Lúc ăn trưa, Ninh Hảo lại liên tục nhìn điện thoại, Lục Chiêu Chiêu không kìm được mà hỏi: “Trước khi tên đàn ông khốn nạn kia đi đã gửi rất nhiều tin nhắn cho cậu à?”
“Hả?” Cô ngơ ngác ngẩng đầu lên, phải hai giây mới nghĩ ra “tên đàn ông khốn nạn” là ai: “Ồ không phải, là Quạ. Sao cậu ấy kết bạn với tớ mà mãi không nói chuyện thế, ít nhất nên chào hỏi một cái chứ.”
Lục Chiêu Chiêu: “...”
Được lắm, tật xấu này không sửa được rồi, đổi người đàn ông khác cũng vậy.
“Vậy cậu gửi cho cậu ấy đi, gửi một bài hát, “Thứ đàn ông gì vậy”.” Lục Chiêu Chiêu đưa ra gợi ý.
“Hả? Nó có ý gì?”
“Để cậu ấy tự suy ngẫm đi. Cậu ấy không nói chuyện với cậu, nếu như do không biết nói chủ đề gì thì chẳng phải đúng lúc tạo cơ hội cho cậu ấy bắt chuyện sao. Cậu ấy sẽ hỏi sao cậu lại gửi bài này cho cậu ấy, cậu cứ nói hay nên chia sẻ cho cậu ấy nghe. Còn nếu cậu ấy cố ý ngó lơ cậu thì sẽ không hỏi gì mà chột dạ chuyển chủ để khác để nói chuyện với cậu.”
Ninh Hảo đảo mắt, bỏ điện thoại xuống tiếp tục ăn cơm: “Hình như có lý.”
Lục Chiêu Chiêu bình tĩnh giảng giải lý thuyết: “Cho nên cậu cũng đừng nhìn mãi nữa, tự lãng phí tinh thần của mình mà thôi. Cố gắng đưa ra câu hỏi với đối phương, phải giữ tâm trạng ổn định, chuyên nghiệp.”
Ninh Hảo cười, giơ ngón tay cái với cô ấy: “Bậc thầy tình cảm.”
“Chứ sao nữa!” Không hề khiêm tốn.
Ninh Hảo ăn cơm xong, bỏ mâm cơm xuống mới nhìn điện thoại, nhưng chỉ nhìn một cái thì khóe miệng đã nhếch lên cao.
Lục Chiêu Chiêu tò mò ngó đầu qua: “Cậu ấy trả lời cậu gì đấy?”
“Một bài hát tên “Cô gái đáng yêu”.” Ninh Hảo vui vẻ trả lời.
Lục Chiêu Chiêu: “... Trình độ của người đàn ông này cao quá, hay là chúng ta đổi người nói chuyện đi?”
“Sao thế? Chẳng phải trả lời thế này là hợp lý rồi sao?”
“Đúng vậy, chẳng những hợp lý mà còn chọc cậu cười rồi, thậm chí không cần giải thích tại sao mãi không nhắn tin, một mũi tên trúng hai đích, ai mà chịu nổi chứ?” Lục Chiêu Chiêu vén rèm cửa, hai tay đút túi bước ra ngoài: “Coi như tớ biết tại sao con Quạ này có thể nắm giữ được cậu chỉ trong vài tin nhắn rồi.”
Ninh Hảo nhét điện thoại vào túi, đi theo phía sau: “Dù sao cậu ấy vẫn tốt hơn đám con trai nghe thấy tớ sốt cao 40 độ mà còn liên tục khen lợi hại trong lớp chúng ta nhiều.”
“Được thôi, cậu cứ coi như một cuộc dạo chơi đi.”
Cô về phòng chuẩn bị làm bài tập, trước khi bỏ điện thoại xuống thì nhận được một tin nhắn Wechat, giọng điệu rất nghiêm túc: [Cậu khỏe chứ?]
Văn Tư Hoàn muốn hỏi là tối qua cô uống say như vậy có bị di chứng ngộ độc cồn hay không, nhưng Ninh Hảo không nghĩ được tới chuyện anh và người tối qua là một, cô tự động hiểu thành anh thấy tin nhắn bị bệnh của mình khoảng thời gian trước nên đang hỏi tình hình sức khỏe bây giờ.
Thế là cô trả lời: [Sao có thể bệnh lâu như vậy được chứ, câu hỏi này của cậu muộn rồi.]
Văn Tư Hoàn yên tâm, từ lời nói của cô có thể nhận ra chút oán trách, chắc “Thứ đàn ông gì thế” là đang nói anh không trả lời tin nhắn.
Lý do thì anh đã bịa ra trong tin nhắn đầu tiên trả lời cô rồi, có điều anh không chắc cô có nhìn thấy hay không, nên anh lặp lại lần nữa: [Điện thoại cũ và thẻ sim cũ tớ để ở thành phố Giang, không mang theo, mấy ngày trước về thành phố Giang mới nhìn thấy tin nhắn cậu gửi cho tớ.]
Ninh Hảo: [Sao trường cậu nghỉ sớm như vậy?]
Văn Tư Hoàn: [Chưa nghỉ, mẹ tớ làm phẫu thuật nên tớ về chăm sóc.]
Ninh Hảo: [Mẹ cậu bệnh à? Không sao chứ?]
Văn Tư Hoàn: [Không sao rồi.]
Ngoại trừ nghèo ra thì chẳng có chuyện to tát gì cả, Văn Tư Hoàn vừa ăn mì gói vừa cười chua chát, tự chế giễu. Hiện giờ sức khỏe của cô không có gì đáng ngại, hôm qua trông thấy cô cũng rất hoạt bát, vậy chỉ còn lại phiền muộn thi cử, không biết cô uống rượu một mình có phải vì nguyên nhân này hay không.
Văn Tư Hoàn nói lấp lửng với cô: [Thi cử cúng cá chép chỉ vô dụng thôi.]
Ninh Hảo: [Hả? Sao lại nói thế?]
Nhắn tin thì quá dài, anh đổi sang tin nhắn thoại: “Cá chép là tiền thân của Rồng, vận mạng đều do tự mình tích góp, chờ ngày phi thăng, nên đương nhiên sẽ không chia sẻ cho cậu. Muốn cúng thì cậu phải cúng cá chạch, cá chạch là Rồng sa ngã, bản thân nó đã không thể trở thành rồng được nữa, nếu như nhận cậu là chủ nhân thì sẽ chuyển vận mệnh mình không dùng đến cho cậu.”
Lần đầu tiên Ninh Hảo nghe nói về chuyện thần học một cách thực tế như vậy, cảm thấy rất thú vị, cô tò mò gọi điện qua.
Văn Tư Hoàn hơi ngẩn người.
Nghe máy trong phòng ký túc xá hơi nguy hiểm, lỡ như bạn cùng phòng nào đó ngủ ngáy, rất có khả năng sẽ tiết lộ anh học trường nào.
Nhưng dù sao đây là điện thoại của Ninh Hảo, anh không từ chối nổi, cũng chỉ do dự trong hai giây.
Văn Tư Hoàn bỏ đũa xuống, cầm điện thoại lên đi vòng ra ban công, đóng cửa lại rồi mới nghe máy.
Dù sao tỷ lệ có người la hét dưới lầu khá là nhỏ.
Giọng nói ngọt ngào mềm mại của Ninh Hảo chui vào trong tai: “Vậy tớ đi đâu tìm cá chạch đây? Cho dù trong hồ cũng không thấy bao giờ.”
“Phải để nó nhận cậu làm chủ, cậu phải đến chợ mua một con về nuôi. Ừ… Mỗi ngày đọc một đoạn kinh Kim Cương cho nó nghe, nếu như cậu nhìn nó, nó không quay đi mà nhìn về phía cậu, vậy là nhận chủ rồi.”
Ninh Hảo: “Đọc kinh sao? Nghe cứ tâm thần kiểu gì đó, dùng điện thoại phát được không?”
“...” Văn Tư Hoàn nghĩ, chuyện này tớ đâu có quyết định được: “Vậy chẳng phải nó sẽ nhận điện thoại làm chủ sao? Cậu là chủ sở hữu của điện thoại, điện thoại là chủ của nó, cậu không đổi điện thoại là được.”
“Vậy tớ đi tìm một hàng cá, phát kinh Kim Cương, con cá chạch nào nhìn tớ thì tớ sẽ mua con đó, như vậy là được rồi đúng chứ?”
“Cậu đừng, đừng gấp nghiệm thu hiệu quả như vậy chứ. Quá trình nhận chủ dài lắm đó, đâu thể suốt ngày đến hàng cá được, vẫn nên mua về rồi ngày ngày bồi dưỡng tình cảm đi. Nhưng tớ nghe nói, một năm không nhận chủ thì mãi mãi sẽ không nhận, có nuôi thêm cũng không có tác dụng, phải phóng sinh.”
“Vậy tớ đi mua hai mươi con về nuôi trước, thế nào cũng có một con nhìn tớ nhỉ!”
Không biết phong tục dân gian này sao lại bị cô làm thành không khác gì chọn danh sách tham gia Olympic vậy.
Văn Tư Hoàn mỉm cười, cúi đầu, làn khói trắng phả ra bay lướt qua trước mắt: “Thực ra không cần phải phiền phức như thế, tớ có thể cho cậu, nếu như tớ có may mắn, tớ sẽ đưa hết cho cậu. Một mình cậu có may mắn của hai người, nuôi được cá chạch hay không cũng không quan trọng nữa, sẽ thi tốt thôi.”
Thực ra, mấy lời mê tín đó là để chọc cô vui vẻ thôi.
Chỉ có những câu này mới là nghiêm túc.
Anh đã nghĩ tới từ lâu, nếu Ninh Hảo bị bệnh, anh cũng đồng ý dập đầu lạy cả đêm đến khi tóc dài như Gia Mộc Thố Vi Khang Châu, anh còn có thể làm nhiều hơn thế vì cô, dù nó là mê tín hay không, chỉ cần bản thân tin là được.
Nhưng có lẽ do anh quá nghiêm túc nên đã khiến Ninh Hảo không nói nên lời.
Cô không tắt máy, tín hiệu không trục trặc, có thể nghe thấy tiếng thở khe khẽ.
Im lặng một lúc lâu, Văn Tư Hoàn bắt đầu hoảng hốt, liên tục suy ngẫm câu nói nào khiến người ta có áp lực, có cần nói gì đó để chữa lại không.
Vào lúc anh đang định lên tiếng thì bên kia đã nói trước, cô gái nói chuyện dịu dàng nhỏ nhẹ: “Cậu đừng vì một lần thi cử thất bại mà nguội lòng, cuộc đời rất dài mà. Tớ hiểu cậu, cậu không phải Rồng sa ngã, tương lai nhất định có thể bay lên rất cao.”
Văn Tư Hoàn ngẩn ngơ, anh hiểu rồi.
Ninh Hảo coi chuyện anh thi đại học không tốt là một chuyện lớn, đang cổ vũ anh.
Cô gái tốt như vậy, trái tim luôn mềm mại hơn người khác một chút.
Điểm dừng của ánh mắt nằm ở khuôn viên trường phía xa, phong cảnh không có gì để tả, sinh viên đi lại vội vàng, bên cạnh con đường toàn là cành cây khô.
Mùa đông của Bắc Kinh u ám.
Khô hanh, rét lạnh, ồn ào, gió và nước mắt lẫn lộn vào nhau.
Nhưng trái tim lúc nào cũng là 37 độ, bởi vì có một người ở bên trong đó, cô ấm áp và dịu dàng vô cùng.
“Mượn lời nói may mắn của cậu vậy.”
*
Tuần thi cử không ai không lo âu, Lục Chiêu Chiêu cũng không phải thần tiên, chất lượng giấc ngủ giảm rõ ràng.
Đồng hồ sinh học tự động điều chỉnh thành chế độ chống đối với con người, hai giờ đêm tỉnh dậy một lần, cổ họng khát khô phải đi uống nước, sáu giờ sáng tỉnh dậy, vì đêm uống nước nhiều nên lại muốn đi vệ sinh. Đi ra đi vào, nhưng lần nào khe cửa bên dưới phòng ngủ của Ninh Hảo cũng đang tỏa ra ánh đèn sáng.
Một lần hai lần như thế, Lục Chiêu Chiêu tưởng là cô ngủ say quên tắt đèn, muốn đi tắt giùm cô, nhưng vừa đẩy cửa vào thì thấy cô vẫn đang giải đề.
Quá tam ba bận, đến lần thứ ba cô ấy mới nhận ra người này đang rất tràn đầy năng lượng.
Lục Chiêu Chiêu dụi mắt: “Cậu suốt ngày hai giờ chưa ngủ, sáu giờ đã tỉnh, liều mạng như vậy, đừng có đột tử trước dân IT đó.”
“Không đâu, tớ ngủ ba tiếng là đủ rồi.” Cô gái không ngẩng đầu lên.
Lục Chiêu Chiêu bấm ngón tay tính toán, hiện tượng bất thường này hình như bắt đầu từ lúc cô kết bạn Wechat với Quạ: “Cậu và Quạ kết bạn Wechat là để học tập à? Cậu ấy tiêm doping gì cho cậu hả?”
Ninh Hảo dừng bút, ngước mắt suy nghĩ một lúc, rồi lộ ra nụ cười say đắm: “Cậu ấy nhận tớ làm chủ nhân rồi.”
Cá chạch nhận chủ sẽ mang tới may mắn cho chủ, anh nói muốn chuyển may mắn cho cô.
Dựa vào trình độ dịch thuật Trung - Trung cấp thần và khả năng đọc hiểu cấp doanh nghiệp của Ninh Hảo.
Thêm thêm bớt bớt rồi thành như vậy.
Lục Chiêu Chiêu há hốc mồm một lúc lâu không khép lại được: “Hóa ra hai người nói chuyện màu mè như vậy à? Được được, các cậu giữ gìn sức khỏe. Làm phiền rồi.” Nói xong, cô ấy vừa đóng cửa vừa lui ra ngoài.
*
Văn Tư Hoàn biết mình trước giờ không có may mắn gì cả, trước khi tuần thi cử bắt đầu, anh đã thay cô đến thắp hương ở chùa Ung Hòa, ước môn nào cũng được 4.0 rồi. Đương nhiên, anh không nói cô biết, đây chỉ là anh tự cầu xin an ủi tâm lý.
Hiện thực quả nhiên không có gì bất ngờ, bản thân anh ngay cả may mắn giành được vé tàu về thành phố Giang cũng không có.
Suốt ngày đặt báo thức để giành, nhưng đều không giành được.
Đợi kết thúc kỳ thi, Ninh Hảo hỏi anh ngày nào về thành phố Giang.
Anh chỉ đành cứng miệng: [Chưa quyết định, bọn tớ nghỉ muộn, khá nhiều việc.]
Có người ỉu xìu: [Ồ.]
Hợp tình hợp lý thôi, Ninh Hảo chắc sẽ mua vé máy bay để về, mà có khi lúc mua còn không cần nhìn đến giá tiền không chừng.
Đương nhiên, anh luôn hy vọng cô sống vô lo vô nghĩ như vậy, nhưng trong lòng cũng không thể tránh được cảm thấy hơi mất mát. Chỉ cần Ninh Hảo và anh ở chung một thành phố, cho dù cô đắm chìm trong học tập, không liên lạc thì trong lòng vẫn có cảm giác chân thực, nhưng anh lại bị nhốt ở nơi này.
Tâm trạng tồi tệ kéo dài đến xế chiều ngày hôm sau, anh tính toán thời gian, vẫn không kìm được mà quan tâm cô: [Về đến nhà an toàn chưa?]
Ninh Hảo: [Chưa.]
Ninh Hảo: [Đổi giờ check in rồi, ngày mai mới về.]
Ninh Hảo: [Hôm nay tớ đổi sang một ngày đi du lịch bằng tàu điện ngầm Bắc Kinh.]
Cô gửi liên tục ba tin nhắn, có thể cảm nhận được cảm xúc của cô.
Văn Tư Hoàn hỏi: [Sao thế? Không kịp chuyến bay à?]
Ninh Hảo gửi một tin nhắn thoại dài, tốc độ nói nhanh hơn thường ngày, nóng nảy như đang làm nũng: “Vốn dĩ tớ sợ bắt taxi bị kẹt xe, lỡ chuyến bay, để an toàn nên đã đến ga tàu điện ngầm, ra khỏi ga rồi bắt xe sau, người bình thường đều lên kế hoạch như vậy nhỉ. Nào ngờ tàu điện ngầm của Bắc Kinh, haizz, tớ trơ mắt nhìn xe hơi ngoài đường chạy còn nhanh hơn…”
“Tuyến số 13 là như vậy đó, tuyến khác sẽ không chậm thế đâu.” Anh cười trong im lặng.
Theo lý mà nói, Ninh Hảo di chuyển bất lợi anh không nên cười, nhưng một nửa là vì Ninh Hảo lại quay về, cảm giác chân thực cũng trở lại, một nửa khác là vì giọng điệu nôn nóng của cô rất đáng yêu, tuy bình thường sẽ quên mất tuổi của cô là nhỏ nhất trong khóa sinh viên này, nhưng thỉnh thoảng cô vẫn để lộ chuyện năng lực tự chăm sóc bản thân còn yếu.
Ai ngờ anh nói lỡ miệng, bị Ninh Hảo bắt được: “Cậu còn biết tuyến số 13 à?”
Văn Tư Hoàn bỗng chốc toát mồ hôi lạnh, chột dạ không dám gửi tin nhắn thoại nữa, chuyển sang gõ chữ: [Tớ cũng đi qua Bắc Kinh rồi mà.]
Cũng may tính cảnh giác của Ninh Hảo không cao, cứ thế bị anh lừa.
“Không sao, từ từ cũng tốt, ngày mai là có kinh nghiệm rồi.” Anh an ủi: “Hôm nay cậu gọi đồ ngon để khao mình trước đi.”
“Ừ, nhưng hôm nay vẫn có một chuyện tốt, tớ phát hiện trong túi áo khoác phao lâu nay tớ không mặc đến bỗng có hai viên kẹo, đều là vị mà tớ thích. Vốn dĩ trên đường về tớ đang tức giận, ăn kẹo xong thì không giận nữa rồi.”
Hay lắm, vốn dĩ Văn Tư Hoàn đang mỉm cười nhắn tin Wechat với cô, nhưng bây giờ khóe miệng nặng nề như có một cục chì kéo xuống vậy.
Ký ức đêm đó biến mất triệt để quá nhỉ!
Chẳng trách cô nói trí nhớ của Lý Thừa Dật tốt.
Chắc là trí nhớ của đại tiểu thư đây quá kém mà thôi.
*
Tuy rằng trải qua một phen trắc trở, nhưng Ninh Hảo vẫn thuận lợi trở về thành phố Giang, còn Văn Tư Hoàn mãi vẫn không giành được vé xe.
Canh vé mãi cho tới gần đêm giao thừa, chị cả bỗng gọi điện cho anh: “Thực ra năm nay không cần về đâu, đêm giao thừa em mới về, cũng chẳng ở nhà được mấy ngày, đi tới đi lui chen chúc mệt mỏi, còn tốn tiền. Mẹ nói tháng mười hai em mới về rồi, không cần phải về nhiều như vậy, hiện giờ bà ấy đang hồi phục rất tốt, em ở bên ngoài chăm sóc tốt cho bản thân là được rồi.”
Trái tim treo lơ lửng cuối cùng cũng chết rồi, Văn Tư Hoàn từ bỏ việc giành vé, yên tâm chuẩn bị ăn Tết ở trường.
Ký túc xá có thể ở, phòng học cũng mở, trong trường vẫn còn rất nhiều người thi nghiên cứu sinh, người đến tham quan, người đến ghi danh để tuyển sinh, nên vẫn nhộn nhịp, không có thay đổi gì lớn so với thường ngày.
Anh nói tin tức mình không thể về thành phố Giang ăn Tết cho Ninh Hảo nghe.
Ninh Hảo lại vô cùng đồng cảm: “Hả, Tết cũng không cho người ta về nhà, trường học xấu xa gì vậy! Bố mẹ cậu không nhớ cậu sao? Có cần tớ mua gì đó gửi qua cho cậu không?”
“Không, không, không cần đâu, chỗ tớ cái gì cũng có.” Chủ yếu là gửi cũng không ai nhận, Văn Tư Hoàn cười khổ, nói dối sướng nhất thời, bốn năm chữa muốn chết.
Thực ra trong trường không thiếu người nhiệt tình.
Nhà bạn cùng phòng ở Bắc Kinh, nghe nói Tết anh không về thành phố Giang nên đã nhiệt tình mời anh đến nhà đón Tết.
Văn Tư Hoàn không thích nhận ân tình, cũng không biết nên hòa nhập vào gia đình vui vẻ hòa thuận của người ta như thế nào. Anh sợ mình ăn nói lung tung, làm người ta ăn Tết không vui vẻ, cho nên đã từ chối khéo, quyết tâm tự lực cánh sinh.
Căn tin trường có người trực ca vào dịp Tết, nhưng căn tin Nông Viên và căn tin Yên Nam anh thường đi thì đều đóng cửa hết, người trực ca nếu không bán đắt hơn ngày thường thì là bán ở quá xa.
Anh đã chuẩn bị trước, mua sẵn một số loại thức ăn, buổi sáng ăn bánh bao, buổi trưa và tối ăn mì gói.
Đến ngày hai mươi tám Tết, căn tin gần khu dạy học đã ngừng kinh doanh, nhưng lại có một bất ngờ khác, vẫn có quán ăn nhỏ mở cửa, anh còn ăn được canh chua rau xanh.
Ba mươi Tết, chỗ nào nên đóng đều đã đóng hết, trong trường trở nên yên tĩnh.
Có lẽ Ninh Hảo sợ anh buồn chán, buổi tối cô vừa xem Xuân Vãn vừa gửi tin nhắn phàn nàn với anh.
Vốn dĩ Văn Tư Hoàn không có thói quen xem Xuân Vãn, nhưng xem theo cô lại khá vui, giống như cùng nhau làm một điều gì đó vậy, nghe cô phàn nàn còn thú vị hơn xem chương trình, nhưng tiền đề là phải xem nó.
Xem Xuân Vãn khiến mười hai giờ đêm trôi qua rất nhanh, bởi vì cuộc trò chuyện không hề ngừng, Ninh Hảo là người đầu tiên chúc anh năm mới vui vẻ, tất nhiên anh cũng là người đầu tiên chúc cô.
Anh bỏ điện thoại xuống, cảm thán quả thật là “Bất hạnh phụ thuộc vào phước lành, phước lành đi kèm với bất hạnh”.
Mặc dù Tết bị nhốt lại, không thể về nhà có hơi thê thảm, nhưng nếu không phải vì vậy, Ninh Hảo cũng sẽ không liên tục trò chuyện cùng anh.
Một năm có được có mất cuối cùng đã qua đi.
Ngủ một giấc tỉnh lại, không ngờ còn gặp phải tình cảnh thê thảm hơn.
Nhiệt độ điều hòa trong phòng khá cao, vì muốn đồ ăn giữ được lâu nên anh đã bỏ bánh bao ra ngoài cửa sổ, nhưng không nghĩ đến việc nhiệt độ bên ngoài tương đương với ngăn đông tủ lạnh.
Buổi sáng anh muốn ăn bánh bao mới phát hiện đã bị đông cứng như cục gạch.
Văn Tư Hoàn chỉ đành bỏ bánh bao vào trong điều hòa, để bụng đói chờ nó tan ra, bởi vì nhìn chằm chằm cái bánh một lúc lâu nên mắt mỏi nhừ.
Trong đầu anh xuất hiện rất nhiều buồn phiền.
Anh chắc chắn bản thân rất thích, rất thích Ninh Hảo, chuyện gì cũng đồng ý làm cho cô. Nhưng chuyện có thể làm lại không nhiều, bản thân anh có chỉ được nhiêu đó thôi. Nó giống như hứng lên tuyên bố muốn làm từ thiện, nhưng đợi người ta đến kiểm kê thì khó hiểu “Hả? Chỉ quyên góp những thứ vô ích này thôi sao?”, còn lại chỉ có tiếng thở dài và im lặng.
Cô thích ăn kẹo, anh có thể mua, nhưng nếu như cô muốn ăn Sashimi gì đó thì sao? Nếu cô thích chiếc váy hơn mười nghìn tệ của thương hiệu năm chữ kia thì sao?
Vẫn nên nghe theo chị hai, học hành đàng hoàng, cố gắng kiếm tiền.
Nhưng hy vọng sẽ có một ngày anh có cơ hội nói với Ninh Hảo một câu: “Tớ có thể bay cao đều nhờ vào cậu.”
Nghĩ mãi nghĩ mãi, mắt anh xuất hiện sương mờ.
Điện thoại có tin nhắn gửi tới, là Ninh Hảo: [Thành phố Giang có tuyết rơi rồi!]
Đính kèm một tấm ảnh.
Anh nhấp vào tấm ảnh, phóng lớn, rồi lại phóng lớn, nhưng ngay cả nửa mảnh bông tuyết cũng không tìm thấy, giữa trời đất là một màn mưa ướt sũng.
Anh không kìm được cười, sau đó chụp khuôn viên trường tuyết trắng xóa gửi cho cô: [Cậu gọi đó là tuyết à?]
Ninh Hảo: [Đây là đại học Bắc Kinh phải không?]
Văn Tư Hoàn chết lặng ba giây.
Ninh Hảo: [Lấy ảnh trên mạng thì có bản lĩnh gì chứ! Cậu chờ tớ quay lại Bắc Kinh sẽ chụp ảnh thật cho cậu xem!]
Tim anh đập trở lại.
Tuy rằng bản thân không phải người giỏi nói dối, nhưng vẫn không bì được việc Ninh Hảo thiếu cảnh giác rồi tự động chữa cháy cho lời nói dối này.
Văn Tư Hoàn im lặng, cười trả lời: “Ừ, đợi cậu quay lại Bắc Kinh.”