Tiểu Đào chĩa súng vào Huyết Anh Vũ, tức giận la lên: "Con đàn bà không cần thể diện này, cuối cùng cũng để ta bắt được ngươi, lần này đừng hòng chạy trốn."
Huyết Anh Vũ chẳng hề sợ hãi, cười: "Nổ súng đi!"
"Ngươi nghĩ ta không dám sao? Giơ tay lên!"
Huyết Anh Vũ làm bộ giơ hai tay lên, đột nhiên bước dài một cái vọt tới sát người tôi, trong tay là mũi phi tiêu sắc bén, dí thẳng vào cổ tôi, uy hiếp: "Nổ súng thử xem!"
Dưới cầu thang vang lên một loạt tiếng bước chân, những cảnh sát nghe tiếng động đã vòng lại, trông thấy cảnh này ai nấy liền rối rít rút súng, không khí thoáng cái trở nên căng thẳng.
Đã đáp ứng hợp tác với Huyết Anh Vũ nên giờ phút quan trọng này phải diễn một chút, tôi nhỏ giọng nói: "Đẩy tôi đi."
Huyết Anh Vũ vòng một tay khác xuống lưng tôi, đẩy một cái, tôi thuận thế ngã nhào về phía đám Tiểu Đào, dùng cơ thể ngăn nòng súng. Nhân cơ hội này, Huyết Anh Vũ phá cửa sổ lao ra, khi mọi người đuổi theo thì cô ta đã biến mất trong màn đêm.
Tiểu Đào ân cần hỏi han: "Tống Dương, anh không sao chứ?"
"Không sao." Tôi đáp, thoáng cùng Tinh Thần nhìn nhau một cái, phải lừa dối Tiểu Đào khiến tôi rất khó chịu. Trong lòng thầm hứa, kết thúc vụ án này nhất định phải nhận lỗi tất cả với nàng.
Chúng tôi đi xuống lầu, điều tra xung quanh, dưới đất có mấy dấu phanh, dưới trụ cứu hỏa có vết sơn xe bám lại, còn có mảnh vụn đèn xe. Với những thứ này có thể suy đoán, ba cô gái lái một chiếc xe màu đen, đèn sau bị vỡ.
Ngoài ra, còn có mất vết máu không dễ phát hiện, dấu bánh xe việt dã, dưới vũng nước bên cạnh tìm được một đầu mẩu thuốc lá màu đen, có mùi thảo dược. Tôi nói: "Đây là xe của Nộ Mục Kim Cương, một chiếc xe việt dã. Trụ cứu hỏa là bị ba cô gái kia tông bật, sau đó chiếc xe việt dã đuổi theo, dưới bánh xe dính nước. Từ độ khô của vết nước dưới bánh xe, hai bên lên đường cách nhau chừng 15p."
Tiểu Đào lập tức gọi điện cho bộ phận giao thông, đồng thời giục những cảnh sát bên cạnh mau lên đường.
5p sau, bên giao thông báo cáo, 2 tiếng trước quả thật có hai chiếc xe với những đặc điểm như vậy, trải qua mấy con phố, lần cuối cùng xuất hiện là ở một ngã tư trên đường Tiên Trang.
Nắm được thông tin, chúng tôi hỏa tốc chạy tới nơi, đến ngã tư, Tiểu Đào chia đội ngũ thành ba tổ, đuổi theo ba hướng khác nhau.
Mấy chiếc xe lao vút trong bóng đêm, đột nhiên phanh gấp một tiếng, có vẻ đã đụng trúng thứ gì, cả xe lắc lư dữ dội. Tôi nhìn qua gương chiếu hậu, mấy chiếc xe phía sau thi nhau nổ lốp, đỗ ngổn ngang ở con đường này.
Vội xuống xe quan sát, dưới đất dải một hàng chông sắt, hiển nhiên có ai đó đã cố tình làm việc này.
Tiểu Đào nói: "Xem ra hung thủ cách chỗ này không xa, xuống xe đi bộ!"
Nàng thông báo cho hai tổ còn lại qua điện thoại, đi vòng qua đoạn đất hoang về chỗ này. Tôi, Tiểu Đào, Tinh Thần, Tống Khiết và mấy cảnh sát đi về phía trước, ba người họ Tống chúng tôi có Động u chi đồng, liền bảo những người khác đừng bật đèn. Đi được một đoạn thì dưới đất xuất hiện vết phanh xe thật dài, Tống Khiết chỉ về một hướng: "Biểu ca, xem kìa."
Trong đồng cỏ, một chiếc xe con màu đen đậu lấp ló, động cơ vẫn còn bốc khói. Chúng tôi bước nhanh tới, phát hiện cửa kính xe vỡ nát, viền kính dính một ít máu, trong không khí có mùi tanh nhàn nhạt. Bãi cỏ bên cạnh có dấu hiệu đổ rạp, trên cỏ cũng dính máu, xem ra Nộ Mục Kim Cương đã vật lộn với ba cô gái ở chỗ này.
Quan sát bốn phía, quả nhiên cách đó không xa, một chiếc xe việt dã đậu gần kênh nước. Vết máu vẫn còn rất tươi, khả năng hung thủ đang ra tay ở gâng đây, tôi nói: "Thời gian cấp bách, phải dùng thiên cẩu truy tung."
Tống Tinh Thần nói: "Tiểu thiếu gia, hãy cẩn thận!"
"Không sao đâu, việc tìm người giao cho tôi, sau khi tìm được thì giao cho các người!"
Tôi lấy ra một hộp kim châm tẩm thuốc, đâm vào mấy huyệt đạo trên người mình, sau khi đả thông dây thần kinh khứu giác, mùi máu trong không khí lập tức trở nên vô cùng mạnh, mũi tôi bị kích thích, sinh ra cảm giác đau đớn.
Cố gắng nén tác dụng phụ của thiên cẩu truy tung xuống, tôi nói: "Bên này, đi theo tôi!"
Đi trước dẫn đường, lần theo mùi máu, ước chừng khoảng 20p thì phía trước xuất hiện một nhà máy bỏ hoang của thị trấn, toàn bộ máy móc đã bị mang đi hết, chỉ còn lại khung xưởng trống không. Mùi máu ở đây trở nên càng mãnh kiệt, tôi vội nhổ kim ra, Tiểu Đào ngoắc tay ra hiệu, những cảnh sát được huấn luyện kỹ càng liền chia nhau ra 4 phía đánh bọc.
Tôi nói: "Mở bộ đàm lên, đừng bật đèn vội! Tinh Thần, Tống Khiết, mỗi người đi theo một tốp cảnh sát, làm con mắt cho bọn họ."
Cả tốp từ từ đi sâu vào trong nhà máy, đột nhiên bên trong vang lên tiếng khóc phụ nữ, Tiểu Đào và tôi lập tức chạy tới, chỉ thấy một cô gái bị trói hai tay nằm trên đất, quần bị lột ra, giữa hai chân máu chảy ròng ròng.
Tôi đi tới, trong bóng tôi chẳng biết là ai, cô gái kia sợ hãi giãy dụa khóc rống lên, tôi trấn an: "Đừng sợ, chúng tôi là cảnh sát!"
Lúc này tôi mới phát hiện, ở góc tường kia có hai cô gái khác đều bị trói hai tay, miệng nhét giẻ, nước mắt nước mũi giàn dụa, chính là Vương Tĩnh Nhã và Hứa Bình. Còn cô gái đang nằm đây là Trần A Kiều.
Tôi ngồi xổm xuống kiểm tra, tính mạng không bị đe dọa, chỉ là có người đã nhét một thứ vào bộ phận sinh dục của cô ấy, một thứ ác độc, một cái hoa lê nở bằng sắt.
Xem ra Nộ Mục Kim Cương đúng là đang thực hiện yêu cầu của thân chủ, làm cho bọn họ chết thê thảm, nhưng ngược lại nó đã tạo cơ hội cho chúng tôi cứu được họ.
Tôi cởi trói cho A Kiều, hỏi: "Người tra tấn các cô đâu rồi?"
Cô gái chỉ khóc mà không nói nên lời, lúc này bên ngoài vang lên tiếng súng và tiếng đánh nhau, tôi với Tiểu Đào thoáng nhìn nhau, nàng nói: "Anh ở lại trông coi." Dứt lời liền lao ra, tôi nghe thấy tiếng hô hét của Tinh Thần và Tống Khiết, cả hai đang đấu với một cao thủ vô cùng lợi hại. Mặc dù tôi rất yên tâm với võ công của Tinh Thần, nhưng ở một mình, chỉ biết lắng nghe tiếng đánh nhau bên ngoài vẫn không khỏi có chút lo lắng.
Đột nhiên một loạt tiếng giày cao gót gõ trên mặt sàn đi tới, tôi quay đầu trông thấy Huyết Anh Vũ. Cô ta chẳng chào hỏi, đi tới cạnh A Kiều, nói: "Đừng sợ, tôi đến cứu các cô!"
Nói đoạn, móc ra một cái bơm kim tiêm, tiêm toàn bộ số thuốc bên trong vào người A Kiều, chợt A Kiều như bị hưng phấn quá độ, miệng mím lại.
Tôi lo lắng nói: "Cô tiêm gì cho cô ấy vậy?"
"Morphine, nếu không với cái bộ dạng này, anh nghĩ có thoát nổi không?"
Tôi chợt giật mình, một lượng lớn Morphine như vậy đi vào cơ thể, tác dụng phụ là rất ghê gớm, có thể sẽ gây nghiện. Huyết Anh Vũ đưa cánh tay láng mịn lên che mặt tôi, nói: "Có vài thứ tuy rất độc, nhưng lại có thể cứu người...giờ đến lượt anh thực hiện lời hứa, giúp chúng tôi chạy đi!"