Ninh Hảo nằm trên giường của mình ngủ đến khi mặt trời lên cao, lúc cô tỉnh dậy thì cả người khó chịu, không những nhức đầu, mà dạ dày cũng cồn cào.
Diện tích căn phòng khách mà cô thuê này không lớn, vừa mở cửa phòng ngủ đã lập tức nhìn thấy ánh mắt ai oán của Lục Chiêu Chiêu đang nằm trên sofa.
Ninh Hảo chột dạ, vừa đi tới chỗ máy lọc nước để lấy nước nóng vừa đánh đòn phủ đầu trước: “Biết rồi, biết rồi, tớ uống phải rượu giả. Quán bar đó ngoại trừ bia ra thì đều là rượu giả cả.”
“Gan cậu cũng lớn thật đó, tớ tưởng cậu uống hai ly bia xong sẽ về nên đã đi ngủ trước. Hai giờ sáng thì bị tiếng chuông cửa làm thức giấc, mới biết cậu không về. Như vậy rất nguy hiểm đó, cậu được người ta đưa về trong tình trạng lảm nhảm hát hò linh tinh đó.”
“Ồ, vậy hả.” Ninh Hảo xoa huyệt thái dương, khổ sở nói: “Quên sạch rồi. Sau này tớ không đi nữa, rượu giả hại người.”
“Cũng không cần phải uống rượu giải sầu nữa.” Lục Chiêu chiêu đứng dậy, lục thẻ sim dưới đáy bàn trà trả lại cho cô: “Lý Thừa Dật cút rồi.”
Ninh Hảo nhận lấy thẻ sim, cầm trong tay, uống vài ngụm nước ấm rồi suy đoán theo bản năng: “Vậy chắc cả nhà họ đều sẽ sang Mỹ ăn Tết.”
Lục Chiêu Chiêu khoanh tay dựa vào khung cửa, vẻ mặt lạnh lùng: “Đừng nghĩ về cậu ta nữa, thoải mái chút đi. Đợi thi xong, tớ dẫn cậu đến công ty tớ làm part time chơi.”
“Đại học năm nhất đã đi làm rồi sao?” Ninh Hảo ngạc nhiên.
“Công ty nhỏ mà, viết code thôi. Ông chủ của tớ cũng là đàn anh trong trường, viết code như shit vậy, sửa code của anh ấy đồng nghĩa với việc viết lại toàn bộ.”
Ninh Hảo cười: “Vậy sao lên làm ông chủ của cậu được thế?”
“Người ta dám nghĩ dám làm chứ sao nữa. Tớ giới thiệu cho cậu làm quen nhé? Mở mang tầm mắt mà, ít nhất giỏi hơn Lý Thừa Dật nhiều.”
Ninh Hảo không có hứng thú nên chỉ mỉm cười, nhận lấy ý tốt của cô ấy. Chỉ là Lục Chiêu Chiêu lại hiểu sai ý, cô vẫn chưa thật sự buông bỏ được Lý Thừa Dật, nhưng không hề có ý định tìm đối tượng tốt hơn để hạ bệ anh ta.
Đơn giản là vì từ nhỏ đến giờ chưa từng gặp phải thất bại, giờ bị thua một cách khó tin như vậy nên mới canh cánh trong lòng.
Cô đổi chủ đề: “Tết cậu không về nhà à?”
“Về chứ. Về nhà đâu có ảnh hưởng đến việc viết code, nhưng tớ định về trễ chút, ở hoài trong nhà chẳng thú vị gì cả, mà mấy ngày cao điểm kia thì vé máy bay lại đắt, ba mươi tết hãy về, đúng lúc vừa qua thời kỳ cao điểm.”
Chuyện này chợt kích thích đến Ninh Hảo, nửa năm nay mắt thường cũng có thể thấy khả năng thích nghi của Chiêu Chiêu nhanh hơn cô nhiều.
Cô hình như vẫn giậm chân tại chỗ, bị những chuyện vụn vặt ngáng chân, lãng phí rất nhiều thời gian.
Hết chuyện này đến chuyện khác xảy ra, cảm giác căng thẳng bị đẩy lên đỉnh điểm.
Cô định đi tắm, lấy lại tinh thần để làm bài tập.
Nhưng vừa cho thẻ sim vào điện thoại thì lại bị một tình huống bất ngờ cắt ngang.
Nửa đêm qua Lục Chiêu Chiêu bị gọi dậy, giày vò một trận không ngủ được ngon, nên muốn về phòng ngủ bù. Ai ngờ Ninh Hảo bỗng hốt hoảng chui vào: “Quạ! Quạ trả lời tin nhắn của tớ rồi, cậu ấy còn kết bạn Wechat với tớ nữa!”
Hai mắt của Lục Chiêu Chiêu mất hồn: “... Có khi nào cậu ấy không trả lời tin nhắn của cậu à?”
Lộ tẩy rồi.
Ninh Hảo gãi mái tóc vẫn chưa sấy khô.
Cô chưa kể cho Lục Chiêu Chiêu nghe chuyện anh không trả lời tin nhắn, sợ cô ấy chê mình yêu đương mù quáng.
Chuyện này tạm thời không nhắc đến, Lục Chiêu Chiêu cũng không truy cứu: “Chị gái à, tớ nói này, cậu là sinh viên năm nhất đại học, không phải học sinh lớp mười, sao suốt ngày cứ “Quạ” này “Quạ” nọ thế? “Quạ” ở đâu mà cậu cứ gọi “Quạ” thế?”
“Cậu ấy ở phía Nam đó, không phải cậu ấy đã nói rồi sao.”
“Phía Nam nào?”
“Tớ không hỏi, người ta thi không tốt, chắc là Trung Sơn? Đại học Hạ Môn?”
“Thi không đỗ vào Thanh Hoa, Bắc Đại thôi mà lại rớt đến tận Trung Sơn, đại học Hạ Môn, từ sáu trăm mấy điểm rớt xuống còn hơn năm trăm điểm, cậu thấy chuyện như vậy bao giờ chưa? Cậu tin thật đấy à!” Lục Chiêu Chiêu đau lòng ôm ngực: “Cậu ấy thi vào trường nào thì là trình độ thế đó, cậu ấy không theo cậu đến Bắc Kinh, chứng tỏ cậu ấy vốn không cố gắng để có thể thi đỗ Thanh Hoa, Bắc Đại. Ngay cả việc cố gắng vì cậu mà cậu ấy cũng không làm được, chứng tỏ cậu ấy không đủ yêu cậu.”
Ninh Hảo: “.... Cậu ấy đâu có nói cậu ấy yêu tớ.”
“Cậu ấy không yêu cậu, cậu cũng không yêu cậu ấy, vậy hai người ở đó trò chuyện cái gì? Ôi trời ơi. Hảo Hảo, cậu thật sự phải mở mắt để nhìn người đàn ông cho rõ vào, yêu đương bình thường đi. Cho dù thất bại hay thành công, cậu chỉ cần yêu một lần là sẽ biết mình không bình thường ngay. Trong cuộc sống hiện thực, trai đẹp nhiều lắm, cậu có thể xem xét mà. Chẳng hạn như người hôm qua đưa cậu về cũng không tồi.”
“Kim Byung Cheol? Đẹp trai?” Ninh Hảo không dám tâng bốc con mắt thẩm mỹ của Lục Chiêu Chiêu.
“Kim Byung Cheol? Ai? Người Hàn Quốc tranh giành chỗ ngồi kia à? Không phải, tối qua không phải cậu ta đưa cậu về.”
“Không phải cậu ta? Vậy là ai? Người tớ gặp ở quán bar chính là cậu ta.”
“Cậu hỏi tớ, tớ biết hỏi ai? Cậu xem đi, cậu uống say, đến ai đưa về cậu cũng không nhớ được. Chết tớ mất! Một anh đẹp trai u buồn… Cao trên 1m85, đẹp trai theo kiểu khí chất áp đảo ngũ quan, nói chuyện dịu dàng, lịch sự, đeo cặp mắt kính, mặc áo khoác gió nền đen viền xanh… Không phải bạn học cùng lớp của cậu à?”
Ninh Hảo im lặng hồi lâu vẫn không tìm được manh mối trong trí nhớ: “Lớp bọn tớ không có trai đẹp.”
“Hôm qua hai cậu thân thiết lắm, cuối cùng người ta phải về rồi mà cậu còn không cho người ta về.”
Ninh Hảo: “... Không cho về? Tớ giữ cậu ấy lại làm gì?”
Lục Chiêu Chiêu: “Tớ cũng, tớ cũng muốn hỏi đó, nhưng không dám hỏi. Câu nói chính xác của cậu là “Không cho về”.”
Ninh Hảo: “... Vậy cậu ấy, cậu ấy nói gì?”
“Cậu ấy nói… Bảo tớ nhắc nhở cậu sau này đừng đi uống rượu một mình. Ồ… Cậu ấy còn nói chuyện xâm hại này xảy ra rất nhiều giữa những người quen với nhau, phải có cảnh giác…” Lục Chiêu Chiêu trợn mắt nhìn trần nhà, cố gắng nhớ lại, nhưng chuyện có thể nhớ ra cũng không nhiều, cô ấy đang ngủ say thì bị xách dậy, buồn ngủ đến nỗi chẳng nghe vào được hai câu.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“À, cậu ấy nói phải có cảnh giác với người quen, chứng tỏ cậu ấy không phải người quen của tớ.” Ninh Hảo cắt ngang cô ấy, suy đoán một cách hợp lý.
“... Ừ, có khả năng.” Lục Chiêu Chiêu sợ đến nỗi hạ thấp âm lượng: “Không phải chứ, không lẽ cậu bị người lạ nhặt được rồi đưa về à?”
Trong phòng bỗng chốc rơi vào yên tĩnh.
Rất lâu sau, Ninh Hảo bình tĩnh suy luận: “Người đưa tớ về không biết là ai, nhưng cậu ấy nói người quen chắc là Kim Byung Cheol, bởi vì ký ức cuối cùng của tớ về tối hôm qua là Kim Byung Cheol nói chuyện và mời tớ uống rượu. Có lẽ cậu ấy nhìn thấy Kim Byung Cheol không có ý tốt nên mới giành lấy và đưa tớ về nhà?”
“Cậu nói xem, có đáng sợ không chứ?”
“Đáng sợ.”
“May mà anh đẹp trai là người tốt.”
“Trên đời này vẫn còn rất nhiều người tốt.”
“Anh đẹp trai nhìn có vẻ rất thích cậu.”
“Vậy mà cậu không giúp tớ xin cách liên lạc.”
“... Sao tớ biết cậu có cách liên lạc với người ta không chứ? Hơn nữa, sao cậu là người thiếu ý thức an toàn, nhưng người phải nhận giáo dục an toàn lại là tớ hả?” Lục Chiêu Chiêu tức giận nói.
Chuyện này tính ra thật tình cờ, có rất nhiều chi tiết không thể hiểu được, cho nên bèn không nghĩ nữa.
Ninh Hảo thôi suy nghĩ, chấp nhận lời mời kết bạn của “Quạ”.
Cô tập trung làm bài tập mấy tiếng đồng hồ.
Đến buổi chiều, người được thêm bạn Wechat vẫn không có động tĩnh gì.
*
Đêm hôm đó Văn Tư Hoàn bị giày vò dữ dội, vốn dĩ dạy dỗ Nhóc mập xong, định đưa cô về nhà sớm, nhưng cô được chị gái lễ tân ở khách sạn cho uống chút nước nên đã tỉnh táo một chút, vừa ra khỏi cửa đã đặt ra yêu cầu.
“Tớ đói rồi, tớ muốn ăn đồ.”
Tỉnh táo đến mức có thể đưa ra yêu cầu, nhưng vẫn chưa tỉnh táo hoàn toàn, Văn Tư Hoàn nghĩ, nếu không sẽ không thể có thái độ này với người lạ được.
Hai má cô hơi ửng hồng, đôi mắt long lanh, lúc cô ngẩng đầu nhìn người ta dưới ánh đèn đường yếu ớt trông hệt như một động vật nhỏ với bộ lông mềm mại.
“Muốn ăn gì?”
“Sashimi cá nóc, da cá và gan cá.”
Văn Tư Hoàn: “...”
Thực đơn cụ thể như vậy, nửa đêm mùa đông tháng mười hai kiếm đâu ra cho cô chứ.
Anh thở dài, khom người về trước, giúp cô kéo khóa áo khoác phao lên: “Tự đi không vấn đề gì chứ?”
“Có vấn đề.” Cô trả lời rất nhanh.
“Vậy tớ cõng cậu?” Mặc dù giọng điệu mang hướng trưng cầu ý kiến, nhưng người đã ngồi xổm xuống trước mặt cô rồi.
Ninh Hảo không khách sáo chút nào, cô nhích người tới và hỏi: “Xa không?”
“Không có cá nóc. Oden và MCDonald, cậu chọn một cái đi.” Anh chỉ có thể nghĩ được hai chỗ còn kinh doanh vào giờ này, đương nhiên còn phải tránh sạp hàng bán mì lạnh, bánh chiên ở chỗ quán bar kia. Vừa rồi anh thấy mười mấy người bạn của du học sinh kia tụ tập ở đó, một mình anh dẫn theo Ninh Hảo, bị trả thù thì không thể chống trả nổi.
Cô gái từ phía sau ghé sát vào vành tai anh, nghe có vẻ vẫn hơi ấm ức, miễn cưỡng nói: “Vậy thì ăn Oden đi.”
Văn Tư Hoàn không trả lời, sau khi quyết định phương hướng đi bộ thì thở dài. Mẹ bệnh vừa mới thiếu nợ một khoản tiền lớn, tối nay lại tốn không ít tiền nữa. Anh biết thói quen tiêu tiền giữa mình và Ninh Hảo khác nhau, cho dù ban ngày đòi anh món sashimi cao cấp gì đó, anh cũng không mời nổi, tâm trạng hơi nặng nề.
Cô gái cọ tới cọ lui sau cổ anh, khiến anh cảm thấy ngứa ngáy.
Anh lấy lại tinh thần, chợt thấy thẹn thùng, bèn tìm lý do khác: “Tay cậu siết tớ chặt quá, không thở nổi.”
Ninh Hảo chưa nắm được ý chính trong câu nói, chỉ buông lỏng cánh tay một chút, nhưng người lại ghé sát anh hơn: “Cậu nóng quá.”
… Có thể không nóng được sao?
Cô hít thở sâu, hơi thở nơi mũi phả vào cổ anh, nói lẩm bẩm: “Hóa ra loài người có mùi bánh mì sữa bò.”
Bầu không khí vừa rồi còn hơi mờ ám bỗng được quét sạch, Văn Tư Hoàn không kìm được mà cười nắc nẻ, xem ra người này đói thật rồi.
Anh bước đi nhanh hơn, đi gần tới cửa hàng tiện lợi thì đặt cô xuống trước cửa: “Ăn gì tự chọn đi.”
Cô gái chồm người trước tủ kính, ngón trỏ chỉ lung tung: “Tớ muốn món này, món này, món này.”
Anh nhân viên cửa hàng không nhìn rõ, ngước nhìn Văn Tư Hoàn bằng vẻ mặt ngơ ngác, vô tội.
Văn Tư Hoàn tạm thời đảm nhận vai người giám hộ, anh khoác tay qua vai cô, tránh cho cô té ngã, dẫn dắt từng bước: “Cậu chỉ chậm một chút, chỉ lại một lần cho người ta xem.”
“Tớ muốn món này, món này, món này, món này.”
Động tác không hề chậm lại, hơn nữa Văn Tư Hoàn nhìn ra được rồi, món đồ cô chỉ khác đến 80% những món đồ vừa nãy.
Anh ngẩng đầu thanh toán: “Mỗi món lấy một phần đi.” Cùng lúc quét mã trả tiền, anh không quên xin lỗi nhân viên cửa hàng: “Uống hơi nhiều.”
Đối diện quầy tính tiền trong cửa hàng có một chỗ ngồi gần cửa kính.
Lấy xong Oden, anh dẫn Ninh Hảo qua đó ngồi, đưa tăm cho cô: “Cẩn thận đừng đâm vào miệng.”
“Cậu đút tớ đi.” Ninh Hảo nghiêng ngả, úp mặt lên bàn.
Văn Tư Hoàn: “...”
Anh làm người tốt đến cùng, nhưng cũng lo lắng mình không cẩn thận đâm vào cô. Để an toàn, anh lại đứng dậy đến chỗ quầy tính tiền xin đũa dùng một lần.
Anh bẻ đũa ra, từ trên cao cụp mắt nhìn cô: “Bàn này bẩn, đừng úp mặt lên đó.”
“Vậy cậu cởi áo ra.” Đầu cô không chuyển động, mắt nhìn về phía anh: “Để tớ lót.”
Hay lắm, không ngừng đưa ra yêu cầu.
Văn Tư Hoàn bỏ đũa xuống, cởi áo khoác ra đệm dưới mặt cô. Thực ra điều hòa trong trường thường ngày đều mở hai mươi mấy độ, anh cũng chỉ mặc áo mỏng và khoác một chiếc áo bên ngoài.
Ninh Hảo hài lòng nằm nghiêng lên bàn: “Quần áo cũng nóng.”
“Lạnh thì qua đời rồi.” Anh không có biểu cảm gì, ý trên mặt chữ giống như chê cô nói nhiều vậy.
Cô rên rỉ một tiếng, không lên tiếng nữa, nhưng đậu hũ cá đưa tới bên miệng, cô vẫn phải mở miệng.
Cô gái không yên tĩnh được bao lâu lại gây chuyện, cô tóm lấy cổ tay anh, nói năng mơ hồ: “Tay cậu chảy máu rồi.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Anh nhìn một cái, gần phần xương nhô ra của ngón giữa và ngón áp út hơi rướm máu, anh nói một cách nhẹ nhàng: “Một chút.”
“Đến phòng y tế của trường.”
“Không cần.”
Trong lúc trò chuyện, một miếng củ cải được đút vào miệng, nhưng đồ ăn trong miệng cô vẫn chưa nhai xong: “Tớ không ăn củ cải trắng.”
“Sao còn kén chọn thế?”
“Cậu ăn đi.”
“...”
Anh sợ lãng phí, miễn cưỡng dùng tăm xiên một miếng củ cải ăn, hương vị không tồi, thực ra anh chỉ dựa vào bát mì tôm chiều nay mà chống đỡ đến nửa đêm nên cũng thấy hơi đói từ lâu rồi.
Sau đó, hai người giống như có được sự ăn ý mới, Ninh Hảo nói rõ những thứ mình không thích ăn sẽ thuộc về anh hết.
Rất hoang đường, anh không dám hỏi, hiện giờ cô coi anh là gì mà có thể tự nhiên như vậy.
Gắp thịt viên hình tròn khó hơn, đương nhiên sẽ bị để lại đến cuối cùng.
Nhưng Ninh Hảo không hề biết được khó khăn này, cô xua tay: “Cái này lớn quá, tớ ăn một miếng không hết được.”
Văn Tư Hoàn nhíu mày, khó xử bỏ thịt viên về lại trong chén: “Vậy phải làm sao?”
“Cậu cắn một nửa trước, còn lại đưa cho tớ.”
“...” Cậu tỉnh lại là sẽ chém tớ thành trăm mảnh đó.
Không biết tại sao cô còn cho rằng ý kiến tồi này của mình rất tuyệt vời, ánh mắt mơ màng như đang thúc giục anh, tại sao mãi không chịu làm theo.
Anh rất tốn sức vận dụng kỹ thuật dùng đũa cấp mười của mình để cắt thịt viên thành hai nửa, sau khi hoàn thành thì thở dài, cảm thấy may mắn vì vẫn sống sót. Anh vừa ngước mắt lên thì thấy cô gái vẫn giương mắt chờ đợi ở bên cạnh, bỗng chốc trái tim anh lại trở nên mềm nhũn.
Bởi vì tác dụng của cồn nên mặt cô phiếm hồng, ánh mắt không chút kiêng dè và hơi mơ màng, coi anh như ngọn cỏ cứu mạng.
Chỗ này ít nhất phải có một người giữ tỉnh táo.
Anh chột dạ vì bị nhìn chằm chằm, né tránh ánh mắt của cô rồi cúi đầu gắp thịt viên: “Ăn xong tớ đưa cậu về nhà. Cậu mang theo chìa khóa không?”
“Chìa khóa?” Phản ứng của cô giống như lần đầu tiên nghe thấy danh từ này vậy.
Anh lười phải giải thích, trực tiếp lục túi áo khoác phao của cô.
Hay lắm, không có vật cứng nào cả, trở về còn phải làm phiền Lục Chiêu Chiêu.
Có điều, ai biết được chứ, nói không chừng giờ Lục Chiêu Chiêu đã gọi điện báo cảnh sát rồi.
Cô ngơ ngác không biết tại sao anh lại thở dài, sau đó bỗng thấy hơi nóng, muốn cởi áo khoác ra. Văn Tư Hoàn ngăn cô lại: “Sắp ra ngoài rồi.”
“Nhưng tớ còn muốn ăn kẹo.”
“... Kẹo gì?”
“Là…” Cô muốn nói thì nghẹn lại, đầu óc rõ ràng đang không nghe sai khiến.
Anh thầm nghĩ cả đời này cơ hội để mình mua đồ ăn vặt cho cô cũng không nhiều, theo lý thì nên cố gắng đáp ứng một chút, vậy là anh kiên nhẫn gợi ý: “Kẹo cứng hay kẹo mềm?”
“Kẹo mềm, phải mềm, không phải loại kẹo dẻo.”
“Cậu đợi chút.”
Anh đứng dậy đi tới khu đồ ăn vặt, cách vỏ bao bì bóp từng loại kẹo, rồi chọn ra hai gói không giống kẹo dẻo đi tới chỗ quầy để tính tiền, cuối cùng quay về bên cạnh đút cho cô ăn.
“Là loại này sao?”
Cô gái ngồi thẳng dậy, nghiêm túc gật đầu. May thật, gói kẹo đầu tiên đã đúng rồi.
“Cậu cũng ăn đi.” Cô nói.
Còn rất hào phóng đó, Văn Tư Hoàn lại muốn cười, không tốn nhiều thời gian với cô nữa, anh cuộn hai gói kẹo lại và nhét vào trong túi áo của cô: “Cậu để lại ăn từ từ, tớ đưa cậu về nhà trước.”
“Tớ muốn ngủ một lúc.”
“Muốn ngủ thì cậu về nhà ngủ, đừng ngủ ở đây.” Anh lại muốn kéo khóa áo khoác của cô lên, nhưng bị gạt ra.
“Nóng quá.”
“Uống rượu thì phải nóng rồi, nhưng lỗ chân lông sẽ nở ra, ra cửa bị gió thổi dễ cảm lạnh, ảnh hưởng đến kỳ thi cuối kỳ.” Giọng điệu anh trở nên hơi nghiêm túc, không cho phép cô giải thích đã mặc vào cho cô. Làm sao có thể để mặc cô phanh áo khoác chạy lung tung ngoài đường được chứ. Anh vừa mới nhìn rõ, bên trong cô chỉ mặc một chiếc áo len trắng hở vai, lỗ rất lớn, dễ lọt gió, bên trong nữa không biết là áo hai dây hay là áo lót.
Sức của Ninh Hảo không mạnh bằng anh, giằng tới giằng lui, cô không thể thắng anh, ủ rũ dựa vào bàn.
Anh cong khóe môi: “Nghe lời.”
“Cậu nói chuyện thì nói, đừng có cử động lung tung, tớ hoa mắt.” Cô không hề tình nguyện, hệt như một chú mèo bị ép đi tắm.
“Cử động lung tung?” Động tác tay của anh khựng lại: “Tớ đâu có cử động.” Anh không chắc có phải đối phương trách anh động tay động chân hay không, ngón tay chạm vào áo khoác cô co lại theo bản năng.
“Cử động rồi.” Cái duỗi tay không kịp đề phòng, ba ngón tay đè vào yết hầu của anh.
Anh mở to mắt, nuốt nước bọt theo điều kiện có phản xạ, còn bị cô bắt được chứng cứ.
“Cậu xem, cậu cử động rồi.”
Cảm giác gì đó trở nên rối loạn trong tiếng tim đập rộn ràng, hơi quá rồi…
Quả thực là bài kiểm tra nhân tính mà.
Anh hoảng loạn xoay người cõng cô, ra đến ngoài thì bị gió lạnh dữ dội thổi vào, lúc này trái tim rộn ràng mới bình tĩnh lại. Anh điều chỉnh hô hấp, miễn cưỡng lên tiếng: “Ninh Hảo.”
“Hả?”
“Sau này đừng uống rượu nữa, cậu say đến mức khó tin quá rồi.”
“Tớ không say.”
“... Vậy là tớ say.”
*
Không cần phải tốn công giải thích mấy tiếng này tại sao anh ngủ không ngon giấc, lời nói lẩm bẩm của Ninh Hảo liên tục xuất hiện trong giấc mơ khiến người ta không biết phải làm sao. Cảm giác căng thẳng của hiện thực lan đến tận trong giấc mơ, làm người ta sức cùng lực kiệt.
Bạn cùng phòng đang đi về phía cửa, nghe thấy trên giường có tiếng động thì tốt bụng hỏi có cần mua bữa trưa cho anh không.
Anh trả lời xong thì hoàn toàn không còn buồn ngủ nữa, anh tìm điện thoại nhìn giờ, thông báo có hai tin nhắn Wechat mới nên tiện thể lướt xem.
Tim anh như tạm ngừng đập.
9:00 sáng, Ninh Hảo chấp nhận lời mời kết bạn của anh rồi.
12:30, Ninh Hảo chia sẻ cho anh một bài hát.
[Thứ đàn ông gì vậy]
???
Có chỗ nào không hài lòng sao?