Âm Thầm Bên Em - Tại Đào Bạch Đào

Chương 101

Văn Tư Hoàn không thường chủ động gửi tin nhắn cho Ninh Hảo, sợ gây rắc rối cho cô, bị cô chê phiền.

Nhưng chỉ cần Ninh Hảo gửi tin nhắn cho anh, đa số anh sẽ trả lời ngay.

Ninh Hảo và anh không còn liên lạc thường xuyên như lúc mới kết bạn Wechat, trong cuộc sống vẫn còn rất nhiều chuyện quan trọng phải làm, thời gian không thể chỉ dùng để nói những chuyện vô bổ được, lúc bận rộn có khi một hai tuần mới gửi cho anh một tin. Có những lúc, không có chuyện gì nói thì cả hai chia sẻ bài hát mình thích cho nhau, không phải vì “đấu đá bài hát”, chỉ là hai người cùng nghe một bài hát, có hiệu quả kéo gần tâm lý.

Trong điện thoại có người bạn luôn sẵn sàng hồi đáp mình khiến lòng Ninh Hảo yên tâm, có thể tập trung làm những chuyện khác hơn.

Văn Tư Hoàn giữ thói quen hai ngày nghỉ sẽ đi theo cô, dù sao anh cũng không có hoạt động giải trí gì. Để có thể thuận lợi đi theo cô thì phải đặt hẹn vào trường trước, hai ngày nghỉ cô thường xuyên ăn đồ ở căn tin. Anh bèn mở rộng phạm vi quan hệ, làm quen vài người bạn ở trường bên. Buổi họp mặt của trường trung học phổ thông số hai Giang Xuyên, bình thường anh đều đi, nhưng Ninh Hảo chưa tham dự lần nào, có điều anh từng gặp được Lục Chiêu Chiêu một lần, nhưng người nhiều lại ngồi xa nên không tới chào hỏi.

Có lúc may mắn, Văn Tư Hoàn ngồi ở căn tin cách cô không xa, có thể nhìn thấy cô vừa ăn cơm vừa gửi tin nhắn cho mình, còn có thể thấy cô nhận được tin nhắn trả lời thì cười lên. Đối với anh mà nói, có thể khiến cô cười là một hạnh phúc.

Ninh Hảo không còn than phiền nhiều như học kỳ trước nữa, có thể thấy cô cũng thích nghi được rồi.

Điều không được trọn vẹn là bên cạnh cô vẫn còn một số sinh viên nam đáng ghét vây quanh.

Vô lý nhất là người tên Kim Byung Cheol kia. Văn Tư Hoàn ngạc nhiên phát hiện, không ngờ anh ta vẫn còn mặt mũi đến chào hỏi, hẹn ăn cơm với Ninh Hảo ở trường học!

Chuyện tối hôm đó, Ninh Hảo gần như không nhớ gì nữa, suy đoán người này có ý xấu với mình nhưng không có bằng chứng xác thực, vì vậy không tiện trở mặt, cô miễn cưỡng nói chuyện hàn huyên hai câu.

Nhưng Kim Byung Cheol đáng ra không quên mới phải, Văn Tư Hoàn thầm nghĩ, người này có phải vẫn bị đánh chưa đủ hay không.

Cứ đánh anh ta mãi cũng không phải cách, hiệu quả sẽ giảm đi, lỡ như vẫn ngựa quen đường cũ thì sao?

Văn Tư Hoàn tạm thời từ bỏ Ninh Hảo, hai ngày nay chuyển sang đi theo Kim Byung Cheol, làm rõ chuyên ngành, họ tên, phòng ký túc xá, phạm vi hoạt động của anh ta. Anh có kinh nghiệm phong phú trong việc tìm kiếm manh mối của Ninh Hảo, nên những chuyện này chẳng là gì cả.

Kim Byung Cheol ăn cơm ở căn tin, Văn Tư Hoàn bưng khay cơm ngồi xuống đối diện anh ta.

Kim Byung Cheol tự học ở phòng học, Văn Tư Hoàn ngồi bên cạnh anh ta.

Kim Byung Cheol ra ngoài lấy đồ ăn, Văn Tư Hoàn tốt bụng đưa đồ ăn cho anh ta, anh ta cũng không dám ăn nữa, ai biết anh có bỏ thêm gì bên trong hay không.

Bạn Nhóc mập nhận ra mình trêu chọc phải tên biến thái rồi, bèn xin tha: “Anh à, tôi sai rồi, tôi sai rồi, tôi sẽ biến mất, tôi sẽ cách xa Ninh Hảo, nhìn thấy cậu ấy tôi sẽ đi đường vòng, không bao giờ đối mặt với cậu ấy nữa.”

Văn Tư Hoàn đuổi anh ta đi, quay trở lại bên cạnh Ninh Hảo, cuộc sống vui vẻ thoải mái chưa được mấy ngày, lại xuất hiện một số sinh viên nam đáng ghét khác. Ninh Hảo quá xinh đẹp, mà đẹp quá thì đúng là hóa phiền, thu hút người khác quá rồi.

Nhưng không phải ai tiếp cận Ninh Hao anh cũng ghét, anh chỉ ghét những người mà cô ghét.

Quan sát thời gian dài khiến anh dễ dàng học được cách phán đoán, chỉ cần Ninh Hảo nhướn mày, anh sẽ biết ngay người này phải “xử lý”.

Sau khi tích lũy được số lượng mẫu nhất định, anh còn tìm được điểm chung của những người này, có thể là mấy cậu ấm giàu có, hoặc là du học sinh, một số người có vẻ ngoài không tệ, lại có lòng tự trọng cao nên không theo đuổi được cô gái khiến mình rung động thì rất không cam lòng, nhất định phải ép buộc, tới lui mãi trở thành dây dưa.

Còn những bạn học nam ngành kỹ thuật bình thường bên cạnh Ninh Hảo thì không có tật xấu này, không ít người có thiện cảm với cô, nhưng không ảnh hưởng đến Ninh Hảo, cho nên Văn Tư Hoàn bỏ qua, không quan tâm đến, anh không muốn vượt quá ranh giới, làm phiền các mối quan hệ của Ninh Hảo.

Vì vậy, chuyện Ninh Hảo có một “người anh” đáng sợ không truyền đến tai cô, số ít người biết chuyện đều có “lệnh giới nghiêm” trên người, không dám mạo hiểm tiếp cận cô nữa.

Ninh Hảo chỉ cảm thấy mấy người đáng ghét thường hay tự động biến mất, nên coi như cầu được ước thấy.

Ngày tháng thăng trầm trôi qua.

Đến mùa thu năm thứ hai, Văn Tư Hoàn đón nhận “Mùa xuân” của mình.

Anh gặp được Ninh Hảo ở trường mình hai lần, lần đầu tiên là vào buổi tối thứ tư ở siêu thị Vật Mỹ, lần thứ hai là xế chiều thứ năm ở tiệm photo, nếu không phải lén nhìn thấy tài liệu cô in thì anh suýt cho rằng cô chuyển trường rồi.

Ninh Hảo học bằng kép kinh tế của đại học Bắc Kinh.

Văn Tư Hoàn vui mừng như điên, thế nào gọi là ăn ý chứ! Anh cũng học bằng kép kinh tế. Anh cảm thấy hơi tiếc nuối vì Ninh Hảo không nói tin tức này cho người bạn trong điện thoại của cô biết, đợi khi Văn Tư Hoàn phát hiện ra thì đã qua tuần chọn môn. Sau một tuần quan sát, anh bất lực chấp nhận hiện thực không có môn nào chọn học chung một lớp với Ninh Hảo cả.

Không sao, con người phải biết hài lòng, có thể thường xuyên nhìn thấy cô đã khiến anh rất hài lòng rồi.

Mỗi buổi chiều anh đều ngồi canh ở gần cổng phía đông, Ninh Hảo đi xe đạp tới, đầu tiên là mua cơm ở căn tin, sau đó đến bờ hồ ăn, ăn xong thì đến phòng học số hai hoặc phòng dạy lý thuyết, phải đến chín rưỡi tối mới tan học. Cô luôn đi dạo trong trường một lúc, ăn kẹo hồ lô hoặc đồ nướng gì đó.

Đường về chỉ cần chạy một mạch đến cuối đường lớn, về lý thuyết thì không có nguy hiểm gì, nhưng Văn Tư Hoàn không yên tâm cô gái một mình đi đường khuya lúc mười giờ rưỡi, cho nên mỗi ngày đều chạy xe đi sau cô, cứ phải tận mắt nhìn thấy cô bước vào thang máy, số tầng hiện lên số 9 thì mới yên tâm một mình quay về.

Dần dần anh đã thuộc lòng những phòng học mỗi ngày cô lên lớp, việc học của anh cũng nặng nên khoảng thời gian trước không đi theo cô, chỉ chờ cô tan học rồi đưa cô về nhà mà thôi.

Sau khi vào đông, gió quá lớn, Ninh Hảo không thích chạy xe mà chuyển sang đi bộ.

Anh cũng đi bộ theo.

Cô gái đi chậm, giữa đường còn thỉnh thoảng dừng bên đường mua đồ ăn vặt, đoạn đường nửa tiếng bị cô đi dạo tới bốn mươi phút. Văn Tư Hoàn đưa cô về, rồi quay lại ký túc xá, thông thường đều quá thời gian tắt đèn từ lâu.

Tuy hơi vất vả, nhưng cam tâm tình nguyện.

Ngược lại, có mấy buổi tối anh bị trường bắt ở lại luyện tập hợp xướng bài 129 nên không thể đưa cô về được, cảm giác thấp thỏm lo lắng cực kỳ khó chịu.

Lúc này anh phải dùng thân phận bạn tốt trên Wechat để phối hợp, gửi tin nhắn cho cô: [Tan học về đến nhà chưa?]

Trên đường đi Ninh Hảo sẽ không nhìn điện thoại, phải vào đến cửa nhà cô mới trả lời: [Đến rồi.]

Anh thấy cô trả lời thì mới có thể yên tâm.

Liên tiếp vài ngày tại cùng một thời điểm hỏi cô đã đến nhà hay chưa, hỏi xong lại không có chuyện gì quan trọng để nói. Ninh Hảo phát hiện ra điều kỳ quái, nửa đùa hỏi: “Sao tớ cảm thấy dạo gần đây luôn bị cậu kiểm tra vị trí thế?”

Văn Tư Hoàn chỉ đành dùng “thấy dự báo thời tiết nói nhiệt độ Bắc Kinh xuống thấp, buổi tối càng lạnh hơn” để lừa cho qua chuyện.

Cũng may anh cố gắng lạc nhịp và dẫn dắt người khác lạc nhịp theo mình nên chẳng bao lâu đã bị đoàn hợp xướng đuổi. Giáo viên hướng dẫn hơi tiếc nuối, vốn nghĩ muốn cho chàng trai có vẻ ngoài không tệ này lên sân khấu để khoe một chút về mặt bằng nhan sắc trong trường, nào ngờ anh hát khó nghe như vậy.

Bởi vì thứ hai đến thứ sáu đều có thể nhìn thấy Ninh Hảo và tiễn cô một đoạn, cho nên hai ngày nghỉ cuối tuần anh không còn đi theo sát như trước nữa, trống một ít thời gian để làm part time, dù sao vẫn còn thiếu nợ Từ Tiếu.

Mùa hè năm hai đại học, Ninh Hảo muốn học xong chương trình sớm nên mùa hè đã ở lại trường học bằng kép.

Văn Tư Hoàn lại không nắm rõ được động thái này, thi xong cuối kỳ thì anh gửi tin nhắn hỏi cô khi nào về thành phố Giang, Ninh Hảo mới nói không về.

Đợt đăng ký tín chỉ tiến hành từ tháng tư, đợi anh biết chuyện thì hệ thống đã đóng hai tháng rồi.

Tuy rằng Văn Tư Hoàn không đăng ký được kỳ học hè nhưng anh vẫn có thể ở lì không đi. Ninh Hảo đi học, anh âm thầm đưa đón, Ninh Hảo ăn cơm, anh ngồi bên bờ hồ cho thiên nga ăn. Ngoại trừ học tập và làm việc, hễ có thời gian rảnh thì anh sẽ đi quanh quẩn bên cạnh Ninh Hảo.

Lục Chiêu Chiêu đã về thành phố Giang, Ninh Hảo ở một mình, chuyện anh bận tâm càng nhiều thêm.

Kiểm tra khóa cửa xong thì kiểm tra gói hàng, giúp cô bôi đen thông tin cá nhân.

Trong Wechat, anh nói bóng nói gió với cô chuyện ở một mình bên ngoài trường, dặn cô nhận hàng tốt nhất nên nói người ta bỏ vào trong tủ hàng trước, tránh bị nhân viên giao hàng tiếp xúc nhiều lần, phát hiện trong nhà không có ai. Anh không quên nhắc nhở cô: [Ở một mình tốt nhất là để một đôi dép đàn ông ở ngoài cửa, tránh bị người xấu dòm ngó tới.]

Ninh Hảo hiểu ra ngay, tìm bạn học nam mượn một đôi giày cũ.

Có dọa được người xấu hay không Ninh Hảo không biết, nhưng Lục Chiêu Chiêu vừa trở về thì giật nảy mình.

Lục Chiêu Chiêu: “Tớ còn tưởng cậu ở chung với người nào, trong nhà này không còn chỗ cho tớ nữa rồi!”

Ninh Hảo nói là Quạ chỉ cho.

Lục Chiêu Chiêu vẫn lắc đầu: “Chỉ mỗi chuyện này thì có tác dụng gì? Miệng thì quan tâm mà suốt mùa hè dài như vậy cũng không nói đến thăm cậu.”

Ninh Hảo nghe thấy có lý, bèn gửi một đống câu hỏi cho Văn Tư Hoàn.

Ninh Hảo: [Mùa hè dài như vậy, cậu đang bận gì thế?]

Ninh Hảo: [Cả mùa hè cậu không ra ngoài du lịch sao?]

Ninh Hảo: [Cậu đi Vạn Lý Trường Thành chưa?]

Văn Tư Hoàn nhìn dự báo thời tiết hôm nay hiện lên trong điện thoại, nhiệt độ lên tới 39 độ, không lẽ cô có kế hoạch đi Vạn Lý Trường Thành?

Nếu cô đi thật, anh sẽ lại không yên tâm rồi đi theo.

Anh vội vàng ngăn cô: [Tớ đi rồi! Rất khó trèo! Không vui chút nào! Đi hết Vạn Lý Trường Thành thì cuộc đời cũng coi như xong rồi, nhất định đừng đi, đi một lần hối hận cả đời đó!]

Ninh Hảo: “...”

Không biết anh và Vạn Lý Trường Thành có mối thù gì, hỏi một câu mà kích động thành như vậy.

Ninh Hảo bỏ điện thoại xuống, nói với Lục Chiêu Chiêu: “Có thể cậu đoán đúng rồi, nói không chừng Quạ thật sự là người con trai 100kg thích trốn trong nhà.”

Vài ngày trôi qua, sắp đến sinh nhật của Ninh Hảo, Văn Tư Hoàn dùng thân phận bạn thân Wechat lên mạng đặt cho cô một thùng kẹo mềm, là một trong những loại cô từng nói thích khi ở cửa hàng tiện lợi, địa chỉ giao hàng thì viết tủ hàng ở khu dân cư của cô. Ninh Hảo đi lấy về, mở ra liền rất ngạc nhiên, lập tức gửi tin nhắn cho anh: [Không ngờ là loại tớ thích!]

Văn Tư Hoàn bình thản nói: [Chắc chắn là phải mua loại cậu thích rồi.]

Ninh Hảo rất dễ bị người ta dỗ dành vui vẻ, khả năng anh nặng 100kg lập tức bị ngó lơ.

*

Văn Tư Hoàn dạy cô tính cảnh giác quá cao nên không may sinh ra một chút tác dụng phụ. Có đôi khi Ninh Hảo đi trên đường sẽ đột nhiên quay đầu, rõ ràng là đang nghi ngờ có người ở sau lưng.

Độ khó khi hộ tống cô tăng lên, Văn Tư Hoàn vô cùng lo lắng cô nhìn mình thêm mấy lần nữa sẽ lập tức gọi 110 mất.

Không thể trách cô nhạy cảm được, sự thật đúng là cô đã bị người ta theo đuôi, trên mặt Văn Tư Hoàn lại không có xăm chữ “Người tốt”.

Lần nguy hiểm nhất, Văn Tư Hoàn cảm thấy là lần oan uổng nhất.

Hôm đó, anh thậm chí không hề đi theo Ninh Hảo, chỉ tình cờ gặp được ở căn tin.

Mấy ngày trước đột nhiên hạ nhiệt, lại còn đổ mưa, Ninh Hảo đi học không mang theo dù, còn anh chỉ mang theo một cây dù, anh nhân lúc nghỉ giữa giờ nhét dù vào cặp sách cho Ninh Hảo. Nhưng phải đưa Ninh Hảo về nên anh lại không có thời gian quay lại phòng ký túc xá lấy dù, chỉ đành đội mưa, đương nhiên là bị cảm rồi.

Lúc tình cờ gặp, anh đang đeo khẩu trang, đứng xếp hàng ở cửa sổ, trông thấy Ninh Hảo ngồi ăn cơm nên đã nhìn lâu một chút. Khi Ninh Hảo nhìn thấy anh, anh vẫn không hề cảnh giác, tự tin rằng đeo khẩu trang thì không nhìn thấy mặt, Ninh Hảo không thể cảm thấy anh quen mặt được. Không ngờ Ninh Hảo nhìn anh chằm chằm, cơm cũng không ăn tiếp, đũa thì ném về phía anh.

Văn Tư Hoàn giật mình, không mua cơm nữa, vắt chân chạy.

Anh vừa chạy, không ngờ Ninh Hảo cũng chạy theo, chắc chắn là đang đuổi theo anh.

Văn Tư Hoàn khóc không ra nước mắt, nghĩ nát óc cũng không hiểu tại sao bản thân lại bị lộ. Để không bị Ninh Hảo coi mình là kẻ cuồng theo đuôi rồi bắt lại, anh chỉ đành chạy thục mạng.

Ninh Hảo chạy khá giỏi, sức bền cũng tốt, lúc thi chạy ba ngàn mét, cô cũng đứng đầu trong đám con gái, muốn cắt đuôi cô không phải chuyện dễ, huống hồ Văn Tư Hoàn còn là người bệnh chưa ăn cơm, hô hấp khó khăn.

Anh không dám quay về ký túc xá, sợ cô thông minh đuổi đến sào huyệt, sau đó điều tra ra.

Anh chỉ có thể chạy ra bên ngoài trường học, chạy khoảng nửa vòng đại học Bắc Kinh mới thành công thoát khỏi truy đuổi.

Văn Tư Hoàn sức cùng lực kiệt, nằm hồi lâu mới ổn định lại. Quần áo, giày hôm nay mặc, sau này không dám mặc nữa rồi. Anh vẫn còn sợ hãi, sao vừa chạm mắt mà Ninh Hảo đã bắt được anh vậy? Trực giác của con gái đáng sợ quá.

Mà cô gái nhỏ cũng đang rất đau lòng, về nhà khóc thút thít hỏi Lục Chiêu Chiêu: “Lúc tớ uống say có phát điên không?”

Lục Chiêu Chiêu ngơ ngác: “Không biết nữa, cậu chưa uống say mà.”

Ninh Hảo: “Năm nhất tớ có uống say một lần, cậu nói có một anh đẹp trai không biết tên đưa tớ về, còn nhớ không?”

“Hình như… Có chuyện như vậy.”

“Hôm nay ở đại học Bắc Kinh, hình như tớ nhìn thấy cậu ấy rồi, rất cao, đeo mắt kính, mặc áo khoác gió nền đen viền xanh mà cậu nói. Cậu ấy đeo khẩu trang, nhưng nhìn lông mày chắc là đẹp trai. Tớ không chắc có phải cậu ấy hay không, muốn qua đó hỏi, kết quả cậu ấy nhìn thấy tớ thì như nhìn thấy ma vậy, quay đầu bỏ chạy rồi. Chắc chắn là cậu ấy, cho nên tớ đuổi theo, từ trong trường đuổi ra tới đường cái, ít nhất phải ba ngàn mét, nhưng vẫn để cậu ấy trốn thoát. Lớn từng này tuổi, đây là lần đầu tiên tớ bị người ta ghét như vậy.”

Lục Chiêu Chiêu vui vẻ: “Cậu nói làm tớ nhớ ra rồi. Đúng, đúng, cậu uống say thì rất không ngoan, sờ trai đẹp kéo mãi không ra, người ta muốn về nhưng cậu không cho về, chào tạm biệt cậu thì cậu lại lao ra ôm lấy người ta, lôi kéo hai ba bận tớ mới giữ được cậu.”

Ninh Hảo: “... Vậy phải làm sao đây?”

Lục Chiêu Chiêu: “Làm sao cái gì? Đàn ông tồi thôi, quên đi.”

Ninh Hảo: “Sao lại là đàn ông tồi rồi?”

“Đẹp trai như vậy, sờ một cái, ôm một cái thì đã làm sao? Con người không phải Thánh Hiền, uống say không kiểm soát được là dễ hiểu mà. Bụng dạ không rộng lượng chút nào, đàn ông tồi.” Lục Chiêu Chiêu cả vú lấp miệng em, nói năng hùng hồn.
Bình Luận (0)
Comment