Âm Thầm Bên Em - Tại Đào Bạch Đào

Chương 82

Lần phát bệnh này tổn thương trong và ngoài của Văn Gia Xương đều nghiêm trọng hơn lần trước, nên đã ở lại bệnh viện. Người nhà dần dần cũng đã bình thường hóa chuyện ông ta nhập viện, không còn mỗi ngày thay ca thức thâu đêm nữa, chuyện xảy ra bất ngờ trong đêm không nhiều, người bệnh cũng phải đi ngủ, khi chỉ số không ổn định sẽ có bác sĩ, y tá xử lý.

Thường ngày có người chăm sóc và người giúp việc chăm lo cho ông ta, Lý Lộ Vân và các chị gái cứ cách một hai hôm sẽ đến thăm một lần, nói chuyện giải khuây với ông ta, mà Ninh Hảo còn đi thường xuyên hơn.

Dạo gần đây Ninh Hảo không ở Vân Thượng bận việc thì là ở bệnh viện với Văn Gia Xương, gần như chỉ quanh quẩn ở hai điểm này.

Lúc đầu Văn Tư Hoàn cảm thấy tò mò, tại sao cô cứ phải đi bầu bạn với Văn Gia Xương như vậy, trông như đang chơi bài tình cảm, nhưng rõ ràng cô có thể nhờ anh hiếu thảo thay mà.

Hiện giờ tần suất cô xuất hiện ở bệnh viện còn nhiều hơn Lý Thừa Dật, trong phòng bệnh thường xuyên chỉ có cô và Lý Lộ Vân hoặc là một trong hai chị gái.

Lý Thừa Dật một là không đến phòng bệnh, còn không chỉ cần đến thì ắt hẳn sẽ nghĩ cách, tìm cơ hội kéo Ninh Hảo ra chỗ khác.

Anh ta và Văn Gia Xương ở chung chỉ có một chủ đề, dò hỏi khi nào anh ta có thể khôi phục lại chức vị tổng giám đốc. Sau nhiều lần anh ta bị cho ra rìa ở công ty, Văn Tư Hoàn và Ninh Hảo lại nhận được cổ phần, điều này cuối cùng đã khiến anh ta cảm thấy hơi nguy hiểm.

Văn Gia Xương chỉ có thể trả lời anh ta: “Đợi công ty ổn định lại đã.”

Công ty ổn định không biết phải đợi đến năm nào tháng nào nữa, thế nào mới tính là “ổn định lại”? Ban đầu để Ninh Hảo làm tổng giám đốc là để đối phó với nguy cơ trước mắt, nhưng ai biết thời gian cứ trôi mà nguy cơ thì cứ cái này nối tiếp cái kia cơ chứ.

Xét một cách công bằng, mớ lộn xộn này Lý Thừa Dật cũng không xử lý được, bảo anh ta can thiệp vào tổ công tác khởi động lại dự án, bên tòa án, phía Kim Việt, anh ta không đưa ra được phương án đã đành, ngay cả trọng điểm để mặt dày với các bên cũng không nắm rõ.

Suy cho cùng, thủy triều rút rồi mới biết ai đang khỏa thân.

Dựa vào yêu cầu thị trường khắc nghiệt hiện tại, kiểu người chỉ biết lý luận suông như Lý Thừa Dật không thể làm chủ doanh nghiệp được. Mấy lần trước, Văn Gia Xương để anh ta bên cạnh, dùng một số dự án ở Minh Châu dạy anh ta kinh doanh, nhưng anh ta không kiên nhẫn học, suốt ngày học theo sự phù phiếm bên ngoài, kêu gào “thượng tầng của ngành kiến trúc là tài chính”, trong đầu lúc nào cũng cảm thấy xây dựng nhà cửa không có trở ngại gì, tùy tiện tuyển vài giám đốc dự án là có thể làm việc được.

Tư duy của anh ta nếu trong thời kỳ phát triển nhanh chóng vào hai mươi năm trước thì không sai.

Văn Gia Xương là gia đình nông dân, bắt đầu giàu có từ lúc cưới được Lý Lộ Vân, giành được một mảnh ruộng vườn ở khu ngoại ô xây dựng biệt thự và khách sạn.

Kim Việt cũng vậy, một tên côn đồ đột nhiên phát triển sau khi nhận được tiền di dời từ nông thôn vào thành phố, mở một số khu giải trí có ít thế lực, có được quyền lực là bắt đầu trở nên giàu có.

Còn rất nhiều doanh nghiệp bất động sản vừa hay gặp đúng thời thế, con đường phát tài khiến người ta đầy dấu chấm hỏi, sao bọn họ dám làm mà không hiểu gì về nó?

Nhưng thời thế tạo anh hùng, heo đứng ở đầu gió cũng bay được, còn một số con heo thông minh thì đã giẫm vào đầu gió tư bản trước một bước, khi thị trường vẫn chưa có tiêu chuẩn, bay càng cao càng xa hơn.

Thế giới chính là gánh hát rong lưu động cực lớn.

Văn Gia Xương biết dựa vào tình trạng sức khỏe của mình đã không còn cách nào quản lý doanh nghiệp được nữa, truyền dạy cho Lý Thừa Dật thì lại không thành công. Giờ đây, toàn bộ doanh nghiệp đều thắt chặt, lợi nhuận bị ép mỏng, thị trường đang thu hẹp lại, không phải doanh nghiệp nào cũng có thể tiếp tục tồn tại trong ngành này.

Vân Thượng muốn sinh tồn trong kẽ hở thì chỉ có thể để Ninh Hảo lái đò.

Văn Gia Xương đã nhìn rõ hiện thực này, còn Lý Thừa Dật thì vẫn chưa.

Vân Thượng giao cho Ninh Hảo, công ty mới không sụp đổ, các anh chị em gái mới có thể kiếm được miếng cơm trong công ty, gia đình này mới giữ được tài sản không bị hao hụt. Nếu giao cho Lý Thừa Dật để anh ta làm sụp đổ công ty, không những tâm huyết cả đời này của Văn Gia Xương hoàn toàn tiêu đời, mà cả nhà cũng chẳng còn kiếm được gì nữa.

Khoảng thời gian này Ninh Hảo thường xuyên đến bệnh viện nhất là do ý muốn của Văn Gia Xương.

Mỗi lần anh em bạn bè, người có máu mặt hay cộng sự và phía đầu tư đến thăm bệnh, ông ta đều gọi Ninh Hảo tới. Ông ta làm vậy là có ý giao những mối quan hệ quan trọng của mình cho Ninh Hảo.

Ninh Hảo biết rõ ý định này, hai người ngầm hiểu lẫn nhau, ông ta gọi lúc nào cô đến lúc đó.

Cũng tiện báo cáo tiến triển của dự án khởi động lại cho ông ta biết.

“Phương án kêu gọi đầu tư mà Kim Việt đưa ra là chủ đề giải trí, xây dựng khu vực trung tâm thành khu vui chơi quy mô lớn, bao gồm rạp chiếu phim, tổ hợp trampoline (*), KTV… Bổ sung thêm phục vụ ăn uống, thu hút người trẻ tuổi tiêu tiền. Nhưng bây giờ cũng chỉ có mấy cặp đôi mới thường xuyên dạo phố thôi.”

(*) Trampoline: các trò chơi vận động dạng sàn nhún và các hình thức tương tự

Văn Gia Xương hỏi: “Sao con xem được phương án của bọn họ?”

“Có thể nói, kêu gọi đầu tư giải trí đúng là sở trường của bọn họ, nếu phương án được áp dụng, tập đoàn Kim Việt sẽ có thể chống đỡ được phần giải trí.”

“Vậy phương án của con thì sao?”

“Suy xét đến giá nhà đất tăng cao của khu vực phía nam Giang Lăng, chúng ta tiếp tục xây dựng biệt thự là được, không nên biến khu vực trung tâm thành chướng khí mù mịt. Phương án con báo qua đó là chủ đề gia đình, lấy trẻ con làm trung tâm. Phương án của con có thể thu hút doanh nghiệp, các trường nghệ thuật nổi tiếng, trường mầm non, dịch vụ trông trẻ sau giờ học, du học đào tạo, giáo dục thể chất và các tổ chức thể dục thiếu nhi. Ở khu thương mại, trẻ con sẽ được phát triển rất tốt, bố mẹ đưa đón con cái qua đây cũng sẽ có không gian nghỉ ngơi giải trí. Về mặt mua sắm, chúng ta có thể đưa ra chiến lược thu hút bốn thương hiệu hàng xa xỉ dưới trướng tập đoàn PPRM, sau khi bọn họ tham gia vào chúng ta sẽ có lợi thế để đàm phán những thương hiệu khác.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Văn Gia Xương hơi ngạc nhiên, nếu PPRM tham gia, vậy danh tiếng của cả khu thương mại sẽ chạm nóc, rất xứng với khu biệt thự trung tâm thành phố, thậm chí có lợi cho việc bán nhà những kỳ sau.

Ông ta không ngờ Ninh Hảo còn có tài nguyên ở cấp bậc này: “... Nhưng khi con kêu gọi đầu tư ở đường Giải Phóng Đông không hề có ý mời PPRM tham gia.”

Ninh Hảo cười nói: “Một khu vực chỉ được có một thứ “cao cấp nhất”, tại sao phải cho Hải Nguyên dùng? Đương nhiên phải để nhà mình dùng tốt hơn rồi.”

Văn Gia Xương nở nụ cười vui sướng, thở phào nhẹ nhõm: “Nếu bố là chính quyền khu Giang Lăng, bố nhất định sẽ chọn phương án của con, tạo nên một khu trung tâm mới, đây là thành tích chính trị lớn cỡ nào chứ!”

Ninh Hảo nói tiếp: “Cho dù phương án của chúng ta thua Kim Việt thì bọn họ cũng không làm được phương án đó.”

“Đương nhiên. Cả thành phố Giang chẳng có mấy người có thể làm được. Để thương hiệu xa xỉ tham gia vào phải rất cẩn thận, nếu như mở rộng khắp nơi thì sẽ bị mất giá. Có điều, con nói muốn “lấy trẻ con làm trung tâm” là suy xét đến chuyện gì?”

“Tăng thêm tính lưu động trong trung tâm thương mại, cũng có thể thúc đẩy tiêu thụ thức ăn nước uống cũng như rạp chiếu phim. Con cái là tương lai của gia đình, cho dù là thời điểm nào thì gia đình sẽ luôn ưu tiên con cái. Họ sẽ dành nhiều thời gian hoạt động ở khu thương mại này hơn, con trẻ học tập xong thì ở lại cùng nhau ăn uống là điều hết sức bình thường.”

Văn Gia Xương gật đầu phụ họa: “Đúng vậy, hiện giờ trong tay bố có tiền hơn lúc trước, việc đầu tiên làm là tìm đám Tư Hoàn về, cũng hy vọng mấy đứa sinh nhiều con cái một chút, nếu như không vì hoàn cảnh không nuôi nổi, đương nhiên bố thích có càng nhiều con càng tốt. Không nhất thiết đứa nào cũng phải thừa kế gia nghiệp, làm ngành nghề gì cũng được, nhưng chỉ cần còn Vân Thượng, đời sau của nhà chúng ta ăn no mặc ấm cả đời là không thành vấn đề. Con cái là tương lai của gia đình, con nói đúng lắm.”

Ông ta nói mãi, nói mãi, gương mặt lại phủ một tầng u ám.

Chắc lại nhớ đến chuyện Uông Liễm phá thai, chuyện này không chỉ khiến bệnh cũ của ông ta tái phát, mà sau đó còn khiến ông ta mãi không thể buông bỏ được.

Uông Liễm kiên quyết rời đi, thật sự không có chút tình nghĩa nào, cô ta để luật sư đến xử lý chuyện ly hôn.

Lý Thừa Dật không có ý định cứu vãn, không thể chấp nhận việc cô ta cắm sừng mình, hơn nữa tâm tư của anh ta lại ở hết trên người Ninh Hảo, cho nên quy trình ly hôn diễn ra rất nhanh.


Văn Gia Xương biết bọn họ đang ly hôn, không hề khuyên nhủ, chỉ dặn dò Lý Thừa Dật: “Ly hôn không ảnh hưởng tới đàn ông, còn có thể tìm người khác, lần sau phải chọn đúng người.”

Câu này nghe rất quen tai, khi ông ta nói ra thì bản thân chợt hơi ngẩn người, nhớ đến hình như lúc căn dặn anh ta tìm giám đốc dự án khác cho phía nam Giang Lăng cũng là mẫu câu này, ông ta không kìm được mà cười khổ.

Cuộc sống của nhà họ Văn không u ám quá lâu.

Cuối tháng tư, tòa án đưa ra phương án trả nợ cho công ty phá sản trước dự án, chính quyền cũng chấp nhận điều kiện Vân Thượng không cần chuyển tiền vào tài khoản chung. Suy xét đến tương lai phát triển của khu Giang Lăng, dự án lại đưa cho Vân Thượng.

Kim Việt lót tiền xây dựng, biểu hiện hơn một tháng trời đều công cốc.

Tức giận đến giậm chân.

Ninh Hảo không làm quá quyết liệt, chấp nhận khoản tiền vốn bọn họ lót này, vẫn giao công việc nhà thầu về sau cho bọn họ, như vậy tạm thời đã bình ổn cơn giận bên kia của Kim Việt.

Sau khi kết thúc những tranh chấp công ty kia, Ninh Hảo đã yên tâm, cảm thấy nên chia chút thời gian cho Văn Tư Hoàn rồi.

Cô gọi điện hẹn anh buổi tối gặp mặt ở nhà hàng tây của Tân Giang.

Trong điện thoại anh rất tò mò, muốn biết tại sao cô lại đột nhiên có ý muốn tổ chức cuộc hẹn lãng mạn.

Ninh Hảo thường hay thích dụ người ta, đương nhiên sẽ không nói gì trong điện thoại cả.

Lúc hoàng hôn, hai bên chạy tới gặp nhau, một người từ khu Đông Thành, một người từ khu Giang Lăng, lái xe đi tới bờ sông.

Thời gian của Ninh Hảo tự do, nên đến sớm hơn một chút, cô ngồi ở bàn sát cửa sổ nhìn cảnh sông, uống nước ngọt.

Văn Tư Hoàn đến muộn hơn, vào trong nhà hàng rồi cởi áo khoác đưa cho nhân viên phục vụ, bộ vest đặt may màu xám đậm, nút bên ngoài được cởi ra một cách có trật tự, hành động cử chỉ phản chiếu trong tấm kính thậm chí còn toát lên chút gợi cảm.

Nhà hàng yêu cầu tiêu phí thấp nhất hai nghìn đô, anh đã rất quen thuộc với tình cảnh này, không những ung dung mà còn rất phong độ.

Ninh Hảo chống cằm, mỉm cười nhìn anh. Hơn năm nay, anh thay đổi một trời một vực, nhưng phong cách khi trước của anh vẫn đôi lúc quay về.

Con người này giống như dù thân xác bị dập nát thì linh hồn vẫn như xưa vậy, sau khi được tái tạo lại thì có ngoại hình càng bắt mắt hơn.

Anh ngồi xuống đối diện, nhận lấy thực đơn hỏi: “Sao nhìn anh chằm chằm thế?”

Ninh Hảo chỉ cười không nói, đợi đến khi gọi món xong, nhân viên phục vụ rời đi.

Cô nói: “Hôm nay có tin tức quan trọng.”

Anh bỗng nhiên cười rất nghịch ngợm, bị cô thúc giục hỏi có chuyện gì thì anh lại úp mở: “Em nói trước đi.”

Ninh Hảo lờ mờ cảm thấy bầu không khí trước khi tuyên bố tin tức quan trọng chưa được thổi phồng đúng mức, nhưng chỉ đành thuận thế nói: “Chúng ta có con gái rồi.”

Văn Tư Hoàn rất xấu xa, không hề cung cấp lời khen khoa trương nào, anh vô cùng bình tĩnh nắm lấy bàn tay của cô ở đối diện: “Có phải vì đêm giáng sinh…”

Ninh Hảo: “...”

Có hơi tẻ nhạt, vô vị.

Cô cúi đầu, cắn môi dưới, rồi lấy lại can đảm ngẩng đầu lên: “Anh biết khi nào vậy?”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

“Cũng không sớm lắm.” Anh chu đáo lấy bình nước ngọt rót thêm cho cô, khóe môi cong lên: “Lúc tết em không uống rượu, anh đại khái đoán được rồi. Tại sao khi đấy không nói thẳng? Như vậy anh sẽ vui mừng hơn là thấp thỏm lo lắng, sẽ ăn tết vui hơn.”

Cô cụp mắt nói: “Em biết anh không thích con nít. Nếu như đứa trẻ mới sinh ra đã không được bố mình thích, hoàn cảnh sẽ hỏng bét thế nào chắc anh biết rõ hơn em… Em là mẹ của đứa trẻ, bắt buộc phải có tinh thần gấp đôi để chống đỡ một bầu trời cho nó, nhưng nếu là con trai, em làm không được…”

Văn Tư Hoàn im lặng một lúc, ngơ ngác nhìn cô hỏi: “Em rất không thích con trai à?”

“Đó là lĩnh vực em không quen thuộc, cũng không có kinh nghiệm xử lý. Nếu em hiểu thêm một chút về người khác giới thì đã tốt, nhưng anh không cho em cơ hội này.”

Văn Tư Hoàn nhận phải một tội lớn: “...?”

Cũng không tính là tội từ trên trời rơi xuống, quả thực từ cấp ba đến khi lên đại học, bên cạnh cô không có đứa con trai nào bình thường, chỉ hơi bất thường một chút đã gặp phải “kế hoạch loại trừ tình địch” của anh rồi.

Ninh Hảo nói không hiểu gì về con trai cũng có thể hiểu được, có 80% công lao là của anh.

Văn Tư Hoàn không dám lên tiếng, thời gian trôi qua mấy chục giây mới lên tiếng: “Mấy tháng nay em vẫn luôn do dự là vì chưa chắc chắn giới tính của đứa trẻ à?”

“Ừ.” Cô thừa nhận rất thành thật: “Cách có thể dùng đều dùng hết rồi, bao gồm cùng Chiêu Chiêu đi làm xét nghiệm máu, đến bây giờ chắc chắn là con gái em mới quyết định giữ con bé lại.”

“... Tại sao không thương lượng với anh?” Anh như bị tổn thương, anh hỏi: “Vốn dĩ anh có thể cùng em trải qua giai đoạn do dự này, làm chỗ dựa tinh thần cho em.”

“Em sợ phiền phức.” Cô nói thẳng bằng giọng điệu lạnh lùng: “Lỡ như là con trai, chúng ta phải thảo luận, tranh chấp rất nhiều, cùng thuyết phục lẫn nhau, cuối cùng mới có thể xử lý, như vậy sẽ tổn thương tình cảm. Em cảm thấy, chi bằng một mình em xử lý, coi như nó chưa từng xuất hiện. Em biết làm như vậy anh sẽ đau lòng, đồng cảm, nhưng em có lý do đầy đủ, em không thể sinh ra một đứa trẻ mà bố mẹ đều không yêu nó được… Anh hiểu mà, đúng không?”

Văn Tư Hoàn gật đầu: “Anh hiểu.” Anh bỗng nhiên cười lên: “Phụ nữ các em đều thích “tự chủ trương”, “tiền trảm hậu tấu” như Uông Liễm.”

Trong thoáng chốc, cô cho rằng anh đang mỉa mai, sắp sửa trở mặt.

Nhưng giây tiếp theo anh lại nhún vai cười: “Đó quả thực là chuyện một mình em có thể quyết định được, thực ra anh không có ý kiến. Em mạo hiểm sinh con, chuyện này không giúp được gì, nhưng chuyện sau này anh có thể làm được rồi.”

Ninh Hảo ngẩn người rất lâu mới lên tiếng: “... Anh không giận à?”

“Chuyện này có gì đáng giận chứ. Hảo Hảo, anh vui còn không kịp nữa là. Hôm đó em cũng nghe thấy Uông Liễm mắng Lý Thừa Dật là “ai chịu sinh con cho loại người như anh” rồi đấy. Khi đó anh nghĩ, em đồng ý, anh có tài cán gì chứ? Từ khoảnh khắc đoán ra điều này, mỗi phút mỗi giây của anh đều đung đưa ở hai thái cực, vừa vui mừng điên cuồng, vừa lo lắng mình đang nằm mơ.”

Đèn neon màu xanh tím xuyên qua cửa sổ bên cạnh, chiếu vào bên trong, chiếu sáng góc nghiêng của người ngồi nơi đó.

Ninh Hảo mim cười, cong mắt hạnh phúc: “Em có thể ngồi sang chỗ anh không? Bỗng nhiên em muốn ngồi chung một bên với anh.”

“Được thì được đó…” Anh kéo dài từ cuối cùng.

Gương mặt của cô bỗng chốc bị bao phủ bởi bóng râm, cô nhướn mày, ánh mắt giao nhau, không biết phải làm sao.

“... Em nghe anh nói xong chuyện tiếp theo, nếu như còn muốn qua đây.” Anh nhe răng nở nụ cười gượng gạo như đối mặt với kẻ địch: “Rồi qua đây.”

*

Một ngày sau khi kỳ nghỉ dài kết thúc, Văn Gia Xương đang nghỉ trưa dưới bầu trời trong xanh với ánh nắng và nhiệt độ thích hợp thì nghe được tin vui này.

Văn Tư Hoàn không giấu nổi, gần như chỉ trong ba ngày ngắn ngủi tất cả người thân quen đều biết anh sắp sửa trở thành bố của một bé gái.

So với người khác, anh coi như kết hôn sớm, sinh con sớm, phần lớn bạn bè đều điên cuồng, ngỡ ngàng nhìn anh, rồi lịch sự trả lời “à, à, chúc mừng nhé”.

Sự điên cuồng kia không biết phải giấu thế nào.

Thế là hôm nay, anh ngồi gọt táo bên cạnh giường bệnh, rồi như vô tình nhắc đến với Văn Gia Xương: “Ninh Hảo mang thai rồi ạ.”

Văn Gia Xương đối với chuyện con dâu mang thai này đã bị ám ảnh tâm lý, không dám vui mừng quá độ, ông ta cẩn thận “ừ” một tiếng.

Nhưng giây tiếp theo, ông ta thấy Văn Tư Hoàn ngước mắt lên, trong ánh mắt sáng lấp lánh, toát lên sự hạnh phúc, không giống như đang diễn.

Suy nghĩ kỹ lại, gọt táo mới là diễn.

Bốn người giúp việc và hai người hộ lý đang chăm sóc cho ông ta ở hai bên trái phải, con trai ruột lại ngồi gọt táo ở bên giường trông quá giả tạo.

Văn Gia Xương không nói gì cả, ông ta gãi trán vẻ như hoang mang.

Khung cảnh giả tạo này Ninh Hảo không được chứng kiến, vì cô không ngờ Văn Tư Hoàn lại đi khoe khoang trước mặt bố ruột mình.

Đến đêm, người thân chuẩn bị rời khỏi, Ninh Hảo tắt ngọn đèn sáng nhất trong phòng cho ông ta.

Ông già đã nghỉ ngơi trên giường bệnh đột nhiên hỏi một câu kỳ quặc: “Hảo Hảo, Tư Hoàn và Thừa Dật, con có thể sống chung được với ai? Sống đến cuối đời?”

Nơi giao thoa giữa tối và sáng, ánh mắt của Ninh Hảo di chuyển từ trong phòng ra bên ngoài khi nghe thấy câu hỏi này.

Trong hành lang, hai người đàn ông một gần một xa đứng cho tay vào túi, đều rất ăn ý nhìn về phía cô, đang đợi cô kết thúc.

Ninh Hảo quay đầu vào phòng, tay đặt bên miệng và nói với giọng gió chỉ ông ta có thể nghe thấy: “Là Tư Hoàn, thưa bố. Vẫn luôn là Tư Hoàn, con yêu anh ấy.”

“Đứa trẻ là con của thằng bé đúng không?” Ông ta kéo mạnh chăn xuống, giơ ngón tay chỉ vào bụng cô, cũng nói chuyện bằng giọng hơi.

Ninh Hảo ngẩn người, lúc phản ứng lại tại sao ông ta hỏi như vậy thì bật cười.
Bình Luận (0)
Comment