Nhìn từ nơi này, lớp 10/1 nằm ở góc chéo của lớp 10/4, chính giữa cách một khoảng sân rộng rãi, phía trước hai bên hành lang đều có cây long não, ngân hạnh và ngọc lân che chắn.
Trên sân trường lát gạch màu xám, mỗi lúc ra chơi chỉ có bốn năm nhóm học sinh nữ lấy dây ra đó nhảy.
Đôi khi sẽ có thêm hai ba cặp bạn học ra đánh cầu lông.
Văn Tư Hoàn đi xuyên qua đám đông hỗn loạn, nhìn thấy Lý Thừa Dật và ba người con trai khác cùng nhau đi về phía sân thể dục phía đông, trong tay cầm bóng rổ, nói cười vui vẻ.
Anh không hề lo lắng Lý Thừa Dật nhìn thấy mình.
Anh có thể khẳng định rằng trong thế giới của Lý Thừa Dật, sự tồn tại của anh rất mờ nhạt. Mẹ của anh ta là Lý Lộ Vân cùng lắm chỉ nhắc đến một hai câu với anh ta là: “Vợ trước của bố con có ba người con, hai gái một trai.”
Lý Lộ Vân sẽ không nói với con trai rằng mình đã xen vào cuộc hôn nhân của người khác.
Càng sẽ không chỉ vào tấm “ảnh gia đình hạnh phúc” của ba người trong điện thoại, bắt con cái mình nhớ kỹ như Đào Như Mẫn: “Chính là người phụ nữ này dụ dỗ mất bố của các con.”
Văn Tư Hoàn mím môi, cố gắng hiểu ý của từ “dụ dỗ”, mũi tên uất hận không thể nhắm chính xác về phía “người phụ nữ kia” như hai chị gái.
Chuyện này rất hợp tình hợp lý, vì anh chỉ cho rằng cậu bé có tuổi tác xấp xỉ anh trong bức ảnh đã “trộm” đi cuộc đời của anh mà thôi.
Trường trung học phổ thông số hai Giang Xuyên, ba lớp top đầu của mỗi khối sẽ được dạy song ngữ tiếng Pháp, tiếng Đức hoặc tiếng Tây Ban Nha, được gọi là “lớp liên hợp”. Lớp thường, học phí một kỳ là hai nghìn tệ, lớp liên hợp là bốn mươi nghìn tệ.
Cái gọi là “lớp liên hợp”, ngoại trừ tạo cơ hội được học tập ngoại ngữ thứ hai thì còn có thể lựa chọn học giáo trình IB và giáo trình AP, làm bước đệm cho những học sinh có thành tích học tập tốt có dự định ra nước ngoài du học.
Cho nên lớp một, hai, ba không những là học sinh giỏi, còn là học sinh giỏi quý tộc. Bọn họ đi trong trường, nhìn người ta bằng lỗ mũi cũng vì bọn họ có vốn liếng.
Còn lớp bốn của các khối thực ra là nơi tụ hội của những học sinh giỏi cấp cơ sở.
Tỷ lệ lọt vào “Đội Bắc Thanh” nằm trong top năm mươi của khối xuất hiện tập trung ở lớp một và lớp bốn nhiều hơn.
Văn Tư Hoàn không biết Lý Thừa Dật thuộc tình huống nào, định ra nước ngoài hay chỉ học ngoại ngữ thứ hai mà thôi.
Khi Đào Như Mẫn nghe ngóng được Lý Thừa Dật vào học ở trường trung học phổ thông số hai Giang Xuyên thì liên tục nói “phải ganh đua với nó”, “giỏi hơn nó” trên miệng, nhưng vẫn có thể hiểu được.
Điều khó hiểu là đôi khi bà ấy còn nói “để bố con biết ai mới có gen thừa kế tốt nhất”.
Tại sao bà ấy chỉ hận người phụ nữ kia, mà không hận người đàn ông đó chứ?
Xét một cách công bằng, Văn Tư Hoàn cảm thấy gen của bố mình chẳng tốt chút nào.
Lúc nhỏ thì còn một chút bộ lọc “yêu mà không có được”.
Đến tuổi dậy thì ngỗ nghịch, khi nhìn lại thế giới này, ánh sáng bị dập tắt đầu tiên là hào quang của người bố.
Vậy nên chẳng việc gì phải cùng Lý Thừa Dật tranh giành thiện cảm trong mắt người bố không mấy hào nhoáng này cả.
Lý Thừa Dật đi qua hành lang dài đằng đẵng dưới mắt anh, rồi bước vào phòng học.
Anh cũng định về phòng học lấy sách giáo khoa.
Vào khoảnh khắc anh quay người.
Có một học sinh nữ đi lướt qua vai Lý Thừa Dật, bước ra cửa.
Cô hoạt bát nhảy xuống bốn bậc thang, chân váy xếp ly màu xám bay lên, áo sơ mi trắng bị gió thổi phồng to, khi cô dừng lại thì nó hạ xuống, giữa tà váy và đôi giày vải là đôi chân thon dài trắng trẻo của cô.
Trên ngọn cây, tiếng ve bỗng chốc vang lên, trút xuống như mưa đổ.
Trong lúc cô đợi bạn thân, anh đã nhìn rõ gương mặt nghiêng của cô.
Ninh Hảo.
*
Khi Ninh Hảo đứng trong đám đông, luôn có cảm giác như hạc đứng trong bầy gà.
Tiết thể dục, sau khi kiểm tra xong chin-up (*), giáo viên tuyên bố hoạt động tự do.
(*) Chin-up: Là một bài tập phát triển nhóm cơ lưng, Chin-up là kéo xà ngửa tay (lòng bàn tay hướng vào trong).
Đám học sinh nam lớp bốn đi qua vòi nước đối diện sân thể thao để uống nước.
Học sinh nữ lớp một đang chạy tám trăm mét trên đường chạy cao su màu đỏ.
Ninh Hảo mặc quần thể thao nền trắng, ombre màu xanh hồng, bên trên là đồng phục trường áo thun polo trắng, cột mái tóc đuôi ngựa cao nửa đầu.
Người thứ hai cách cô khoảng 10m.
Học sinh nam trong lớp liên tục huýt sáo về phía cô.
Cô quay đầu nhìn, nở nụ cười, hào phóng vẫy tay chào, chạy ngang qua mặt bọn họ. Như thần tượng chào hỏi với người hâm mộ, thân thiết nhưng vẫn mang theo cảm giác xa cách.
Ngốc nghếch quá rồi, Văn Tư Hoàn không muốn nhìn thấy cô đối xử với ai cũng thân thiện như thế.
Phải biết rằng những người này ở trước mặt người ngoài thì rất đàng hoàng, nhưng lúc bàn tán cô sau lưng thì chỉ thích nói mấy câu bông đùa không tôn trọng người khác như “đôi chân tuyệt đẹp”.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
*
Buổi trưa ăn cơm xong, ở trước cửa căn tin.
Ninh Hảo và bạn thân Lục Chiêu Chiêu như hình với bóng của mình ngồi xổm trước hiên xe đạp đối diện căn tin, đang vây quanh chiếc xe 24 inch màu xanh bạc hà kia của cô nghiên cứu gì đó.
Văn Tư Hoàn đi ra khỏi căn tin thì nhìn thấy cảnh này, anh đứng trong hàng ngũ dài đang xếp hàng chờ nạp tiền vào thẻ cơm, cách chỗ nạp còn khá xa, khoảng thời gian đó đủ để anh hiểu được hai người họ gặp phiền phức gì.
Rất nhanh đã có đáp án.
Lý Thừa Dật bước ra khỏi căn tin cũng nhìn thấy cô, anh ta đứng cách một hàng xe hỏi: “Xe cậu bị sao thế?”
Hai cô gái đứng dậy, Ninh Hảo chỉnh lại tà váy.
“Lạ thật, xe chỉ để ở đây mà bánh xe lại tự xẹp rồi.”
Lý Thừa Dật có gương mặt búp bê, đẹp trai sáng lạn, khi cười lên thì hai mắt cong cong ngọt ngào, mang đến cho người ta ảo giác rằng mình rất được yêu chiều.
“Nói như chuyện cổ tích vậy, cứ như bánh xe tự tháo hơi của nó không bằng.” Anh ta vừa cười vừa đi tới, ngồi xuống bóp chỗ này, nắn chỗ nọ, cuối cùng ngửa mặt thông báo tin xấu cho cô: “Bị cán đinh rồi.”
“Hả… Vậy thứ sáu này sao em về nhà được!”
“Anh về với em, đẩy xe đi sửa trước, xong thì về nhà.”
“Anh biết chỗ nào sửa xe không?”
“Trên đường Thuận Ninh, Gia Vân có một tiệm. Anh dẫn em đi.” Lý Thừa Dật nói qua loa, sau khi vạch ra kế hoạch thì rời đi.
Văn Tư Hoàn nghe xong một số thông tin thì rời khỏi đội ngũ nạp thẻ, đi theo đám đông về phía tòa nhà dạy học và tòa ký túc xá.
Nhưng Ninh Hảo và Lục Chiêu Chiêu vẫn còn ở lại trong nhà để xe.
Khi đi ngang qua thì nghe thấy một giọng nữ nói: “... Có người đâm thủng.”
Văn Tư Hoàn hơi mím môi, nghe hai người nói chuyện, có vẻ cốt truyện đã phát triển theo hướng phá án rồi.
Quả thật, hôm nay là thứ tư.
Trong ngôi trường cấp ba có chế độ ở ký túc xá này, lần cuối cùng Ninh Hảo sử dụng xe đạp là chủ nhật tuần trước khi đạp xe đến trường, sau đó cất ở nhà để xe.
Nếu như bánh xe bị cán đinh từ khi đó, vậy một là nó không xì hơi, còn đã xì hơi thì không thể nào tới hôm nay mới xẹp hết bánh xe được.
Khả năng này hoàn toàn có thể xảy ra, có lẽ có người ghét cô nên cố ý dùng đinh chọc thủng bánh xe cô.
Suy luận theo góc độ này, việc “cố ý phá hoại” là có thể giải thích được.
*
Nhất định phải bắt được kẻ phá hoại này, lần này chỉ mới đâm thủng bánh xe, nhưng nếu lần sau ác ý phá hỏng phanh xe thì sao?
Văn Tư Hoàn biết, muốn làm rõ Ninh Hảo có thù oán với ai, chỉ cần tìm tài khoản có tên “Bot (*) bóc phốt trường trung học số hai Giang Xuyên” trên nền tảng mạng xã hội để dò la tình hình là được.
(*) Bot: Là một ứng dụng phần mềm tự động thực hiện các tác vụ lặp đi lặp lại qua mạng. Bot là viết tắt của robot, tức các chương trình tự động hóa (chứ không phải là người máy như nghĩa chúng ta vẫn gọi) thường xuyên được sử dụng trong thế giới Internet.
Tài khoản này ngày ngày tiếp nhận tin nhắn bóc phốt của học sinh trong trường, có thể nói là nơi tập kết không chính thống của hàng loạt những drama, xung đột nhỏ nhặt.
Thường ngày Văn Tư Hoàn chỉ biết là có một nơi như vậy, ngoài ra không quan tâm cho lắm.
Anh tìm kiếm theo mục tiêu, quả nhiên chẳng bao lâu đã tìm được manh mối.
Điều khiến người ta bất ngờ là có không ít người ghét Ninh Hảo.
Nguyên nhân là do Ninh Hảo đăng một động thái rất “hống hách” lên mạng khi mới nhập học, bị các bạn học chụp màn hình gửi đến chỗ Bot.
Bài viết là:
Làm gì có nguyên nhân nào khác chứ? Chỉ là tôi không có hứng thú với học sinh nam có thành tích học tập tệ hơn mình thôi. Khuyên các bạn sau này học hành đàng hoàng đi, đừng làm mấy chuyện tà môn ngoại đạo nữa.
Ảnh đính kèm là bảng thành tích trong kỳ thi chia lớp chia cấp của cô:
Ngữ văn: 138; Toán: 150; Tiếng Anh: 142; Xếp hạng trong lớp: 1
Vật lý: 97; điểm chữ A+; Hóa học: 99, điểm chữ A+; Sinh học: 95, điểm chữ A+;
Lịch sử: 94, điểm chữ A+; Địa lý: 92, điểm chữ A+; Chính trị: 90, điểm chữ A+;
Bài đăng Weibo này được bàn tán trong suốt một khoảng thời gian dài trên tài khoản này, thu hút hơn ngàn bình luận, tranh cãi ồn ào.
Bình luận được nhiều lượt like nhất là bình luận giải mã người khoe thành tích là người đẹp Ninh Hảo của lớp 10/1.
Một số người cho rằng Ninh Hảo chỉ đang tự tin khoe thành tích mà thôi, tại sao không thể khoe chứ.
Còn những người phản đối thì lại không dám nói đến việc bản thân đang ghen tị.
“Mấy khóa Lớp 10 gần đây có phải thi hơi tệ không? Nhớ năm đó hạng nhất của khối bọn tôi cũng hơn tám mươi điểm đó. Không có ý nghi ngờ gì, chỉ cảm thấy đề thi có độ khó cao mới phân cấp được học sinh, nếu không điểm số cứ xấp xỉ nhau, ai thi tốt hơn có khi một phần là nhờ may mắn.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Bây giờ có ai công bố thành tích thi cử nữa chứ, bạn học sinh này không biết suy nghĩ cho sức khỏe tâm lý của mọi người sao? Khoe khoang bảng thành tích này ra là muốn chèn ép ai vậy?”
“Thành tích rất tốt, nhưng chỉ số EQ thấp quá rồi thì phải! Tại sao cậu ấy phải cố tình định kiến với học sinh nam như thế chứ? Con gái có ai thành tích tốt hơn cậu ấy đâu, đúng chứ?”
Khu bình luận cũng có người giải đáp thắc mắc này.
“Ngày cuối cùng của đợt tập huấn quân sự, Trần Trí Viễn của lớp 10/7 đuổi theo Ninh Hảo, tặng cậu ấy một túi quà màu hồng, cậu ấy từ chối nhận thì bị đưa lên Bot. Mấy người lục lại đi, chỉ dẫn là bài đăng số 2483.”
Thế là Văn Tư Hoàn lại tiện đường lướt đến [Bài đăng 2483].
Là bài đăng dùng thân phận người ngoài cuộc, đại ý là nói người anh em cùng lớp với cậu ta ngưỡng mộ một học sinh nữ, dốc lòng chuẩn bị quà, là một túi quà nhỏ màu hồng, bên trong là đèn LED, quạt gió, dù che nắng, ly trà, bó hoa nhỏ, một chú thỏ bằng nhung và máy thổi bong bóng. Kết quả học sinh nữ kia mở ra nhìn một cái rồi trả lại, vẻ mặt rất khinh thường. Có nói với cậu ấy rằng trả lại túi đồ màu hồng này cho chàng trai, chàng trai cũng không thể dùng được nên bảo cậu ấy nhận lấy, nhưng cậu ấy kiên quyết từ chối. Tôi chợt cảm thán học sinh nữ cấp ba sao mà hợm hĩnh vậy, có điều cậu ấy học lớp liên hợp, chắc chắn xem thường đa phần người trong trường, lớp liên hợp trước giờ đều như vậy.
Khu bình luận không đoán được thân phận đương sự, nhưng đều đang mắng chửi người đăng.
Hóa ra có bạn học tò mò tìm được túi quà này trên Bính Tịch Tịch, sau đó chụp màn hình lại, giá tiền chỉ hơn ba mươi tệ. Bình luận: Túi quà mà cậu nói không phải là cái này chứ? Tại sao cậu tặng thì người ta bắt buộc phải nhận?
Khu bình luận có rất nhiều học sinh nữ đua nhau bóc phốt.
“Thứ này mà cũng đáng tặng cho người ta à?”
“Anh em gì chứ, chẳng phải là chính mình sao.”
“Lớp liên hợp trêu chọc gì cậu thế, chỉ vậy thôi à? Chỉ vậy mà đã thành kẻ hợm hĩnh rồi?”
“Một số người có tính cảnh giác cao, không muốn nhận đồ linh tinh không được hả?”
Chẳng trách trong bài đăng bóc phốt Ninh Hảo khoe thành tích kia, phần lớn mọi người đều nói giúp Ninh Hảo, nhìn avatar và biệt danh đều là học sinh nữ, còn phần lớn người mắng cô là học sinh nam.
Có điều, ở bên ngoài những học sinh nam này không dám biểu hiện gì cả.
Văn Tư Hoàn không biết là vô tình hay cố ý, chú ý đến Lý Thừa Dật rồi cũng đồng thời chú ý đến Ninh Hảo, nhưng anh chưa từng nghe thấy có học sinh nam nào dám mắng thẳng trước mặt cô.
Giờ hơi khó giải quyết, kẻ địch của cô quá nhiều, phạm vi rất rộng.
Vẫn nên quay lại điểm xuất phát thì hơn.
Tiết học cuối cùng của buổi chiều là tiết tự học, Văn Tư Hoàn cúp học nửa tiếng đến căn tin ăn cơm. Đợi khi “đại đội” đến, anh đã di chuyển vị trí chiếc xe của Ninh Hảo từ lâu, đồng thời trốn ở chỗ tối, cách phía sau nhà để xe không xa.
Anh may mắn, mười phút sau đã có người để lộ sơ hở.
Một học sinh nam liếc nhìn nơi để xe ban đầu trong nhà để xe của Ninh Hảo, gương mặt lóe lên biểu cảm ngạc nhiên, rồi lại đi men theo nhà xe tìm kiếm. Cậu ta tìm được chiếc xe cách vị trí cũ khoảng bảy tám mét, còn cố ý nhìn bánh xe một cái, sau đó mới yên tâm rời khỏi nhà để xe, bước vào căn tin ăn cơm.
Văn Tư Hoàn bước ra khỏi chỗ tối, hòa vào đám đông, đi theo cậu ta. Anh giả vờ đứng xếp hàng ở hàng bên cạnh, đợi người kia mua thức ăn xong thì tiếp tục nhìn chằm chằm đợi cậu ta ăn hết.
Mục tiêu đáng nghi ăn cơm xong, trở về khu dạy học, cậu ta đi men theo hành lang về phía đông, cuối cùng bước vào phòng học 10/7.
*
Sau tiết tự học buổi tối, mười lăm phút trước khi tắt đèn.
Bạn cùng phòng của Ninh Hảo vừa tắt máy, điện thoại bàn lại lập tức vang lên.
Lục Chiêu Chiêu bưng chậu nước bước ra khỏi nhà vệ sinh, tiện tay nghe máy.
Một giọng nam nói: “Nói cho Ninh Hảo biết, bánh xe của cậu ấy thay xong rồi.”
Còn chưa đợi cô ấy phản ứng lại, đối phương đã tắt máy.
Lục Chiêu Chiêu trần thuật xong cuộc điện thoại kỳ quái này, Ninh Hảo lập tức thay giày, tranh thủ khoảng thời gian cuối cùng trước khi tắt đèn, kéo cô ấy cùng chạy đến chỗ để xe.
Nhờ ánh sáng yếu ớt của đèn đường và đèn pin cầm tay, cô nhìn thấy một chiếc bánh sau mới tinh, không dính chút bụi nào.
Ninh Hảo ngẩng đầu nhìn xung quanh.
Màn đêm yên tĩnh, con đường nhỏ trong khuôn viên trường không có lấy một học sinh.
Văn Tư Hoàn thu tầm mắt lại từ hành lang lầu hai của phòng thí nghiệm vật lý, chuẩn bị xuống lầu về ký túc xá.
Lúc này trước cầu thang chợt xuất hiện một vị khách không mời.
Văn Tư Hoàn nhìn thấy cô ấy thì hơi ngẩn người, dừng bước.
Từ Tiếu nở nụ cười gian xảo có ý tứ sâu xa khác thường: “Hai bạn học nữ kia, cậu thích người nào thế? Để tớ đoán xem nào, Ninh Hảo?”