Sau lần nhồi máu não này, Văn Gia xương đã không thể nào làm phục hồi sức khỏe như lần trước nữa, phần lớn thời gian ông ta chỉ có thể nằm trên giường.
Ông ta lo mình không còn sống được bao lâu nữa, bác sĩ chữa trị chính an ủi ông ta rằng, nếu người nhà chăm sóc tốt, có rất nhiều người sống được thêm mười năm, hai mươi năm nữa. Quả thực có tình huống vì chăm sóc không chu đáo dẫn đến phát bệnh, hệ miễn dịch suy yếu, cơ quan nội tạng kiệt quệ, nhưng dựa vào nguồn tài lực của Văn Gia Xương, ông ta nhất định sẽ có được sự chữa trị và chăm sóc tốt nhất, hiển nhiên không cần phải lo lắng về mặt này.
Văn Gia Xương vẫn quyết định sắp xếp sớm, để mọi chuyện đâu vào đấy.
Ông ta chọn một ngày tâm trạng tốt, bầu trời trong xanh hiếm gặp trong mùa mưa, gọi hết tất cả người nhà đến phòng bệnh, bao gồm anh chị em, bộ phận pháp lý của công ty và luật sư cũng có mặt.
Tuy rằng phòng bệnh rộng rãi, nhưng một lúc đứng nhiều người như vậy vẫn hơi chật chội. Văn Tư Hoàn đến muộn hơn, anh không thích đứng chung với đám họ hàng không thân thiết này, nên không bước hẳn vào trong mà đứng dựa cửa, một chân để ở ngoài cửa.
Đám người sau khi tới nơi nhìn thấy khí thế này đều biết có lẽ ông ta có sắp xếp quan trọng.
Ngược lại, Văn Tư Hoàn cảm thấy chuyện của công ty và gia tộc đều không liên quan đến anh.
Ninh Hảo có chút chuyện ở công ty không bỏ được, nên đến muộn.
Văn Tư Hoàn nhìn thấy cô, khí thế từ chối nói chuyện với người khác trên người anh mới dịu lại một chút, biểu cảm trên mặt cuối cùng cũng hiện lên vẻ nhàm chán. Anh chỉ muốn kéo Ninh Hảo tránh ở trước cửa, nói chuyện thì thầm, bỏ qua đám người sắp sửa “bàn luận chính trị” kia, đợi tan họp sẽ kéo cô rời đi ngay.
Ninh Hảo đứng cạnh anh, ngửa đầu nhìn anh bằng đôi mắt trong sáng. Cô hỏi nhỏ: “Anh ăn trưa chưa?”
“Ăn rồi. Em thì sao?” Văn Tư Hoàn được quan tâm, muốn cúi đầu hôn cô nhưng ngại người đông không tiện, giống như có một bàn tay đang gãi trong lòng anh vậy.
“Em ăn ít bánh quy rồi, không đói. Lát nữa bên này kết thúc, chúng ta đi ăn sau.”
Hai người nói chuyện thì thầm bị người trong phòng nghe thấy, cô nhỏ quay đầu nhìn vợ chồng Ninh Hảo trước. Bởi vì cô ta xoay nghiêng người nên để trống một khoảng, Văn Gia Xương nhìn qua.
Ông ta cất cao giọng nói: “Tư Hoàn, Hảo Hảo, các con đến rồi à. Mau vào đây, đến trước mặt bố.”
Hai người như học sinh ở cuối lớp đang quay cóp đột nhiên bị thầy giáo phát hiện, chỉ đành liều mình đi vào trong cùng.
Mặc dù Văn Gia Xương là bệnh nhân nhưng vẫn rất mạnh mẽ.
Ông ta nói thẳng vào vấn đề, như ném một cục đá lớn vào mặt hồ tĩnh lặng lấp lánh của ngày hè: “Hôm nay tôi gọi tất cả mọi người tới đây là để mọi người làm chứng, tôi không lẩm cẩm hồ đồ, tinh thần và trí tuệ rất rõ ràng, nhưng có thể tỉnh táo được bao lâu nữa thì chỉ đành nghe theo ông trời thôi…”
Cô nhỏ nhanh chóng nói: “Anh, anh nói gì thế. Bệnh này của anh không có gì cả…”
Văn Gia Xương nhấc một cánh tay lên có vẻ hơi mất sức, động tác này khiến cô ta ngừng lại: “Không cần phải an ủi anh, giải quyết chuyện chính trước đi. Đầu tiên, tôi muốn giao phó Vân Thượng, tôi sẽ chuyển toàn bộ cổ phần đứng tên mình cho Tư Hoàn, mấy hôm nay ông Lưu đã giúp tôi lấy được toàn bộ đơn đồng ý của cổ đông bên ngoài rồi.”
“Đợi đã, Tư Hoàn?” Lý Lộ Vân nghẹn ngào kêu lên.
Câu hỏi này khiến mọi người cảm thấy kỳ lạ trong lòng.
Giọng điệu của Văn Gia Xương bình tĩnh đến mức hơi lạnh lùng: “Không sai, Tư Hoàn. Có nghĩa là giao công ty lại cho Hảo Hảo.”
Tất cả người thân không liên quan đến nghiệp vụ công ty đều nhìn nhau, đặc biệt là hai vợ chồng chị cả. Chị cả vẫn luôn cho rằng địa vị của ba chị em trong lòng Văn Gia Xương mãi mãi không thể bằng Lý Thừa Dật.
Nhưng mấy người tham gia vào nghiệp vụ công ty thì không hề thấy bất ngờ, chú năm chú sáu đứng cách giường bệnh trao đổi ánh mắt với cô nhỏ, có người nhướn mày, có người bĩu môi, biểu cảm sâu xa, cô nhỏ thậm chí còn hơi gật đầu.
Văn Tư Hoàn lờ mờ cảm nhận được sự thù địch từ trong phòng đang cuồn cuộn xông về phía mình, anh điều chỉnh chỗ đứng theo bản năng, kéo Ninh Hảo đứng nghiêng về phía sau mình, đứng trước mặt vợ chồng chị cả, hình thành một vòng vây tương đối an toàn.
“Bố, bố điên rồi à?” Lý Thừa Dật bước một bước về phía Văn Gia Xương, nhưng bị chú bảy trồng rau ở quê đang đứng bên cạnh anh ta giữ lại.
Vợ chồng bác cả và bác hai vì tuổi tác lớn hơn Văn Gia Xương nên không đứng dậy, mà ngồi trên sofa bên cạnh cửa sổ.
Bác cả lên tiếng ổn định cục diện trước: “Thừa Dật, cháu đừng nói chuyện với bố mình như thế. Cháu nghe bố nói ra sắp xếp trước đi.”
“Đúng, bố có sắp xếp, tất cả mọi người đều có phần.” Văn Gia Xương nói với luật sư Lưu: “Anh nói sắp xếp của tôi cho họ nghe đi.”
Luật sư Lưu làm việc nghiêm chỉnh, ông ấy mở tập tài liệu trong tay ra, đọc một cách máy móc: “Tổng giám đốc Văn còn sống, lợi nhuận 15% tiền thuê cửa hàng ở Thái Hòa Thành, Minh Châu sẽ được chia cho Lý Lộ Vân sở hữu. Sau khi tổng giám đốc Văn mất, cửa hàng ở Thái Hòa Thành sẽ thuộc quyền sở hữu của công ty. Cổ phiếu, chứng khoán, sản phẩm tài chính đứng tên cá nhân của tổng giám đốc Văn có tổng giá trị là mười sáu triệu tệ, do Lý Lộ Vân thừa kế toàn bộ.”
Lý Lộ Vân còn đang chìm đắm trong cú đả kích Văn Gia Xương giao công ty cho Văn Tư Hoàn, hai mắt ngờ nghệch, đều nghe tai này lọt tai kia với những điều kiện phân chia này.
Nhưng cô nhỏ nhạy cảm nhất với việc nợ bán và cho thuê đã nghe ra ý bên trong trước, Văn Gia Xương còn sống, mỗi năm sau khi nộp thuế Lý Lộ Vân sẽ nhận được hơn mười ba triệu. Khi Văn Gia Xương mất, bà tà tổng cộng chỉ có thể được chia thêm mười sáu triệu.
Hóa ra ông ta làm như vậy để bảo đảm nhận được sự chăm sóc tốt của người nhà, đúng là tính toán lợi ích cho mình suốt một đời mà.
Từ đó suy ra…
Luật sư Lưu tiếp tục đọc sắp xếp dành cho Lý Thừa Dật: “Tổng giám đốc Văn còn sống, mỗi năm Lý Thừa Dật có thể nhận được ba trăm nghìn đô la Mỹ từ phía quỹ ký gửi. Sau khi tổng giám đốc Văn mất, mỗi năm Lý Thừa Dật có thể nhận được ba mươi nghìn đô la Mỹ từ phía quỹ ký gửi.”
“Ba mươi nghìn đô? Mỗi năm?” Lý Thừa Dật không dám tin vào tai mình.
Lý Lộ Vân đã sắp khóc thành tiếng rồi: “Văn Gia Xương, ông bị sao vậy? Tại sao lại đối xử với Thừa Dật như vậy? Cho dù là ba trăm nghìn đô la Mỹ thì cũng ít quá rồi. Rốt cuộc ông muốn làm gì?”
“Tôi đang bảo vệ mạng sống của nó.” Văn Gia Xương giống như hơi mệt mỏi, hạ thấp giọng nói: “Một người đàn ông độc thân như nó, tôi hy vọng nó có thể sống tốt, ăn ở trong nhà, mỗi năm có hơn hai triệu tệ tiền tiêu vặt, đủ rồi. Nhiều hơn nữa sẽ dính vào cờ bạc và thuốc phiện, hoặc đi đầu tư gì đó, vậy mới mất mạng thật đó.”
“Dựa vào đâu chứ!”
Cuối cùng Lý Lộ Vân mất khống chế, bà ta ngồi bệt giữa phòng bệnh và gào thét: “Dựa vào đâu nói Thừa Dật có tiền thì sẽ trở nên xấu xa, không thể tham gia đầu tư chứ? Tại sao Văn Tư Hoàn có thể thừa kế công ty? Văn Gia Xương, rốt cuộc ông bị gì vậy? Tôi gả cho ông, cùng ông tay trắng lập nghiệp, đi theo ông suốt một đời, để được kết cục như vậy à!”
“Dựa vào đâu?” Văn Gia Xương bình tĩnh chỉ vào Lý Thừa Dật: “Bà nhìn bộ dạng của con trai bà đi.”
Lý Lộ Vân nước mắt giàn giụa ngẩng đầu lên, cùng với tất cả mọi người nhìn về phía Lý Thừa Dật.
Lý Thừa Dật giống như mọi ngày, mặc bộ vest được đặt may ôm sát eo, cổ áo hơi tối, cà vạt dệt nổi, nút áo làm bằng ngọc thạch, dáng vẻ phong lưu hống hách, miệng ngậm điếu thuốc, khói thuốc bay qua gương mặt đẹp trai. Cách ăn mặc này rất thích hợp xuất hiện ở các câu lạc bộ cao cấp, không khoa trương mà nói thì bộ dạng này mĩ miều như minh tinh trong giới giải trí. Nhưng chính vì vậy nên trông mới không giống người cầm lái một doanh nghiệp đàng hoàng.
Lý Lộ Vân sửng sốt, lau nước mắt trên mặt và quát anh ta: “Con dập thuốc ngay cho mẹ!”
Lý Thừa Dật mặt khinh thường lấy điếu thuốc trên miệng xuống, nhấn vào tường dập tắt. Anh ta dựa vào tường, cách bố mình rất xa, hút điếu thuốc căn bản không ảnh hưởng gì đến ông ta cả.
Anh ta cũng không cho rằng mình hút thuốc sẽ dẫn đến việc phân chia không đồng đều này, thứ luật sư Lưu cầm trong tay là tài liệu bằng văn bản, đã được quyết định từ lâu rồi.
Đương nhiên Lý Lộ Vân cũng nghĩ như vậy, lập tức chồm dậy khỏi đất, quay đầu cao giọng phản bác Văn Gia Xương: “Con trai của tôi như vậy thì sao? Con trai tôi chẳng qua là quá thành thật, không nham hiểm xảo trá như nó thôi!”
Văn Tư Hoàn bị bà ta ác độc chỉ vào, gương mặt anh bình tĩnh, không hề có ý xin lỗi gì cả.
“Tôi sắp xếp như vậy, nên cho đều cho rất hợp lý. Mấy người không muốn có thể không lấy.” Văn Gia Xương dựa vào đầu giường, khoanh hai tay trên tấm chăn mỏng, vẻ cố chấp vững như núi Thái Sơn.
Chú tư ngẩn người một lát, thầm nghĩ, chiêu này tôi rất quen.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Lúc Văn Gia Xương muốn dùng người, luôn lôi kéo lòng người rất tốt, khiến người ta hiểu nhầm bản thân là viên ngọc trên tay, nhân tài trụ cột không thể thiếu. Nhưng một khi ông ta từ bỏ, thì nhất định sẽ thu lại mọi thứ, không còn sót gì cả.
Ông ta mất mấy tháng trời mới nhận thức được hiện thực này, bản thân không hề quan trọng như thường ngày ông ta tưởng tượng, cũng không có con bài để đấu với Văn Gia Xương, “nghỉ hưu” sớm đã là kết cục tốt nhất rồi.
Sau khi nghĩ thông suốt, ông ta lại đến trước mặt Văn Gia Xương, cúi đầu xin lỗi, dù sao ông ta vẫn còn phải dựa vào thế lực của Văn Gia Xương để bảo vệ cho con cái.
Hiện giờ, ông ta không kìm được mà thổn thức trong lòng, ông ta vẫn luôn coi Lý Thừa Dật và Ninh Hảo là một thể, cho rằng bản thân đang tranh cao thấp với Lý Thừa Dật, hóa ra đã hiểu sai cốt truyện rồi!
Cặp vợ chồng Văn Tư Hoàn, Ninh Hảo này đã lật đổ hết những người có mặt ở đây, không ngờ có thể khiến anh ba từ bỏ đứa con trai ruột mà mình nuôi nấng từ nhỏ tới lớn.
Lý Lộ Vân gào thét lao tới tấm chăn của Văn Gia Xương, muốn đánh ông ta. Mấy người em trai gần đó kịp thời kéo bà ta ra.
Chú sáu Văn Tuấn Mậu khuyên nhủ: “Chị dâu ba, chị bình tĩnh chút, mặc dù Thừa Dật được chia hơi ít, nhưng em không cho rằng là chuyện xấu. Bây giờ thằng bé vừa mới ly hôn, sự nghiệp và tình cảm đều không thuận lợi, nếu một lúc nhận được số tiền lớn, đối với thằng bé mà nói rất dễ lầm đường lạc lối. Thừa Dật là cháu trai em, bọn em chỉ cần có cơm ăn nhất định sẽ giúp đỡ thằng bé. Quan trọng nhất là công ty phải tốt.”
Thực ra Trần Tiểu Nhàn đã tẩy não ông ta từ lâu, công ty không rời được Ninh Hảo, tốt nhất là phải cách xa Lý Thừa Dật. Ông ta ngồi vững vị trí giám đốc phòng hợp đồng, đương nhiên không hy vọng bỗng nhiên xuất hiện một cậu ấm làm ông chủ rồi làm sập công ty.
Không riêng gì chú sáu, mà mỗi người thân được chia một miếng bánh trong công ty như chú năm và cả cô út đều nghĩ như vậy, “anh ba muốn giao công ty cho đứa con của người vợ nào cũng như nhau”, chỉ cần quản lý tốt công ty, bọn họ đảm nhiệm chức quản lý cấp cao, tiền lương mỗi năm mấy triệu tệ, bước theo vào tầng lớp trung lưu, phương hướng sự nghiệp tương lai của con cái cũng có đầu mối.
Nhưng không ngờ vẫn là bác hai Văn Hoành Nghiệp tỏ thái độ chọn phe trước: “Lộ Vân, em đừng hẹp hòi như thế. Em ba là người có đầu óc tốt nhất trong tất cả chúng ta, anh có thể hiểu được tại sao em ấy đưa ra quyết định như vậy, tuyệt đối không sai đâu. Mọi người đều là người một nhà, để người tháo vát nhất trong đám hậu bối đứng ra kinh doanh công ty, thừa dịp cô chú vẫn còn trẻ, giúp đỡ công ty ổn định vượt qua, Vân Thượng trở thành doanh nghiệp trăm năm, chắc chắn cũng không thiếu phần của em và Thừa Dật đâu.”
Văn Tư Hoàn nhướn mày nhìn ông ta, thầm nghĩ ông ta bị anh dọa nạt sợ hãi rồi hay là suy nghĩ cho bản thân theo thói quen?
Bác cả không cho Lý Lộ Vân cơ hội quấy rối nữa, ông ta sai bảo Lý Thừa Dật: “Thừa Dật, cháu dẫn mẹ ra ngoài bình tĩnh lại đi, cháu hiểu chuyện, hãy khuyên bà ấy, đừng ở đây cãi nhau với bố cháu.”
Bây giờ trong phòng bệnh này, về lý trí Lý Lộ Vân cũng đã hiểu được tại sao Văn Gia Xương làm như vậy, nhưng về tình cảm thì bà ta không chấp nhận nổi.
Chỉ duy nhất một người không hiểu, không phục, bởi vì Lý Thừa Dật không hề cảm thấy năng lực của mình không bằng người khác.
Anh ta cho rằng, nhất định là Văn Tư Hoàn âm thầm chuốc mê bố mình, giả vờ làm đứa con hiếu thảo lừa trái tim của bố.
Hướng đi của cốt truyện này cũng gần giống “người giúp việc cướp tài sản” mà mọi người hay nghe.
Hiện giờ bố già hồ đồ rồi, quậy thêm chỉ càng trở nên đối lập, bây giờ đám họ hàng thân thích này cũng chỉ biết hùa theo, không phân biệt thị phi. Hôm nay bố gọi tất cả họ hàng tới, e rằng chính là vì muốn bao vây tấn công mẹ con anh ta.
Anh ta tức giận kéo Lý Lộ Vân dậy, nói giọng uy hiếp: “Nếu bố giao hết công ty cho Văn Tư Hoàn, con sẽ không lấy một đồng nào của bố, cũng sẽ không chăm sóc và mai táng bố, tình nghĩa bố con hơn hai mươi năm của chúng ta kết thúc tại đây. Con tùy tiện kiếm việc làm, cũng tốt hơn cầm ba trăm nghìn đô sỉ nhục người khác này.”
Bây giờ Văn Gia Xương chỉ có thể dựa vào mẹ con bọn họ chăm sóc, anh ta đã nói đến nước này là vì cho rằng giữ mạng mới là chuyện quan trọng hàng đầu trong lòng Văn Gia Xương.
Anh ta không ngờ Văn Gia Xương di chuyển ánh mắt, cụp mắt xuống, không nhìn anh ta nữa. Ông ta thản nhiên nói: “Vậy con đi làm trước đi, không chịu nổi thì quay lại.”
Lý Lộ Vân nghe xong thì tức nghẹn, hai mắt tối sầm, cơ thể mềm nhũn, ngất xỉu.
Trong phòng bỗng chốc trở nên rối loạn…
*
Đương nhiên Lý Thừa Dật không đi làm, chuyện này liên quan tới hai bên đều không lựa chọn lẫn nhau, không có đơn vị nào nhìn trúng anh ta, mà anh ta cũng không thích đơn vị nào cả.
Cùng lúc đó, bởi vì lúc trước anh ta nói những lời nói ngông cuồng như “tình nghĩa bố con kết thúc tại đây”.
Giờ đây tập đoàn Vân Thượng cấm Lý Thừa Dật bước vào, đây là Văn Gia Xương đích thân ra lệnh trước mặt rất nhiều quản lý cấp cao, đương nhiên Ninh Hảo vì lòng riêng nên cũng đảm bảo thực thi, để Lý Thừa Dật cách bản thân càng xa càng tốt.
Lý Thừa Dật nghe ngóng được lời uy hiếp của mình không có trọng lượng gì, Văn Gia Xương vẫn chuyển cổ phần đứng tên mình cho Văn Tư Hoàn.
Vốn dĩ mỗi ngày anh ta chỉ ở Vụ Tùng Viện đập nồi ném chén, cũng không thích chạy đến công ty, nhưng từ sau ngày ở phòng bệnh thì không nhìn thấy Ninh Hảo và Văn Tư Hoàn nữa, bọn họ đã không còn trở về Vụ Tùng Viện từ lâu.
Hai chị gái và người nhà vẫn ở Vụ Tùng Viện, cùng mẹ con Lý Lộ Vân ngẩng đầu không gặp cúi đầu gặp, bầu không khí luôn rất gượng gạo. Hiện giờ Lý Lộ Vân cũng coi bọn họ là kẻ thù rồi.
Chị hai có EQ cao hơn một chút, cô ấy cảm thấy quan hệ gia đình có thể vẫn còn tồn tại biến số, không hề muốn cứng ngắc với bọn họ, thỉnh thoảng sẽ chủ động bắt chuyện với Lý Thừa Dật, nói mình có người chị em HR ở doanh nghiệp khác đang tuyển dụng, hỏi Lý Thừa Dật có muốn đi phỏng vấn hay không.
Thông thường Lý Thừa Dật sẽ từ chối, nhưng không căm ghét con cái vợ trước như Lý Lộ Vân. Anh ta chưa từng coi phụ nữ là đối thủ, chỉ hận một mình Văn Tư Hoàn, nên đối xử với chị hai không tệ lắm.
Cũng chính vì còn chút quan hệ này, có một hôm chị hai đã nhắc đến công ty không ổn định để an ủi anh ta: “Ngày mai hai tòa nhà kia phải mở bán rồi, cô nhỏ rất bận rộn, Ninh Hảo mang thai hơn sáu tháng còn đang tăng ca, gánh nặng này rơi trên vai tính ra không có gì tốt cả, đều là làm trâu làm ngựa cho công ty thôi.”
Lý Thừa Dậy đứng ở cửa sân quay đầu lại, vẻ mặt như gặp quỷ: “Chị nói gì? Mang thai hơn sáu tháng? Ninh Hảo?”
“Đúng thế.” Chị hai ngẩn ngơ, không biết tại sao anh ta lại ngạc nhiên.
Mọi người gặp nhau suốt ngày nhưng lại vô tình khiến Lý Thừa Dật bỏ lỡ thông tin quan trọng, bởi vì không có tổ chức tiệc mừng linh đình nên không ai nhớ đến phải nói cho hai mẹ con họ biết, đều mặc định bọn họ đã biết rồi.
Rõ ràng đêm hè nóng nực, nhưng bỗng nhiên Lý Thừa Dật lại cảm thấy xung quanh người rét lạnh.
“Cô… Cô ấy mang thai con của Văn Tư Hoàn?”
Chị hai gãi đầu: “... Chắc, chắc là thế. Sao chị biết được.”
Hóa ra mọi thứ đều là giả.
Cho dù là người có tự tin đến mù quáng hơn nữa thì cũng tỉnh ngộ rồi.
Lý Thừa Dật hốt hoảng lùi về sau hai bước, hệt như người mất hồn. Trong đầu anh ta bắt đầu không ngừng phát lại những lời nói dịu dàng mềm mại mà Ninh Hảo dụ dỗ mình.
Toàn bộ đều là giả…
Ninh Hảo, đồ lừa đảo này, từ ban đầu đã tính kế trả thù rồi?
*
Điện thoại và tin nhắn Wechat của Lý Thừa Dật quấy rầy Ninh Hảo suốt một đêm, cuối cùng cô buộc phải block Wechat, số điện thoại của anh ta.
Ngày hôm sau là ngày mở bán tòa nhà mới, hai tòa nhà này bán được, dự án phía nam Giang Lăng sẽ thuận lợi xoay chuyển, khoản tiền bán trước đủ để đối phó việc xây dựng kỳ tiếp theo. Vì vậy, không thể xảy ra sai sót nào được.
Ninh Hảo chỉ sợ trạng thái tinh thần của Lý Thừa Dật không ổn định, cố ý gia tăng thêm bảo vệ, thông báo trước với tất cả nhân viên bảo vệ.
Cô đoán không sai, quả nhiên Lý Thừa Dật xông vào hiện trường mở bán tòa nhà hét lớn muốn gặp Ninh Hảo, bảo vệ phản ứng nhanh, kéo anh ta rời khỏi hiện trường, kịp thời kiểm soát được tình hình, sau đó sắp xếp xe “áp giải” anh ta đến tổng bộ công ty.
Vị tổng giám đốc tiền nhiệm này mất sạch mặt mũi, bị cả đám bảo vệ canh giữ nghiêm ngặt suốt một ngày.
Thành tích mở bán trước rất đáng mừng, trước khi Ninh Hảo về công ty mở họp xem xét lại chuyện này với phòng công trình thì thông báo cho bảo vệ đuổi Lý Thừa Dật ra khỏi tòa nhà tổng bộ.
Buổi chiều cô tan làm đúng giờ, Văn Tư Hoàn lái đến hầm để xe đón cô tan ca.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Bước ra khỏi thang máy, cô nhìn thấy Văn Tư Hoàn mở cửa đợi cô lên xe, nhưng khi liếc mắt nhìn thấy có một bóng người lướt qua, cô lập tức cảnh giác, bước nhanh về phía chiếc xe.
Lý Thừa Dật chưa đi, đợi ở hầm xe thử vận may, đợi cô vừa xuất hiện sẽ đuổi theo.
Hình tượng hiện tại của anh ta rất dọa người, phía trước áo vest có một vết rượu màu đỏ, trông như máu bắn ra. Bởi vì hút quá nhiều thuốc và mất ngủ cả đêm khiến mắt anh ta đỏ bừng, đôi mắt trống rỗng tới mức ngay cả tròng trắng cũng không nhìn thấy.
Ninh Hảo biết anh ta có sở trường phát điên, không lý nào không đi đường vòng, bỏ chạy.
Cô ngồi vào ghế sau với tốc độ nhanh nhất, Văn Tư Hoàn nhanh tay nhanh mắt đóng cửa xe lại, một tay ngăn Lý Thừa Dật không được đến gần.
Bất ngờ là Lý Thừa Dật không phát điên đòi trả thù, anh ta khóc lóc nghẹn ngào, tác dụng của cồn khiến anh ta đứng không vững, đã sắp dính chặt vào tấm kính: “Hảo Hảo, em xuống đây, chúng ta nói chuyện. Hảo Hảo, anh từ bỏ, từ bỏ toàn thế giới, có thể đổi lại em hồi tâm chuyển ý không? Không, không, anh sẽ bảo bố trả lại công ty cho anh, công ty nhất định sẽ giao cho anh, em đi theo anh sẽ không sai được.”
Ý tứ rất đơn giản nhưng anh ta nói năng lộn xộn, lặp lại rất nhiều.
Văn Tư Hoàn và anh ta giằng co đã sắp hết kiên nhẫn rồi, anh nhịn không được mà đấm anh ta một cú.
Anh ta ngã xuống đất, cố gắng bò dậy rồi lại lao về cửa xe như zombie.
Cũng may bảo vệ đi tuần tra ở hầm xe chú ý đến sự náo loạn bên này nên đã tập trung lại, chuẩn bị kéo anh ta đi.
Lần cuối cùng khi Văn Tư Hoàn kéo dãn khoảng cách giữa anh ta và cửa xe, nói từng câu từng chữ: “Anh tỉnh táo chút đi, thế giới này trước giờ chưa từng là của anh.”
Bỗng nhiên Lý Thừa Dật như một món đồ chơi bị vặn hết cót, mất đi động lực, đứng im tại chỗ, dừng mọi động tác.
Anh ta ngỡ ngàng nhìn Văn Tư Hoàn.
“Anh nhầm nhân quả rồi.” Văn Tư Hoàn buông bộ đồ vest bẩn thỉu của anh ta ra, đẩy anh ta về phía bảo vệ bên cạnh: “Không phải Ninh Hảo đi theo công ty, mà là Ninh Hảo chọn ai, công ty mới đứng tên người đó.”
Trước khi Lý Thừa Dật bị bảo vệ kéo ra xa chiếc xe, Ninh Hảo ngồi trong xe đã di chuyển ánh mắt về một bên khác.
*
Công ty nhanh chóng đứng tên Ninh Hảo.
Lần này cổ phần chuyển nhượng không cần trưng cầu sự đồng ý của Văn Gia Xương.
Trước tết trung thu, Văn Tư Hoàn và Ninh Hảo mang một số quà bánh trung thu đến bệnh viện thăm Văn Gia Xương. Vừa hay ở dưới tòa nhà gặp được Văn Thiên Lãng cũng đến thăm bệnh.
Văn Thiên Lãng hỏi thăm, nói chuyện với Văn Gia Xương một lúc rồi kéo Ninh Hảo nói muốn ra ngoài nói chuyện riêng với cô, Văn Gia Xương thả bọn họ đi trước. Trong phòng bệnh chỉ còn lại Lý Lộ Vân, Văn Gia Xương và người giúp việc đang dọn dẹp vệ sinh.
Vào tháng thứ hai sau khi Lý Lộ Vân gây rối trong phòng bệnh đã quay lại chăm sóc cho Văn Gia Xương rồi. Bà ta ý thức được lấy đá chọi đá với ông ta không có lợi, còn không bằng đến nói chuyện, dỗ dành Văn Gia Xương cho Lý Thừa Dật thêm chút tài sản nữa.
Nghe nói trong di chúc hai chị gái cũng được chia khoảng năm triệu tệ, chỉ mình Lý Thừa Dật cứng đầu không lấy đồng nào, Lý Lộ Vân không cam tâm cho lắm.
Mặc dù hiện tại kinh tế của bà ta còn dư dả, nhưng phải nuôi một tòa nhà lớn như Vụ Tùng Viện, phải chi tiêu rất lớn, vì vậy bà ta đã đuổi rất nhiều người, lại nuôi thêm đứa con trai “chỉ ra chứ không vào” nên có hơi eo hẹp.
Bà ta cũng biết rõ đứa con trai này cao ngạo sẽ không đi làm, nó chạy xuống chỗ chú bảy ở miền quê giải sầu, suốt ngày đá heo mà chú bảy nuôi để xả giận.
Suốt ngày ở dưới quê bắt nạt heo không phải con đường tốt đẹp gì.
Cho nên Lý Lộ Vân vẫn phải hầu hạ bên cạnh Văn Gia Xương, giúp anh ta đòi tiền ở quỹ ký gửi về, đâu thể nào dựa vào bà ta mà phụng dưỡng con trai đến già?
Thế là hiện tại, cho dù Lý Lộ Vân gặp được Văn Tư Hoàn ở bệnh viện cũng không dám ngang nhiên trở mặt.
Dù sao anh đã coi như chủ nhà đời này rồi, những chú bác kia đều bắt đầu nghe lời anh như các hành tinh xoay quanh mặt trời vậy, ngay cả em trai của Lý Lộ Vân cũng đang làm việc ở công ty.
Hiện giờ Văn Tư Hoàn không cần thiết phải nhìn sắc mặt của bất cứ ai nữa.
Nhưng dưới tình huống này, hôm nay anh cố ý đến đây để khiến người ta ngột ngạt.
Đầu tiên, anh nhẹ nhàng nói Văn Gia Xương biết: “Ninh Hảo mang thai con gái.”
Rõ ràng gương mặt của Văn Gia Xương lóe qua sự thất vọng, nhưng miệng vẫn nói: “Được, được lắm, con gái tốt. Sinh con gái trước, để chị gái làm gương cho em trai. Con xem, như nhà chúng ta rất tốt.”
“Con gái một như nhà Ninh Hảo không tốt sao?” Anh cố ý nói nửa thật.
Văn Gia Xương khựng lại: “Cũng… được, một đứa chọi hai.”
“Ninh Hảo đặt tên cho con bé rồi, tên là Ninh An Chi.” Anh nói tiếp.
“Sao lại họ Ninh?”
“Giống như anh cả họ Lý vậy, chẳng phải vì bố yêu dì Vân sao?”
Văn Gia Xương: “...”
Ông ta không nói được là vì điều kiện kinh tế khác nhau.
“Ninh An Chi…” Văn Gia Xương lẩm bẩm, suy ngẫm rồi nói: “Ninh An không phải rất tốt à? Tên một chữ như mẹ con bé còn thuận miệng hơn.”
Văn Tư Hoàn: “Đứa trẻ này đến quá bất ngờ, Ninh Hảo nói “nếu đã đến thì cứ yên tâm ở lại”. Nếu con bé đã tới rồi thì nên cho con bé một cuộc sống ổn định. Chỉ mỗi chữ “An” sẽ chỉ hàm ý rằng bản thân con bé có ổn định hay không, nhưng “An Chi” thì là trách nhiệm của bố mẹ.”
Văn Gia Xương im lặng trong chốc lát, ông ta cứ cảm thấy mình bị mắng rồi.
Một lúc sau, ông ta gật đầu cảm thán: “Các con sẽ là bố mẹ tốt.”
“À, con đã chuyển cổ phần công ty cho Ninh Hảo rồi.” Giọng điệu nói chuyện của anh giống như đang nói “tối nay ăn trứng gà xào cà chua” vậy.
Anh nói rất tự nhiên khiến mấy giây sau Văn Gia Xương mới phản ứng được anh vừa nói gì, ông ta bỗng nhiên trợn tròn mắt.
“Con? Con có biết mình đang làm gì không? Vân Thượng là cả đời của bố! Là tâm huyết một đời đó!” Văn Gia Xương tức giận đập giường bụp bụp, tiếng cảnh báo của máy móc trong phòng vang lên dồn dập.
Lý Lộ Vân hoảng loạn chỉ huy người hộ lý gần cửa nhất: “Xem bác sĩ đến chưa?”
Văn Tư Hoàn nhìn máy giám sát, rồi thản nhiên nói với Lý Lộ Vân: “Không sao, chỉ là huyết áp lên cao thôi.”
“Không sao?” Văn Gia Xương tức đến mức ôm ngực, thở dồn dập như cá, ông ta hối hận không làm giám định tinh thần cho đứa con trai này trước khi giao công ty cho anh.
“Bố, bố nghe con nói.” Văn Tư Hoàn đứng dậy, nhường chỗ cho y bác sĩ bước vào, vẫn diễn vai người con hiếu thảo, lễ độ cung kính: “Bố còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, anh cả hỏi bố rằng con là ai, bố nói con là con trai của bạn bố.”
Bỗng nhiên gương mặt của Văn Gia Xương xuất hiện sự chấn động xen lẫn sợ hãi: “Con, con hận bố?”
Câu nói này vừa dứt, ông ta đã được y tá đỡ nằm xuống, đeo mặt nạ dưỡng khí.
“Sao có thể chứ!” Văn Tư Hoàn cười nhếch khóe môi, rất nghịch ngợm: “Con chỉ coi bố là bố của bạn mình.”
Văn Gia Xương muốn nói chuyện nhưng đã bị mặt nạ cản trở, nói năng không rõ, chỉ đành nằm xuống, liên tục đấm lên giường.
“Đúng lúc bố suốt ngày nói coi Ninh Hảo như con gái ruột, vậy con coi như trả lại cho chủ của nó, trả Vân Thượng cho người thừa kế chính xác nhất.”
Y đá tiêm một mũi thuốc an thần cho Văn Gia Xương, ông ta bỗng chốc bình tĩnh hơn nhiều.
Văn Tư Hoàn nghiêm túc duỗi tay đứng bên cạnh, đợi y bác sĩ ra khỏi phòng bệnh, anh mới ló đầu nhìn: “Bố nên nghỉ ngơi rồi. Vậy hôm sau con lại đến. Dì Vân, con đi trước đây.”
*
Lúc Văn Tư Hoàn đi xuống lầu, Ninh Hảo đang đứng trước sảnh tòa nhà vừa phơi nắng vừa dặn dò Văn Thiên Lãng: “... Anh làm giám đốc công trình trước, để kỹ sư Trịnh dẫn dắt anh một thời gian, ông ấy là thầy của em, anh học cho đàng hoàng. Nhất định đừng cạnh tranh ác liệt với Trương Khang Thành ở mảnh đất phía bắc, anh ấy cũng là người của em. Giữa hai người không tồn tại cạnh tranh, tương lai…”
Văn Tư Hoàn ôm lấy eo cô từ phía sau, cắt ngang: “Thời tiết mùa thu trong trẻo mát mẻ, đừng suốt ngày nói chuyện công việc nữa, không tình cảm chút nào.”
Văn Thiên Lãng lập tức được giải phóng khỏi bầu không khí công việc, anh ta tươi cười nịnh nọt nhảy xuống bậc thang: “Tư Hoàn, tổng giám đốc Ninh muốn đi đâu cho tình cảm đây? Để anh lái xe.”
Văn Tư Hoàn nắm lấy tay cô, cẩn thận đỡ cô xuống bậc thang, anh cười nheo mắt ném chìa khóa xe cho anh ta.
Văn Thiên Lãng bắt rất chuẩn, chạy đi lái xe trước.
Lại đến mùa rực rỡ nhất.
Phóng tầm mắt ra xa, trong mắt đều là màu vàng kim.
Văn Tư Hoàn khom lưng, nhặt lấy một phiến lá ngân hạnh mà anh cho là đẹp nhất từ dưới đất lên, tặng cho cô: “Hảo Hảo, chúng ta về nhà.”
(Hoàn chính văn)