Âm Phủ Thần Thám ( Dịch Full )

Chương 793 - Chương 793: Thế Nào Là Chính, Thế Nào Là Tà?

Chương 793: Thế nào là chính, thế nào là tà? Chương 793: Thế nào là chính, thế nào là tà?


Im lặng chốc lát, tôi nói: "Đi theo tôi!"

Huyết Anh Vũ đỡ Trần A Kiều lên, hai người khác cũng theo sau. Chúng tôi đi ra bên ngoài, trông thấy Tinh Thần và Tống Khiết đang giao thủ với một gã đàn ông to lớn, Tiểu Đào và những cảnh sát khác đang vây xung quanh.

Giơ tay ra hiệu, tôi dẫn Huyết Anh Vũ đi ra từ một cửa khác, chợt có một cảnh sát nhìn thấy, quát hỏi: "Ai?"

Do không mở đèn nên anh ta không biết chúng tôi là ai, tôi nói: "Tôi đây, tôi với Tiểu Đào giải nghi phạm đi trước."

Anh ta chẳng chút nghi ngờ, nhường sang một bên, rất nhanh thì chúng tôi đã ra đến bên ngoài. Nhìn thấy bầu trời trăng sáng sao thưa, tôi thở phào nhẹ nhõm, đồng thời trong đầu cũng nghĩ, mình đã không thể rửa sạch đôi tay này rồi.

Phất tay một cái, tôi nói: "Đi đi, nhanh lên!"

Huyết Anh Vũ cười: "Nợ anh một ân tình, sau này gặp lại!"

Cô ta bước được mấy bước, tôi gọi giật lại, có mấy điều muốn nói nhưng nghẹn ở cổ họng, Huyết Anh Vũ như hiểu thấu lòng tôi, nói: "Từ nay về sau, tôi không còn là Huyết Anh Vũ nữa, càng không thuộc về Giang Bắc Tàn Đao. Nhớ lấy tên tôi, Yên Ngữ Lan!"

Cô ta dẫn ba nghi phạm biến mất trong bụi cỏ, lúc này chợt lớp cỏ đằng trước như rẽ sóng sang hai bên, một bóng đen nhảy ra, như chim ưng vồ về phía Huyết Anh Vũ.

Huyết Anh Vũ vội vàng đẩy A Kiều ra, rút phi tiêu ném về phía bóng đen, vậy mà cái bóng lại dùng tay không đỡ lấy, tiếng va chạm vang lên keng keng.

Tiếp đó bóng đen đáp xuống đất, lúc này tôi mới nhìn rõ, là Tống Hạc Đình! Bà cùng Huyết Anh Vũ nhanh như chớp giao thủ mấy chiêu, võ công của Huyết Anh Vũ trước mặt bà chẳng khác nào đứa trẻ con, hoàn toàn bị động, cuối cùng bị một chưởng nặng nề đẩy ra, lùi mấy bước mới đứng vững, ôm ngực phun ra một búng máu.

Tống Hạc Đình chắp hai tay sau lưng, sắc mặt lạnh tựa như băng, lớp hán phục khe bay trong gió, bà nói: "Tống Dương, con làm ta quá thất vọng, con lại đang giúp kẻ thù?"

Tôi giải thích: "Cô cô, cô ấy không phải người xấu, cầu xin người mở một con đường, để cho họ rời đi!"

Huyết Anh Vũ miệng đầy máu, cười lớn: "Lão thái bà từ đâu đến, chớ cản đường!" Rồi bất chợt nhảy lên một cái, hai tay ném ra một loạt phi tiêu. Tống Hạc Đình dửng dưng né tránh, nhân cơ hội này Huyết Anh Vũ cầm phi tiêu đâm thẳng về phía bà.

Tôi toát mồ hôi lạnh, thật sự không muốn bất kỳ ai bị thương, nhưng bản thân lại bất lực. Tống Hạc Đình vung tay chặt vào cổ tay Huyết Anh Vũ, đánh bay phi tiêu, sau đó dùng kỹ năng thượng thừa quật ngã, đè cô ta xuống đất, dẫm chân lên lưng, siết cánh tay Huyết Anh Vũ ra sau lưng.

Huyết Anh Vũ đau đến sắc mặt trắng bệch, kêu không thành tiếng.

"Lão thái bà, bà mới là người xấu!!!" Trần A Kiều quát lớn, nhặt phi tiêu dưới đất xông về phía Tống Hạc Đình.

Cô cô nhẹ nhàng túm lấy cổ tay cô ấy, căn bản là không thấy rõ động tác, đã ném A Kiều bay ra xa, hai cô gái còn lại sợ hãi đến câm nín.

"Cô cô, hạ thủ lưu tình!" Tôi cầu xin.

"Có biết ngươi đang nói gì không Tống Dương?" Tống Hạc Đình giận đến tím mặt: "Chẳng lẽ ngươi cũng nghĩ như ông nội mình, giẫm đạp lên luật pháp? Ông nội ngươi vì thế mà phải trả một cái giá cao cỡ nào, ngươi vẫn chưa rõ sao?"

Tôi nói: "Con nguyện gánh vác tất cả!"

Tống Hạc Đình tức phát run lên: "Ngươi gánh nổi sao?"

Huyết Anh Vũ đột nhiên cười lớn: "Lão thái bà, tôi biết bà là ai, 20 năm trước các bà khéo quá hóa vụng, tạo ra một đại ma đầu còn đáng sợ hơn cho Giang Bắc Tàn Đao, vậy bà là chính hay là tà?"

"Câm mồm!" Tống Hạc Đình quát chói tai, đồng thời siết chặt cánh tay một chút, Huyết Anh Vũ kêu lên một tiếng thảm thiết. Tôi cắn chặt răng, trong mắt mình, Tống Hạc Đình vẫn luôn là một ngọn núi đáng ngưỡng mộ, chưa bao giờ tôi có ý định phản kháng bà, nhưng lần này buộc phải làm vậy. Nhắm mắt lại mở ra, hoán đổi con mắt từ động u chi đồng sang minh vương chi đồng.

Trông thấy đôi mắt tôi, cơ thể Tống Hạc Đình khẽ chấn động nhưng không hề thối lui, thì ra ý chi của bà lại kiên cường như vậy. Bà phẫn nộ hét: "Tống Dương, ngươi quá to gan! Ta đã từng nói, nếu dám dùng chiêu này với ta, ta sẽ móc mắt ngươi!"

Tôi không có ý định trốn tránh, lớn tiếng nói: "Một đôi mắt có là gì, con tin vào việc mình đang làm là đúng đắn, con sẽ kiên trì tới cùng. Con nguyện trả giá thật lớn, cô cô, xin người hãy tránh ra!"

Tống Hạc Đình giận đến hai mắt đỏ ngàu, buông Huyết Anh Vũ ra, sải bước tiến về phía tôi, hai ngón tay cứng như sắt đâm thẳng về hướng con mắt.

Trong đầu thầm nghĩ đây sẽ là cảnh tượng cuối cùng được nhìn thấy trong đời, không hề chớp mắt chờ bị móc ra. Trong khoảnh khắc hai ngón tay sắp chạm vào mắt tôi, đột nhiên Tống Hạc Đình chợt xoay chỉ thành chưởng, nặng nề vỗ mạnh vào ngực tôi.

Có cảm giác như cơ thể bị một chiếc xe hơi tông trực diện, cả người như con diều đứt dây bay lên không trung, sau đó ngã rầm xuống đất. Trước mắt tôi biến thành màu đen, dạ dày nhộn nhạo muốn ói.

"Tống Dương, ta sẽ nhớ mãi lần này!" Tống Hạc Đình dùng chân hất một cái phi tiêu lên, bắt lấy sau đó xoay người đi về phía Huyết Anh Vũ.

Tôi lập tức biết bà muốn làm gì, và cũng tin chắc bà sẽ làm được, đó là giết chết Huyết Anh Vũ. Đúng lúc này thì một người chen vào giữa cô cô và Huyết Anh Vũ, hắn giống như chui ra từ bóng đêm, đột ngột xuất hiện, ngay đến tôi cũng không nhận ra. Chỉ thấy bóng người khoác một áo choàng màu đen, đeo mặt nạ quỷ, người này chính là Đao Thần!

Đao Thần rút thanh đao mang hàn khí lạnh buốt ra, nói: "Đủ rồi Hạc Đình, cô ấy không phải kẻ địch của chúng ta!"

Tống Hạc Đình ngây ra: "Đến ông cũng giúp nó..."

"Tôi không giúp ai, tôi chỉ đứng về phía chính nghĩa. Ba cô gái này nhẫn nhục 20 năm để giết bốn kẻ cặn bã đã nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật, họ không đáng chết. Huyết Anh Vũ đang giúp họ, cho nên tôi sẽ đứng về phía cô ấy!"

Tống Hạc Đình siết chặt nắm đấm, rồi giận quá hóa cười: "Từ xưa đến nay chính tà bất lưỡng lập, nữ nhân này là người của Giang Bắc Tàn Đao thì tức là kẻ địch của Tống gia chúng ta, chỉ một câu há lại thả nó đi? Thứ cho tôi không làm được."

Đao Thần giơ đao lên thủ thế, quay đầu nói: "Đi mau đi Huyết Anh Vũ, cảnh sát sắp tới rồi."

Huyết Anh Vũ từ từ bò dậy nói một tiếng cám ơn, đang định rời đi thì cô cô quát to: "Không được đi!"

Bà ném phi tiêu trong tay ra, Đao Thần giơ đao lên đỡ, nào ngờ lực ném quá mạnh, đao và phi tiêu va chạm tóe lửa, Đao Thần bị chấn lui về phía sau một bước.

Hắn hô to: "Tống Dương, ta ngăn bà ấy, ngươi mau dẫn họ đi!"

Tôi lập tức chạy về phía mấy cô gái, Tống Hạc Đình định tới ngăn cản thì Đao Thần đâm ra một đao, cô cô nhanh như điện xẹt thúc vào cổ tay hắn, trực tiếp sử ra kỹ thuật giết người của Tống gia - Cách Sơn Đả Ngưu. Đao Thần lảo đảo lui về phía sau một bước. Cả hai liền giao thủ, rõ ràng Đao Thần ở thế yếu, hắn dốc hết toàn lực sở học cũng không thể địch lại Tống Hạc Đình.

Tôi đỡ A Kiều dậy, đồng thời giục hai cô gái kia: "Đi mau đi!"

Đúng lúc này thì một loạt tiếng bước chân từ phía sau truyền tới, chỉ thấy Tiểu Đào và cảnh sát vọt đến. Trong lòng tôi thầm kêu khổ, nhưng đã quá muộn, cảnh sát nhanh chóng bao vây chúng tôi lại, lả tả chĩa súng.

Bọn họ bật đèn pin lên, ánh sáng mạnh rất có hại cho đôi mắt của Tống gia, đến Đao Thần và cô cô cũng tạm thời ngừng tay. Tiểu Đào bàng hoàng nói: "Tống Dương, rốt cuộc anh đang làm gì?"

Bình Luận (0)
Comment