta uống một chút cà phê, sau đó cho sữa đặc vào, nếm một chút thì không uống nữa, tay xoa xoa vùng bụng, chứng tỏ bà ấy có chứng không thể hấp thu đường, cao huyết áp, tiểu đường hoặc là sỏi thận. Kết hợp với sắc mặt bà ta, tôi nghiêng về sỏi thận. Bà ta chọn chỗ ngồi gần cửa rồi cứ ngóng ra ngoài, hiển nhiên là đang chờ người, tôi suy đoán rất có thể đó là người thân, đến cho bà ta vay tiền."

Trinh thám rất cặn kẽ, tôi thầm khen một câu, nhưng đương nhiên là không chịu thua, nhìn một người đàn ông sau lưng anh ta, nói: "Người đàn ông sau lưng anh đang đợi bạn gái, nhưng anh ta ủ rũ muốn chia tay. Tôi nghĩ kinh tế của bạn gái tốt hơn anh ta."

Thiên Ngôn Thắng Đao quay đầu nhìn một cái, tôi giải thích: "Từ lúc chúng ta đi vào, anh ta cứ luôn gõ bàn bằng tay phải, cho thấy tâm trạng căng thẳng. Đồng thời anh ta cắn ngón cái tay trái, hành vi này là đang đưa ra một quyết định khó khăn. Cổ tay trái đeo đồng hồ, viền đồng hồ đã mòn nghiêm trọng chuyển sang màu đỏ nhạt, cho thấy là quà tặng của người khác phái, rất trân trọng và đeo trong thời gian dài. Nhưng từ nãy giờ, anh ta đã ba lần tháo nó ra rồi đeo lại, cho thấy anh ta đang ra một quyết định quan trọng với chủ nhân chiếc đồng hồ, với sự tổng hợp của tôi thì là chia tay. Ngoài ra, anh ta mặc bộ vest rẻ tiền, đồ uống gọi cũng không đắt, nhưng đồng hồ đeo tay lại là nhãn hiệu nổi tiếng, chứng minh bạn gái anh ta có thu nhập cao hơn."

Thiên Ngôn Thắng Đao thoáng giật mình, vỗ tay nhè nhẹ: "Tôi thu lại lời nói ban nãy, anh quả nhiên không tầm thường."

"Trò chơi nhỏ thôi!" Tôi cười nhạt: "Quay lại vấn đề lúc trước, tôi cũng chẳng giấu diếm anh làm gì, hôm đến thăm tôi đã phát hiện bản thảo viết dở trong máy anh. Anh giống như tiên tri, đoán được vụ án mạng sắp xảy ra, chuyện này phải giải thích thế nào?"

"Bản thân cốt truyện có tính dự đoán."

Tôi cười: "Anh cảm thấy lời giải thích này có đáng tin không?"

Thiên Ngôn Thắng Đao chìa hai tay ra: "Tùy anh nghĩ sao cũng được, chỉ cần trong tay anh không có bằng chứng thì tôi là trong sạch! Bảo vệ tôi cũng chính là luật pháp bảo vệ anh."

"Nói như vậy là anh thừa nhận?" Tôi hỏi.

"Tôi đâu có nói gì?"

Anh ta định đứng dậy, tôi đột nhiên cất lời: "Bọn họ chỉ phê bình truyện của anh, đáng chết vậy ư?"

"Phê bình? Đó rõ ràng là công kích!" Thiên Ngôn Thắng Đao hừ nhẹ: "Bọn chúng căn bản không chịu bỏ đầu óc ra suy nghĩ về nội dung cốt truyện, một đám ngu ngốc tỏ ra hiểu biết. Để lấy lòng người khác mà tỏ ra mình lợi hại, tài trí hơn người, ngôn từ phóng đại, chê bai vô số tâm huyết của các tác giả, loại tâm tình này..."

Nói tới đây anh ta chợt cắn chặt hàm răng, không mở miệng nữa. Tôi biết lúc này tâm tình anh ta cực kỳ không ổn định, phải tranh thủ mọi cách để kích bác, không ngờ anh ta bộc lộ tâm tình thật của mình như vậy, hoài nghi của tôi đối với anh ta đã tăng thêm mấy bậc.

Lúc này có khách mới đi vào, một nam một nữ. Cô gái quần áo sang trọng, dáng người thướt tha đi tới chỗ người đàn ông mặc vest, cười nói: "Xin lỗi, em đến trễ!"

Người đàn ông thì nhìn như thành phần trí thức, ngồi xuống đối diện bà lão. Bà lão lôi thẻ tiết kiệm trong túi ra giao cho anh ta, nói: "Tiền này con mang đi trả nợ trước đi, khỏi lo cho chúng ta, ta và cha con đều rất khỏe."

Người đàn ông nửa đẩy nửa nhận cái thẻ, cảm kích nói: "Mẹ, đây là tiền mồ hôi nước mắt của hai người! Lần sau con nhất định sẽ không đầu tư mù quáng nữa."

Cùng lúc đó trong quán vang lên tiếng phụ nữ tức giận, cô gái kia cầm ly cà phê tạt thẳng vào mặt thanh niên mặc vest, lớn tiếng mắng: "Anh có ý gì? Chúng ta qua lại đã lâu như vậy, sắp đến lúc kết hôn thì đòi chia tay?"

Thanh niên mặc vest lúng túng nói: "Tiểu Văn, em bình tĩnh đã."

"Bình tĩnh? Tôi không biết tại sao anh lại tự ti, chẳng lẽ môn đăng hộ đối quan trọng đến thế sao? Một đại nam nhân lại hèn kém như vậy, tôi đúng là nhìn lầm người mà!" Dứt lời cô gái ôm mặt khóc òa lên.

Hai màn bi hài kịch xảy ra trước mắt, gò má Thiên Ngôn Thắng Đao khẽ giật, xem ra trò chơi nhỏ vừa rồi, tôi đã thắng. Không biết có phải chuyện này kích thích Thiên Ngôn Thắng Đao hay không, anh ta lại gần nói nhỏ vào tai tôi: "Tống Dương, nếu như anh có thể vạch trần quỷ kế của vụ án này, anh thắng. Nhưng anh vĩnh viễn không làm sáng tỏ được đâu, đây là khiêu chiến mà Sherlock Holmes gửi tới cho anh."

Dứt lời anh ta vỗ vỗ vào vai tôi, cười lớn rồi rời đi.

Bình Luận (0)
Comment